Đây là một cơn ác mộng rất đáng sợ, Tử Khê rất mong muốn đây thực sự chỉ là giấc mơ. Cô muốn mau chóng tỉnh lại, có lẽ tất cả cũng không có phát sinh, Nhạc Nhạc cũng không phải đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy, cô mở mắt ra, Lâu Tử Hoán đi đến, cầm bữa sáng trong tay.
Nhạc Nhạc vẫn còn đang ngủ, lại xem thời gian, cô chỉ mới ngủ có một giờ.
Lâu Tử Hoán lấy cháo và củ cải từ bọc nhỏ. "Trước hãy ăn một chút gì đã, từ ngày hôm qua đến bây giờ, em cũng không có ăn cái gì."
Cô lắc
đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhạc Nhạc. Vừa nhìn đến chân của nó,
viền mắt của cô liền nóng lên, "Em không muốn ăn, anh ăn đi!"
"Thân thể của em rất suy yếu, nếu như em không ăn cái gì, Nhạc Nhạc vẫn chưa
hồi phục được em liền ngã trước, lẽ nào em còn muốn Nhạc Nhạc phải lo
lắng cho em sao?" Lâu Tử Hoán cương quyết mở cháo, cầm muỗng đưa cho
cô."
Tử Khê ngẫm lại cũng là vì Nhạc Nhạc, cô phải bảo trọng
mình,tuyệt đối không để mình ngã xuống. Cô mới ăn vài muỗng, nước mắt
đã rớt xuống, cô đầy nước mắt nuốt cháo.
Lâu Tử Hoán nhìn thấy
làm sao lại không đau lòng, chỉ là hắn so với An Tử Khê kiên cường hơn,
lúc này hắn cần làm chỗ dựa cho hai người.
Miễn cưỡng ăn xong cháo, cô lau nước mắt đi: "Anh có điện thoại di động không, em muốn gọi một cuộc điện thoại!"
Lâu Tử Hoán lấy điện thoại di động đưa cô. Cô ra phòng bệnh gọi cho Đường
Khiết Hân, điện thoại được kết nối, Khiết Hân vừa nghe thấy giọng của
cô, thanh âm của Đường Khiết Hân phẫn nộ đùng đùng truyền đến: "Violet,
chị hiện tại ở đâu, chị thế nào có thể không có trách nhiệm như thế, lại biến mất nhiều ngày như vậy, bên đoàn làm phim nói chị xin nghỉ, chị
rốt cuộc có để người đại diện em đây vào mắt hay không, chí ít chị phải
nói một chút với em chứ."
"Xin lỗi Khiết Hân" Giọng của Tử Khê
khàn khàn, "Có chuyện chị muốn nói với em, nhờ em nói với Trương đạo
diễn, chịsợ rằng không có cách nào đóng phim tiếp. Chị nhờ em, em liên
lạc với bên Trương đạo diễn một chút."
"Cái gì?" Đường Khiết Hân gấp đến độ bật thẳng dậy. "Chị điên rồi sao, chị biết chị đang nói cái
gì không. Chúng ta là kí hợp đồng giấy trắng mực đen với bên kia, chị
nói không đóng là sẽ không đóng sao, chúng ta phải bồi thường một khoản
tiền rất lớn đó."
"Chị rất xin lỗi, chị thực sự không thể nào
diễn nữa", Tử Khê cũng thấy thật xin lỗi cô ấy, thế nhưng hiện tại Nhạc
Nhạc bộ dạng này, căn bản cô không có tâm tư để làm bất cứ chuyện gì.
"Khiết Hân, chị biết như vậy sẽ phá vỡ hợp đồng, về tiền bồi thường chị
sẽ nghĩ biện pháp."
"Phát sinh chuyện gì rồi ?" Khiết Hân thận trọng, giọng cô không thích hợp. "Chị hiện tại ở đâu, em đi tìm chị."
"Em không cần tới". Tay Tử Khê nắm chặt, cô đã không có hơi sức nói thêm gì nữa, cô chỉ muốn ở bên Nhạc Nhạc.
"Violet, chị và Lâu thiếu ở cùng nhau đúng hay không?" Đường Khiết Hân bạo dạn
đặt giả thuyết, bên kia điện thoại trầm mặc khẳng định suy đoán của cô
là đúng, "Violet, chị điên rồi sao, chị không thấy tin tức sao, Lâu Tử
Hoán và vị hôn thê sẽ kết hôn, chị thực sự muốn làm tình nhân của hắn
sao, chị mau thanh tỉnh một chút, người đàn ông kia, chị không thể
muốn."
Tử Khê đã cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy được
Lâu Tử Hoán, Lâu Tử Hoán ôm cô vào lòng: "Yên tâm, hợp đồng anh sẽ thay
em giải quyết"
Tử Khê không nói gì, đó đã không phải là điều cô
quan tâm mà trọng tâm chính là Nhạc Nhạc, ngoại trừ Nhạc Nhạc, cái khác
cô đã không có bất kì tâm tư nào.
Bọn họ đi vào thì Nhạc Nhạc đã tỉnh. Nó mở to mắt nhìn trần nhà.
Tử Khê vội vàng ngồi vào bên giường cười nhìn nó: "Nhạc Nhạc, con tỉnh ngủ rồi sao? A Tử đút cháo cho con có được hay không?"
Hai mắt Nhạc Nhạc vô thần, dường như không có nghe thấy tiếng Tử Khê, tựa như ngơ ngác nhìn trần nhà.
"Nhạc Nhạc con nhìn ba." Lâu Tử Hoán xoay mặt của nó lại, "Con có tin lời ba ba bại hoại nói hay không?"
Khóe mắt Nhạc Nhạc chảy nước mắt, nó nhúc nhích môi căn bản nói không ra lời.
"Hãy nghe ba nói Nhạc Nhạc! "Lâu Tử Hoán lau đi nước mắt nơi khóe mắt nó,
nhìn con gái có bộ dạng này lòng hắn cũng từng trận đau đớn mãnh liệt.
"Ba không phải đã nói rồi sao, ba sẽ giúp con tìm về chân của con, con
phải kiên cường đứng lên. Con gái của ba, của Lâu Tử Hoán không thể mềm
yếu như thế, tin tưởng ta, con có thể lại đứng lên."
"Thế nhưng
ba ba con rất sợ!" Viền mắt Nhạc Nhạc tích tụ đầy nước mắt, "Nếu như con vẫn không đứng dậy thì làm sao bây giờ, nếu như cả đời con đều như vậy
làm sao bây giờ, con muốn đi học, đến trường thế nhưng con không có
chân, con phải làm sao bây giờ."
Tử Khê ở bên cạnh nghe được, lòng chua xót khóc cho Nhạc Nhạc đáng thương, cô phải làm sao bây giờ.
"Ba sẽ tìm bác sĩ tốt nhất ,con sẽ không không có chân, chờ miệng vết
thương của con khép lại rồi, chờ thân thể của con bình phục hẳn, con có thể làm chân giả. Chỉ cần con kiên trì phục hồi như vậy, con sẽ bước đi như người bình thường vậy." Lâu Tử Hoán nói, vành mắt cũng đỏ theo.
"Nhạc Nhạc con rất kiên cường không phải sao, có ba ở đây, có A Tử nữa, chúng ta sẽ cùng con, con có thể làm được có đúng hay không."
Nhạc Nhạc nhìn hắn lại nhìn Tử Khê, mặc dù nó vẫn rất sợ, mặc dù bản
thân nó không tiếp nhận được chuyện không có chân nhưng nó gật đầu. Nó
thấy được Tử Khê thương tâm, nó mất đi chân, A Tử so với nó thống khổ
không ít, nó không thể khiến A Tử thương tâm như vậy."
"A Tử,
con không sợ, có ba ba và A Tử ở bên cạnh con, con không sợ nữa." Nhạc
Nhạc cười nhìn về phía Tử Khê, "A Tử đừng khóc nữa nha"
Tử Khê cố sức gật đầu. Nhạc Nhạc của cô bị thương thành bộ dạng này mà vẫn còn lo cô thương tâm.
Lâu Tử Hoán để Tử Khê và Nhạc Nhạc nói chuyện, còn mình đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Lâu Nhược Hi đã đứng ở cửa, sắc mặt của cô ta không tốt lắm.
Lâu Tử Hoán không muốn nói chuyện với cô ta trước phòng bệnh, im lặng đi ra vườn hoa của bệnh viện.
Lâu Nhược Hi đi theo sau hắn, ngón tay run run, đầy mồ hôi.
Bọn họ ngồi xuống dưới tàn cây. Lâu Nhược Hi sợ hãi ngồi bên cạnh Lâu Tử
Hoán. Vẻ mặt anh trai vẫn bình tĩnh, cũng không mở miệng, cô ta cúi đầu: "Anh, xin lỗi"
Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Em có cái gì cần xin lỗi sao?"
"Chuyện Tử Khê vào bệnh viện là em nói cho ba và dì An, em thật không ngờ sẽ
phát sinh chuyện như vậy." Lâu Nhược Hi nắm chặt tay trắng bệch.
"Nhược Hi!" Lâu Tử Hoán quay đầu lại nhìn cô ta, "Điều này thật không giống
em, em vậy mà lại chủ động chạy đến bệnh viện nhận sai với anh."
"Anh, em không phủ nhận, bây giờ em còn rất ghét An Tử Khê, thế nhưng hiện
tại phát sinh chuyện như vậy em thực sự không ngờ, hy vọng anh tin tưởng em, em cũng rất đau lòng." Lâu Nhược Hi vội vàng giải thích.
"Em rất đau lòng" Lâu Tử Hoán thấy rất buồn cười. "Em nói đau lòng em sẽ
không làm ra chuyện năm đó, An Tử Khê và Nhạc Nhạc đều là cái đinh trong mắt em, anh cũng không quên em ghét họ nhiều bao nhiêu. Nhạc Nhạc hiện
tại ra bộ dạng này, em không đang cười thầm thì thôi, chứ đừng nói có
lòng nhân từ mà khổ sở."
Sắc mặt Lâu Nhược Hi càng thêm trắng
bệch, cô ta cũng cười, tại trong lòng Lâu Tử Hoán sớm đã không còn tin
tưởng cô ta. Cô dựa vào cái gì cho rằng cô giải thích thì anh trai thực
sự sẽ tin cô, thực sự sẽ tha thứ cho cô.
"Phải chăng trong lòng
người nhà Lâu gia đều ẩn chứa một ác ma?" Lâu Tử Hoán không đem biểu
tình của em gái để vào mắt, tự nhiên nói : "Nhược Hi, chuyện này nếu như muốn trách em, còn không bằng trách anh, chính anh mới là đầu sỏ gây
nên, anh mới là người gây khó cho cô ấy.
"Anh!" Lâu Nhược Hi
nhìn vẻ mặt lộ vẻ tuyệt vọng của anh trai. Nhiều năm trước, cô ta đã
từng nhìn thấy như thế, nhưng mấy năm nay anh trai lạnh lùng như pho
tượng, bất luận kẻ nào đều không ảnh hưởng chút nào đến hắn, anh trai
trước mắt như hiện tại dường như đã trở về là anh trai của cô.
"Em yên tâm, lúc này anh sẽ không trách em." Lâu Tử Hoán ngẩng đầu ánh mặt
trời mạnh mẽ rất chói mắt, hắn là người sai: "Người sai không phải ai mà chính là anh"
"Anh!" Lâu Nhược Hi cầm tay hắn. "Nhạc Nhạc sẽ sớm khỏe lại."
"Thế nhưng Nhược Hi" Đôi mắt Lâu Tử Hoán hướng về phía cô ta, "Anh sẽ không
lại dung túng em nữa. Em rất thông minh, cũng hiểu anh, biết lúc anh yếu đuối nhất tới tìm anh biết đâu có thể được sự tha thứ của anh. Thế
nhưng anh sẽ không lại tha thứ cho em nữa, bởi vì em và anh giống nhau,
đều không đáng tha thứ."
Thân thể Lâu Nhược Hi cứng ngắc, mặt
trắng bệch nhìn anh trai, cô ta cho rằng mình đã đánh trúng điểm, nhưng
hóa ra cô ta vẫn còn rất mù mờ.
"Trước đây anh vẫn nghĩ em sẽ
khác người nhà họ Lâu, thì ra em cũng mang tâm cơ độc ác tuyệt tình của
người nhà Lâu gia, không khác gì mấy giống như anh. Thật sự anh có tư
cách gì chỉ trích em, mỗi một việc anh làm đều không hề cao thượng hơn
em, lại càng không quang minh chính đại hơn em." Lâu Tử Hoán cười, hắn
thật cao hứng khi thấy trong mắt em gái là sự khiếp sợ, cùng với sự
tuyệt vọng của hắn, "Trước đây anh từng hoài nghi An Tử Khê làm sao có
khả năng sẽ là người Lâu gia, thoạt nhìn cô ấy là một người thông minh
nhưng thật ra cô ấy rất ngu ngốc."
"Anh, anh không cần phải
vậy!"Lâu Nhược Hi nắm chặt lấy tay hắn, nước mắt cũng rơi xuống. "Anh
như vậy em rất sợ, trước đây em làm sai, em thật sự biết lỗi rồi, anh có thể tha thứ cho em không?"
"Nhược Hi, em vẫn chưa rõ sao, anh
không có tư cách tha thứ cho em, bởi vì anh và em có tội như nhau, anh
còn không thể cứu mình làm sao có thể tha thứ cho em đây."
Một
vài tia nắng mặt trời chiếu xuống, mặt trời lên cao chiếu hẳn vào mắt
hắn, rất đau, nơi khóe mắt hắn rơi ra hai giọt lệ. "Tất cả người nhà Lâu gia từ trên xuống dưới cần phải đền tội. Chúng ta là bởi vì cừu hận mà
sống, bởi vì cừu hận mà gây ra tội nghiệt, điều này không được giải
thoát."
"Anh!" Lâu Nhược Hi không kiềm chế được khóc lớn: "Xin
anh, anh không nên nói như vậy, van cầu anh!" Nhìn bộ dạng anh trai, cô
ta thấy sợ, thậm chí cô ta nghĩ mình có phải đã làm sai cái gì rồi.
Lâu Tử Hoán chỉ cười, cũng không để ý đến em gái đang khóc. Hắn còn nhiều
chuyện phải xử lý, về phần Lâu Nhược Hi thế nào hắn đã bất lực rồi, chỉ
là e rằng hắn đã không thể quay về năm đó.