Lâu Tử Hoán cũng rất sốt ruột, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ôm Tử Khê: "Em yên tâm ngồi chờ ở đây, anh đi tìm Nhạc Nhạc trở về."
"Không! " Cô căn bản không có biện pháp ngồi chờ ở chỗ này, vừa nghĩ đến Nhạc
Nhạc ở một nơi hoang vắng tìm không được phương hướng mà bên ngoài mưa
lớn như vậy, nó sẽ càng có bao nhiêu sợ hãi! Một khắc cô cũng không
muốn chờ. "Em muốn đi tìm Nhạc Nhạc, con hiện tại khẳng định rất sợ, em
muốn tìm con, nhất định em phải tìm được con."
Lâu Tử Hoán thấy
bản thân không thể ngăn cản được cô, các giáo viên tìm được áo mưa muốn
cùng bọn họ đi tìm Nhạc Nhạc, Lâu Tử Hoán nói: "Không cần, chúng tôi có
thể tự mình đi tìm, ngoài trời rất tối, ở đây còn có rất nhiều đứa trẻ
cần chiếu cố, các người ở lại chỗ này đi!"
Lời nói của Lâu Tử Hoán trời sinh đã uy nghiêm, viện trưởng cùng các giáo viên cũng không nói gì thêm.
Lâu Tử Hoán giúp cô mặc áo mưa, bản thân cũng tự mặc áo mưa, tay cầm đèn
pin vỗ vỗ Đồng Đồng hỏi phương hướng để đi tìm Nhạc Nhạc, phía bên phải
trường cô nhi viện có một cánh rừng nhỏ, đằng sau có một ngọn núi nhỏ,
xong bởi vì trời mưa nên đường lầy lội rất khó đi.
"Nhạc Nhạc,
Nhạc Nhạc con ở nơi nào?" Tử Khê bước đi lảo đảo, cô thầm nghĩ mau chóng tìm được Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc ta là A Tử, con ở nơi nào?"
Lâu
Tử Hoán kéo cổ tay cô, lo lắng cô sơ suất. Trời tối rất nhanh, mưa càng rơi càng lớn, bọn họ đi qua cánh rừng rồi, vẫn là không nhìn thấy hình bóng Nhạc Nhạc, hướng núi nhỏ bị che khuất bởi cây lớn cây nhỏ, căn bản thấy không rõ đường đi phía trước. "Nhạc Nhạc con ở đâu vậy, Nhạc
Nhạc!" Hắn cũng sốt ruột, hiện tại trời mưa lớn như vậy, Nhạc Nhạc có
khả năng đi đâu được, hắn gọi lớn hơn nữa: "Nhạc Nhạc ta là ba ba, con
có nghe được ba gọi không?"
"Nhạc Nhạc con mau ra đây đi, con
không nên làm ta sợ, không nên hù A Tử!" Tử Khê rất sợ, chỗ như vậy có
thể có rắn, có thể có sâu thì sao đây, mà trời lại tối. Nhạc Nhạc tìm
không được đường về thì sao. Cô không dám tưởng tượng ra khả năng kia,
cô sẽ điên cuồng mà hỏng mất.
"Em đừng gọi nữa" Lâu Tử Hoán nói cô im lặng, hắn giống như nghe được âm thanh yếu ớt.
"A Tử A Tử!" Một âm thanh cực kỳ yếu ớt truyền đến từ bên kia.
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê cũng nghe được, liều lĩnh chạy đến, Lâu Tử Hoán không
quên kéo tay cô đi nhanh lên phía trước, đúng là phía dưới sườn núi đen
ngòm có một bóng dáng nhỏ, Lâu Tử Hoán soi đèn pin chiếu xuống phía dưới đúng là có một lỗ nhỏ.
"Nhạc Nhạc là con phải không?" Lâu Tử Hoán kéo An Tử Khê đi xuống dưới, chế trụ không cho cô quá xúc động.
"A Tử con ở chỗ này!" Giọng Nhạc Nhạc nho nhỏ không rõ ràng truyền đến.
Tử Khê khóc nấc, bọn họ vừa đi tới hố: "Nhạc Nhạc không phải sợ, A Tử ở chỗ này, không phải sợ nha!"
Lâu Tử Hoán đo lường cái hố sâu hay cạn, xác nhận cái hố này sâu không cao
quá một người, chỉ là bởi vì mưa to nên bùn đất xung quanh hố rất mềm,
nếu không cẩn thận hố sẽ rất có thể sập.
"Nhạc Nhạc con có bị
thương chỗ nào hay không? Lâu Tử Hoán bắt đầu cởi áo mưa lại cởi áo sơmi bên ngoài, tiếp tục đem áo mưa của Tử Khê cởi ra buộc chung với áo sơ
mi của mình.
"Con không có bị thương, vịt nhỏ cũng không có bị
thương." Giọng Nhạc Nhạc rất suy yếu, « A Tử con không sao, mẹ không
phải sợ. »
Tử Khê nghe xong, trong lòng nên đau xót hay là nên cười Nhạc Nhạc đến như vậy mà vẫn còn lo lắng cho cô là có sợ hay không.
"Nhạc Nhạc con đem con vịt ủ vào trong quần áo của con, bây giờ ba lấy áo mưa buộc thành sợi dây thả xuống phía dưới, con cột vào trên lưng rồi nắm
chặt lấy, rồi nói cho ta biết, cẩn thận không nên cử động mạnh" Lâu Tử
Hoán buộc chặt áo mưa và áo sơ mi thành sợi dây rồi quăng vào hố.
Nhạc Nhạc đã bị dầm mưa đến đầu cháng váng hoa mắt, nó nỗ lực bảo trì tỉnh
táo làm theo lời Lâu Tử Hoán, rồi sau đó nói: "ba ba con xong rồi!"
Lâu Tử Hoán nghe xong bắt đầu kéo dây, Tử Khê ở bên cạnh cũng hỗ trợ, may
là cái hố cũng khá rắn chắc, cuối cùng cũng kéo Nhạc Nhạc lên, Tử Khê
đầu tiên là kích động ôm lấy Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc con hù chết mẹ rồi,
lần sau không được chạy loạn nữa."
Lâu Tử Hoán thở dài một hơi,
hắn cởi trần bị mưa tạt vào nhưng hắn cũng không thấy lạnh, hắn đem áo
mưa khoác cho Tử Khê và Nhạc Nhạc, hắn cõng Nhạc Nhạc: "có gì muốn nói
quay về nói sau"
Tử Khê đi theo phía sau hắn soi đèn pin, nhìn Nhạc Nhạc ở trên lưng Lâu Tử Hoán, thật may là Nhạc Nhạc bình an vô sự.
Nhạc Nhạc dựa vào trên lưng phụ thân cẩn thận che chở chú vịt hoang trong lòng: "Ba ba, A Tử, chú vịt nhỏ cũng không có sao!"
Tử Khê vừa khóc vừa cười Nhạc Nhạc ngu ngốc, "Con có biết không, vì một
chú vịt nhỏ mà con suýt nữa cả mạng nhỏ cũng không còn."
Nhạc
Nhạc quay đầu lại thấy vẻ mặt Tử Khê chật vật cùng đầu tóc hỗn loạn, áo
mưa mặc ở trên người kỳ thực đã không còn tác dụng, toàn bộ người cô
ướt hết, thế nhưng hoàn toàn không quan tâm, chỉ quan tâm xem nó có bị thương không, có lạnh không, mà nó thì đang ở trên lưng của ba ba bại
hoại, người không có mặc áo, thế nhưng thân thể ba rất nóng, dựa vào
người ba thật là ấm áp nha.
Trở lại cô nhi viện, viện trưởng đã
chuẩn bị nước. Nhạc Nhạc và Tử Khê tắm chung, Tử Khê giúp Nhạc Nhạc lau
người. Nhạc Nhạc quả thật rất may mắn rơi xuống hố nhưng cũng không bị
thương.
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ở trong lòng cô. Một lúc sau, Nhạc Nhạc ngẩng đầu nói với cô: "A Tử, con đã tha thứ cho mẹ rồi!"
Tử Khê sửng sốt lập tức viền mắt đỏ lên: "Nhạc Nhạc, con nói cái gì?" Cô
đã không dám chờ mong sẽ có ngày Nhạc Nhạc tha thứ cho cô! Vậy mà Nhạc
Nhạc đã tha thứ cho cô, cô hoài nghi có phải ảo giác hay không?
"Con tha thứ cho mẹ, A Tử!" Nhạc Nhạc sờ sờ mặt của cô, "Con tin tưởng mẹ không phải cố ý bỏ con đúng không?"
Tử Khê cố sức gật đầu cô ôm chặt Nhạc Nhạc: "A Tử thế nào lại không cần
con, mẹ cần con, mẹ rất cần con. Nhạc Nhạc, A Tử không thể không có
con!"
Nhạc Nhạc cũng khóc ôm Tử Khê, nó vuốt tóc Tử Khê: "Nhạc Nhạc cũng không thể không có A Tử!"
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê kích động chỉ biết ôm lấy Nhạc Nhạc như vậy. Con gái của cô, bảo bối của cô.
"A Tử đừng khóc!" Nhạc Nhạc giúp cô lau nước mắt "Gần đây mẹ khóc thật
nhiều nha!C on cũng không biết A Tử thích khóc như thế, dù cuộc sống
trước đây có gian khổ bao nhiêu thì con cũng không thấy mẹ khóc nha!"
Tử Khê gật đầu, cô ngừng khóc, chỉ cần có Nhạc Nhạc sẽ không có gì đáng sợ, cũng không có gì có thể khiến cô khóc.
"A Tử! Mẹ đừng rời khỏi ba ba bại hoại có được hay không?" Nhạc Nhạc nhìn
cô gần như khẩn cầu, "Con nghĩ ba ba bại hoại cũng rất yêu mẹ mà! Mẹ
đừng rời khỏi ba nha! Chúng ta ba người cùng một chỗ như vậy không phải
tốt sao?"
Nếu như thực sự chỉ là ba người bọn họ như vậy, cô
cũng nguyện ý! Lòng cô chua xót nghĩ. Thế nhưng hắn lập tức sẽ kết hôn, mà cô nhiều lắm cũng chỉ là một trong những người đàn bà của hắn mà
thôi! Mà Nhạc Nhạc thì sao! Cho dù hắn khẳng định làm cho Nhạc Nhạc vui
vẻ, nhưng nó cũng không thoát được thân phận con riêng"