Khuôn mặt Nhạc Nhạc đầy nước mắt: "A
Tử, mẹ thật sự là mẹ của con sao?"
Tử Khê vội vàng đi tới ôm lấy Nhạc
Nhạc: "Nhạc Nhạc, xin lỗi, mẹ, mẹ đích thật là mẹ con!"
"Vậy vì sao mẹ
không cần con?" Ánh mắt Nhạc Nhạc tràn ngập bất lực và đau thương, trong lòng nó
người quan trọng nhất là A Tử, A Tử là mẹ của nó, nó thực sự rất vui, thế nhưng
A Tử lại không cần nó!
"Nhạc Nhạc, không phải như thế!" Tử Khê rất muốn
giải thích, lại không biết phải nói như thế nào để giải thích? "Mẹ không phải là
không cần con, mẹ vẫn luôn muốn có Nhạc Nhạc, mẹ, lúc đó thực sự không biết con
còn sống, Nhạc Nhạc con phải tin tưởng mẹ."
"Vậy vì sao con lại bị bỏ
tại cô nhi viện? Kỳ thực mẹ coi con là con rơi có đúng hay không? Con sẽ làm lỡ
tiền đồ, sẽ phá hủy tất cả của mẹ nên mẹ mới muốn vứt bỏ con. Mẹ lần nữa tiếp
cận con, căn bản không phải bởi vì mẹ thích con, mà là bởi vì mẹ nhận ra con là
con gái của mẹ." Nhạc Nhạc nói, run rẩy đứng lui lại. Trong đầu nó chỉ nghĩ ra
được một hướng duy nhất là A Tử không cần nó.
"Nhạc Nhạc, không phải như
thế, thực sự không phải như thế!" Tử Khê vừa khóc vừa lắc đầu, cô không biết
giải thích thế nào với Nhạc Nhạc, cô thực sự sợ hãi! Vì sao cô và Nhạc Nhạc lại
biến thành như vậy.
"Nhạc Nhạc, đến đây!" Lâu Tử Hoán thấy không ổn, hắn
đem Nhạc Nhạc ôm vào lòng, "Nhạc Nhạc hãy nghe ta nói, sự tình không phải như
con nghĩ đơn giản như vậy. A Tử không phải là không cần con, con xem bình thường
mẹ yêu thương con rất nhiều, có đúng hay không?"
Nhạc Nhạc ngẩng đầu
nhìn cô: "Ba ba bại hoại, người là cha ruột của con, có đúng hay không?"
Lâu Tử Hoán gật đầu, gạt đi nước mắt trên mặt hắn: "Đúng vậy, Nhạc Nhạc,
ta là ba ruột của con. Nhạc Nhạc con nghe nè, bất luận sau này phát sinh chuyện
gì, ta đều là ba của con, sau này sẽ có ba bảo hộ con, không có ai có thể khi
dễ con."
"Nhạc Nhạc..." Tử Khê nhìn Nhạc Nhạc, cô có một cảm giác rõ
ràng, Nhạc Nhạc sắp rời khỏi cô, Nhạc Nhạc không cần cô nữa."Nhạc Nhạc, con
không tin A Tử sao? Mẹ làm sao lại không cần con, làm sao nỡ?"
"Vậy vì
sao muốn đem con bỏ lại cô nhi viện? Mẹ biết con là con ruột của mẹ, thế nhưng
mẹ lại chưa bao giờ nói cho con biết. Con vẫn luôn cho rằng mình là đứa trẻ
không có cha mẹ, con là đứa trẻ bị ba mẹ vứt bỏ, thì ra là sự thật. Năm đó vì mẹ
không muốn con nên mới vứt bỏ, không phải sao?" Nhạc Nhạc ủy khuất chảy nước
mắt, nó rất thích A Tử là mẹ nó, nó hẳn là rất hài lòng mới đúng. Thế nhưng hiện
tại, nó thấy thật là khó chịu!
"Nhạc Nhạc, không phải như thế!" Cô nghĩ
đi tới ôm Nhạc Nhạc, nhưng Nhạc Nhạc lại chạy khỏi cô, điều này làm cô thật đau
lòng. Nhạc Nhạc thực sự không cần cô rồi. "Nhạc Nhạc, mẹ không phải không cần
con, thực sự không phải!"
Nhạc Nhạc đã không muốn nghe cô nói lời nào
nữa, mặt của nó giấu vào trong lòng Lâu Tử Hoán, nó thậm chí không muốn liếc
nhìn Tử Khê.
Tử Khê rất sợ hãi chuyện sắp xảy ra, Nhạc Nhạc không cần cô
nữa, thực sự không cần người mẹ này!
"Nhạc Nhạc, trước tiên ta cùng con
trở về phòng ngủ có được hay không? Con mới khỏi bệnh, phải ngủ đủ giấc, bệnh
mới có thể khỏi hẳn, ta lại đem con ra ngoài chơi." Lâu Tử Hoán chán ghét không
hề nhìn An Tử Khê, hắn không muốn thấy nước mắt của cô, có lẽ người đàn bà này
hiện tại, nước mắt cũng là giả tạo. Hắn vẫn không thể tha thứ cho việc cô sinh
con ra, ném tới cô nhi viện, còn bịa chuyện nó đã chết.
Nhạc Nhạc trái
lại gật đầu, Lâu Tử Hoán ôm nó, đem nó trở về phòng.
Tử Khê không cùng
đi tới, mà là như một con búp bê không có sự sống, ngồi im trên sàn vẫn không
nhúc nhích.
Lâu Tử Hoán qua thật lâu mới quay lại, An Tử Khê vẫn là tư
thế đó ngồi im trên sàn nhà. Hắn không nỡ, vừa đau vừa hận mình không nỡ, cho dù
cô có lại khiến hắn tức giận, thực sự hắn cũng không có cách nào không để ý tới
cô.
Hắn ôm lấy cô: "Nhạc Nhạc đã ngủ, ngày mai lại vui vẻ, thì tốt rồi!"
Tử Khê ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu: "Lâu Tử Hoán, em thật hận anh. Vì
sao anh muốn xuất hiện? Cuộc sống của em và Nhạc Nhạc rất tốt, vì sao anh lại
xen vào cuộc sống của em? Nhạc Nhạc là sinh mệnh của em, là điểm dựa duy nhất
của em, hiện tại nó hận em, nó không cần em! Lâu Tử Hoán, em hận anh, thực sự
hận anh!"
"An Tử Khê, tất cả chuyện này đều là em tự tìm lấy!" Lâu Tử
Hoán hung hăng nói, "Em nên sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, lẽ nào em cho là
chuyện em đã từng vứt bỏ Nhạc Nhạc cả đời cũng sẽ không bị phát hiện sao?"
Tử Khê không còn sức để nói với hắn, Tử Khê đẩy hắn ra, đột nhiên bị ngã
lên giường.
Lâu Tử Hoán đẩy cô xuống, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Sự
xâm lược cùng hơi thở mãnh liệt của hăn khiến toàn thân cô run lên, cô liều mạng
phản kháng: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao? Lẽ nào anh..." Hắn làm sao có thể
sau chuyện này còn muốn cô, lúc này cô không có khả năng để hắn chạm đến cô.
Khóe miệng Lâu Tử Hoán hiện ra nét cười, thanh âm càng khàn khàn:
"Không sai, anh là muốn, hiện tại so với lúc trước càng muốn!" Tay hắn đã luồn
vào trong nội y của cô, cảm giác da thịt mềm mại làm hắn thỏa mãn. Hắn hung
hăng hôn lên môi cô, nuốt trọn toàn bộ âm thanh phản kháng của cô.
Hai
tay của cô bị hắn ấn lên đỉnh đầu, tay hắn mang theo ma lực, cho dù cô liều mạng
muốn phản kháng, thế nhưng thân thể bị hắn trêu chọc đã dần khuất phục.
Lâu Tử Hoán cảm giác được thân thể cô đã có chút mềm hóa, hắn buông lỏng
cô ra, lần lượt hôn xuống thân thể cô. Cuối cùng, hắn cũng xâm nhập vào cô, hắn
thấy nước mắt nơi khóe mắt cô. Hắn hôn lên nước mắt của cô, chậm chạp va chạm
trong cơ thể cô. Hắn thích nhìn cô bởi vì mỗi lần hắn tiến vào mà rên rỉ, mà vỡ
vụn. Hắn tham luyến thân thể cô bao vây chặt lấy hắn, như là lớp da thứ hai của
hắn, giống như trời sinh cô chính là để tiếp nhận hắn mà tồn tại.
Chính
hắn cũng đã quên mình lần thứ mấy vào trong cơ thể cô, cô đã mệt, mắt cũng
không mở ra được, nước mắt cũng đã khô, thân thể mềm nhũn mặc hắn ôm chặt vào
trong lòng.
Xác nhận người phụ nữ trong lòng đã ngủ, hắn lấy điện thoại
di động gọi cho Thạch Nam. Mặc dù đã hơn nửa đêm, đối phương vẫn rất nhanh tiếp
điện thoại.
"Thạch Nam, cậu giúp tôi điều tra một việc, ba ngày sau tôi
trở về, muốn nhìn thấy kết quả." Lâu Tử Hoán ra mệnh lệnh.
Khi hắn nói
xong, trong lòng hiện lên trăm ngàn suy tư. Chuyện năm đó như một tầng sương mù
dày đặc, mang đến cho hắn nhiều thống khổ, hắn nhất định phải biết rõ ràng.
Trong lòng, Tử Khê ngủ rất trầm, viền mắt hồng hồng, hắn đã dày vò cô được rồi.
Bất quá đây là cái cô nên chịu, hắn thống hận việc cô làm đối với Nhạc Nhạc, đối
với hắn. Chết tiệt hắn không buông cô ra được, đặc biệt sau khi hắn biết chuyện,
hắn càng không có khả năng thả lỏng tâm tình. Vô luận chân tướng ra sao, hắn đều
phải gắt gao buộc chặt lấy cô, không cho cô có bất cứ cơ hội nào thoát khỏi.