Tử Khê lập tức cười nói với Nhạc Nhạc: "Đến đây, mẹ giúp con lau tóc."
Nhạc Nhạc cầm khăn sà vào lòng Tử Khê, sau đó nói với Lâu Tử Hoán: "Ba
ba bại hoại, đến phiên ba. Ba phải tắm đi, nếu không A Tử sẽ không cho ba ngủ
cùng đâu nha."
Lâu Tử Hoán nở nụ cười, đúng là tiểu quỷ đáng yêu. "
Tiểu quỷ, con vừa tắm thì có sạch sẽ gì."
Tử Khê nghe xong, mặt đỏ lên:
"Nhạc Nhạc, con nói bậy bạ gì đó? Ba ba bại hoại sẽ đi luôn bây giờ."
"Đã trễ thế này, làm sao còn phải ra về." Nhạc Nhạc không hiểu được nhìn
cô, "Chúng ta cùng nhau ngủ là được rồi, giường rộng như vậy, cũng không phải
không ngủ được. A Tử, mẹ không phải nói ngày mai dọn nhà sao, có ba ba bại hoại
ờ đây, vừa lúc có thể giúp chúng ta dọn nhà nha!"
Tử Khê không biết Nhạc
Nhạc có thể nói như thế, mỗi một lý do đều có thể ngăn chặn miệng của cô. " Đồ
đạc của chúng ta ít, không cần người hỗ trợ."
"Làm sao không cần?" Nhạc
Nhạc lập tức phản bác, "Chúng ta trở về lâu như vậy, đồ đạc cũng mua thêm rất
nhiều. Mẹ không phải cũng mới mua đồ dùng trong nhà sao? Đến lúc đó còn muốn
quét tước và nhiều việc nữa? A Tử, mẹ còn đón con đi học về nha! Lẽ nào mẹ nói
muốn mời con ăn, thì ra là gạt con."
Trời ạ! Cô làm sao lại chưa bao giờ
biết Nhạc Nhạc nói ra mộ tràng, có lùi có tiến thật thận trọng. Giờ khắc này, cô
mới sâu sắc hiểu được nhất Nhạc Nhạc không hổ là con gái của Lâu Tử Hoán.
Lâu Tử Hoán nhìn Tử Khê bị Nhạc Nhạc hỏi không nói nên lời, thiếu chút
nữa cười lớn. Con nhóc này, càng ngày càng thông minh.
"Thế nhưng ở đây
không có quần áo của ba ba bại hoại con, ba ngủ ở đây cũng không tiện!" Cho dù
như thế nào, cô cũng không nên giữ hắn qua đêm ở chỗ này.
"Cái này rất
đơn giản nha! Gọi điện thoại cho phục vụ phòng dưới lầu, đem bộ quần áo phù hợp
đến là được rồi! A Tử, mẹ làm gì mà không cho chú bại hoại ở lại đây, trước đây
chúng ta không phải cũng ngủ cùng nhau sao?" Ánh mắt Nhạc Nhạc lấp lánh, còn len
lén nháy mắt với Lâu Tử Hoán. Trước đây chú bại hoại không có xuất hiện, nó cho
rằng chú bại hoại không muốn A Tử. Thế nhưng hiện tại chú bại hoại vẫn thích A
Tử, nó đương nhiên phải giúp rồi!
Tử Khê chỉ cảm thấy đau đầu, cô cầu
cứu nhìn Lâu Tử Hoán, chỉ hy vọng hắn không hùa theo Nhạc Nhạc.
Lâu Tử
Hoán giống như không thấy lời cầu cứu của cô: "Anh gọi Thạch Nam đem y phục đến,
anh đi tắm trước."
Nhạc Nhạc lộ ra bộ dạng tươi cười thắng lợi: " A Tử,
mẹ không phải muốn giúp con lau tóc sao? Sao dừng lại vậy!" Nó nhắm mắt lại,
chờ mẹ hầu hạ.
Tử Khê chỉ cảm thấy hiện tại Nhạc Nhạc đã không còn là
con gái nhu thuận nghe lời nữa, mà là một tiểu ma nữ, khiến cô đau đầu không
ngớt. Làm sao năm năm đã trôi qua mà không có gì thay đổi chứ?
Lâu Tử
Hoán tắm xong, khăn tắm quấn ngang hông đi ra. Mắt Tử Khê nhìn thấy liền đẩy hắn
đi vào: "Anh điên rồi sao? Nhạc Nhạc đã là một cô bé rồi, anh cư nhiên cởi trần
đi ra."
Lâu Tử Hoán ngẫm lại thấy không thích hợp, một tay lấy cô ép sát
vào cánh cửa phòng tắm: "Vậy làm sao bây giờ, có phải em muốn để anh ngủ trong
phòng tắm phải không?"
"Nếu anh muốn ở lại, ngủ trong phòng tắm cũng
xứng đáng!" Cô một tay đẩy hắn ra, cho hắn một cái áo sơ mi ngắn cùng với một
cái quần dài.
Lâu Tử Hoán cau mày, sau cùng vẫn chấp nhận. Thế nhưng đổi
lại Tử Khê lại không vui mừng nữa, Lâu Tử Hoán mặc áo phông quần sooc, lại không
hề khôi hài, vóc người hắn cao lớn, áo sơ mi vừa tới thắt lưng, quần sooc không
dài quá đầu gối, tóc ẩm ướt, đáng ghét, như vậy lại rất gợi cảm.