Tử Khê đã rất thống khổ, Nhạc Nhạc rõ ràng có ý định tránh né cô, cô nói với nó,
nó cũng là cúi đầu không nói lời nào. Lâu Tử Hoán muốn dẫn nó ra ngoài chơi, nó
cũng là bộ dạng ủ rũ, không có tâm tình vui đùa.
Sau hai ngày, Tử Khê
cùng Lâu Tử Hoán về nước, Thạch Nam tới đón. Thạch Nam mở cửa xe, vừa lên xe đã
đưa cho hắn một túi hồ sơ: "Lâu thiếu, đây là cái anh cần."
Lâu Tử Hoán
nheo mắt, mặt không đổi sắc, cầm lấy nhưng cũng không mở ra. Lâu Tử Hoán trước
tiên đưa cô về nhà, xuống xe thì nhìn cô thật sâu một cái: "Về nhà nghỉ ngơi cho
tốt, không nên chạy loạn."
Hắn thực sự đem cô biến thành sủng vật, Tử
Khê cười nhạt, muốn đi ôm Nhạc Nhạc xuống xe. Nhạc Nhạc vẫn là cúi đầu, bị động
cùng Tử Khê xuống xe.
Lâu Tử Hoán kéo Nhạc Nhạc lại: "Nhạc Nhạc, buổi
tối ba trở lại đón hai người đi ăn. Nghe lời A Tử, không được suy nghĩ lung
tung, được không?"
Nhạc Nhạc ngẩng đầu, gật đầu: "Ba, hẹn gặp lại!"
Sau khi Tử Khê lên nhà, Lâu Tử Hoán để Thạch Nam lái xe, bản thân liền
mở ra túi hồ sơ. Sau khi nhìn xong hết nội dung, hắn sắc mặt đen đi, bấm điện
thoại cho Lâu Nhược Hi: "Hiện tại em ở đâu? Em tới công ty, anh có chuyện muốn
hỏi em."
Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Thạch Nam: "Cậu đi Lâu gia
đưa An Dạ Vũ đến công ty, trực tiếp đưa đến phòng làm việc của tôi."
Thạch Nam từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt ông chủ phía sau: "Dạ, Lâu
thiếu!"
Hắn xuống xe, Lâu Tử Hoán chạy về phía trước, trực tiếp đến công
ty. Tay hắn hơi run, hắn cần khí lực rất lớn mới có thể khiến bản thân bình
tĩnh trở lại.
Vào công ty, nhân viên hai bên chào đón. Nét mặt hắn âm
trầm, đi thẳng lên phòng.
Không tới nửa giờ, Lâu Nhược Hi tới, chào hỏi
mọi người. Lâu thị từ trên xuống dưới không ai không biết vị tiểu thư này, cô
gái nhỏ cần người bảo hộ hồi đó sớm đã không còn.
Cô ta đẩy cửa đi vào,
Lâu Tử Hoán đang đưa lưng về phía cô ta, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm tình Lâu
Nhược Hi rất tốt: "Anh, sao lại đột nhiên gọi em đến?"
"Sao vậy, hiện
tại em bề bộn nhiều việc sao?" Lâu Tử Hoán vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không
quay đầu lại nhìn cô ta.
"Đúng vậy, gần đây Quỹ tương đối nhiều việc."
Lâu Nhược Hi cảm giác anh trai có điểm không thích hợp, liền tiến lên hỏi,
"Anh, anh làm sao vậy?"
Lâu Tử Hoán quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô ta,
muốn nhìn cô xem hết một lần cho rõ ràng."Nhược Hi, anh phát hiện ra hiện tại,
anh vẫn là không hiểu rõ em!"
Lâu Nhược Hi bị Lâu Tử Hoán nhìn đến rợn
cả tóc gáy, cô ta gượng cười nói: "Anh, anh đang nói cái gì vậy?" Lâu Tử Hoán
như vậy khiến cô ta hơi sợ, cô ta không khỏi lui về phía sau vài bước.
"Anh vẫn cho rằng, sở dĩ em thay đổi khi chúng ta về nước năm đó, từ lúc
bắt đầu gặp lại An Tử Khê, là bởi em ỷ lại anh, không thể chịu được anh từ từ
đứng về phía An Tử Khê mà mới bắt đầu thay đổi. Anh vẫn cho rằng, chỉ cần em dần
lớn lên, sẽ khôn ngoan hơn, tới một ngày anh cưới An Tử Khê, em chính là em gái
mà anh thương yêu nhất, em sẽ nghĩ được thông suốt. Thì ra, anh sai rồi!" Lâu Tử
Hoán từng bước tới, đầy hăm dọa.
"Anh, em đã làm gì khiến anh hiểu lầm?
Gần đây em căn bản không có đụng tới An Tử Khê, chuyện của anh và cô ta em chưa
từng nghĩ tới nhúng tay vào, anh có phải đã hiểu lầm rồi hay không?" Lâu Nhược
Hi sắc mặt khẽ biến, nhìn hắn.
"Em xem cái này đi!" Lâu Tử Hoán chỉ vào
túi hồ sơ trên bàn.
Lâu Nhược Hi có dự cảm không tốt, chần chờ có nên mở
hay không, sau cùng vẫn là mở ra. Bên trong là giám định huyết thống giữa Lâu Tử
Hoán và An Tử Khê, nhóm máu của bọn họ đúng là tương đồng, thế nhưng đã xác nhận
không có quan hệ anh em.
"Anh... và An Tử Khê cũng không phải anh em,
thế nhưng năm đó không phải là bệnh viện đã đưa ra kết quả ba và An Tử Khê là
cha con sao? Làm sao, có thể như vậy?" Lâu Nhược Hi lắp bắp nói, càng ngày càng
không dám nhìn mặt Lâu Tử Hoán.
Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Em nhìn lại bản
báo cáo thứ hai bên dưới đi."
Lâu Nhược Hi không dám tự mình nhìn, chỉ
là nhìn hắn: "Anh, làm sao anh đột nhiên đi kiểm nghiệm cái này. Chẳng lẽ là năm
đó bệnh viện kiểm nghiệm sai rồi sao?"
"Xem hết báo cáo đi!" Lâu Tử Hoán
ra lệnh.
Lâu Nhược Hi từ nhỏ luôn nghe lời hắn, không thể làm gì khác
hơn là tự tay mở báo cáo, một phần là báo cáo kiểm nghiệm giữa An Tử Khê và Lâu
Ngọc Đường, một phần là báo cáo kiểm nghiệm giữa Lâu Tử Hoán và Lâu Ngọc Đường.
Mặt trên rõ ràng viết An Tử Khê và Lâu Ngọc Đường không có quan hệ huyết thống,
Lâu Tử Hoán và Lâu Ngọc Đường mới là quan hệ cha con. Báo cáo bị đoạt từ trong
tay cô ta, thế nào cô ta cũng thật không ngờ, sau năm năm, anh trai sẽ lại muốn
đi kiểm nghiệm quan hệ giữa ba người bọn họ.
"Anh, vậy, chuyện này xảy
ra như thế nào? Cái bệnh viện kia hơi quá đáng, làm sao có thể để chuyện quan
trọng như thế bị sai được!"
"Anh thấy không cần đi hỏi bệnh viện, mà hẳn
là hỏi em, hỏi An Dạ Vũ, hỏi Hắc Diệu Tư. Chỉ là, Nhược Hi, anh thật không hiểu,
em quen biết Hắc Diệu Tư khi nào?" Vẻ mặt Lâu Tử Hoán bình tĩnh, một chút tức
giận cũng không có.
"Em, em làm sao lại quen Hắc Diệu Tư được? Anh, em
không rõ anh nói có ý tứ gì?" Mặt Lâu Nhược Hi gần như tái nhợt trong suốt, Lâu
Tử Hoán càng là lãnh tĩnh, lại càng là đáng sợ.
"Em thế nào lại quen
Diệu Tư? Em có thể gặp Chung Hữu Tài, em quen Hắc Diệu Tư thì có cái gì có thể
kỳ quái?" Trong quá khứ khi nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô ta, hắn
sẽ yêu thương dường nào, hắn luyến tiếc cô ta chịu khổ. Hiện tại thấy cô ta,
nước mắt rưng rưng, vẻ mặt hoảng loạn, hắn càng chỉ cảm thấy chói mắt.
"Anh, anh vốn căn bản không muốn tha thứ cho em, nhiều năm như vậy rồi,
anh vẫn còn đang trách em?" Lâu Nhược Hi thống khổ chất vấn.
"Anh tha
thứ cho em còn chưa đủ nhiều sao? Nhược Hi, mỗi một việc em làm năm đó đều đủ
cho anh bóp chết em, thế nhưng em là em gái của anh, anh chấp nhận. Anh nghĩ em
đã thay đổi, nhưng hiện tại không ngờ em vẫn là như vậy."
"Em căn bản
không có gạt anh bất kỳ điều gì, nếu như anh nghĩ chuyện năm đó có phần kì lạ,
anh không nên hỏi em. Mà hẳn là đi hỏi An Dạ Vũ, bà ta nói Tử Khê là con gái của
ba, chính là bà ta thông đồng với Hắc Diệu Tư tạo ra chuyện này, mục đích khiến
An Tử Khê rời khỏi anh." Lâu Nhược Hi vội vàng biện giải, trên thực tế lòng bàn
tay đã đổ đầy mồ hôi.
"Lâu Nhược Hi, em thực sự khiến anh rất thất
vọng." Sắc mặt Lâu Tử Hoán càng thâm trầm, hắn nhìn cô ta đã không còn đau lòng,
hắn có người em gái như vậy thì đau lòng là không đáng. "Em còn không hiểu anh
sao? Anh gọi em tới, khi anh hỏi em việc này thì em còn có thể cho rằng anh cái
gì cũng không biết sao? Anh đã cho em cơ hội, vậy mà em không biết quý trọng!"
Khuôn mặt thanh tú của Lâu Nhược Hi trong nháy mắt biến hoảng loạn vô
thố: "Anh, anh không phải đã nói sao? Chuyện quá khứ năm đó anh sẽ tha thứ cho
em, em, em đã quyết định quên hết, vì sao anh còn muốn nhắc tới lần nữa!"
"Em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, chuyện này tạo thành nhiều thống
khổ cho anh, mang đến Lâu gia nhiều thống khổ sao? Lâu Nhược Hi, em có phải là
con gái của Lâu gia không? Sao em lại ích kỷ như thế, đáng sợ như thế!"