Tử Khê bị Chung Khang Tề đả kích, sắc mặt tái nhợt, đúng là cô không nên nói ở phía sau vì Lâu Tử Hoán. Thế nhưng cô không có cách nào, cô hiểu
rõ ràng nhất thống khổ của Lâu Tử Hoán, cũng yêu thương thống khổ của
hắn. Tựa như Chung Khang Tề nói, cô quả thực rất ích kỷ.
Năm đó, trên đường đến hôn lễ, cô chạy khỏi, liều lĩnh khẩn cầu mẹ mình và Hắc
Chí Cương hỗ trợ. Lẽ nào cô không nghĩ qua, khi họ giúp cô, với tính
cách của Hắc Diệu Tư có thể bỏ qua cho họ sao? Vậy mà năm năm qua, Chung Khang Tề luôn cố gắng ở bên cạnh cô, cô thực sự không nhận ra tình ý
trong mắt hắn sao? Thế nhưng cô vẫn giả ngu, tiếp nhận ý tốt của hắn đối với cô, xem nhẹ tình ý trong mắt hắn, vậy lúc đó chẳng phải vô cùng ích kỷ sao?
Tử Khê do dự không biết có nên hỏi nữa hay không, nhưng vẫn là hỏi: "Khang Tề, em rất xin lỗi. Có câu này, em muốn hỏi anh, em
cũng muốn anh thành thật nói cho em biết!"
Chung Khang Tề cũng ý thức được mình nói có hơi quá, Tử Khê nói như vậy quả thực cũng tổn
thương tới hắn, hắn mới có thể nói toạc ra hết như vậy. giọng điệu của
hắn không được tự nhiên: "Em nói đi."
"Anh tiếp cận em, là có mục đích, đúng không?"
Sắc mặt Chung Khang Tề cứng đờ, lập tức cười nói: "Tử Khê, em đang nói cái gì, anh không rõ ý tứ của em?"
"Anh ngay từ đầu đã biết quan hệ giữa em và Lâu Tử Hoán, anh là cố ý tiếp
cận em, vì mục đích có ngày trả thù Lâu Tử Hoán, đúng hay không?" Cô
không muốn hỏi như vậy, thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, cô không có
cách nào không nghi ngờ.
Chung Khang Tề cười to: "Là Lâu Tử Hoán nói với em phải không, tốt, rốt cục em cũng có lý do để có thể thoát khỏi anh."
Vẻ mặt Tử Khê cứng ngắc, viền mắt Chung Khang Tề ửng hồng, cô bắt đầu do
dự là mình làm đúng hay sai. Cho dù Chung Khang Tề có mục đích khác hay
không, hắn từng bên cạnh cô rất lâu, hắn từng giúp cô khi cô gặp nguy
nan. Năm năm qua, hắn giúp cô vô số lần, bất luận như thế nào thì hắn
cũng là ân nhân của cô.
"Xin lỗi, Khang Tề, em không có ý định
muốn hỏi anh như vậy? Thế nhưng, vì sao anh đem chuyện em đáp ứng đóng
giả làm bạn gái của anh nói cho Lâu Tử Hoán, anh làm như vậy, em không
có cách nào không nghi ngờ."
Chung Khang Tề cười khổ: "Nói đi
nói lại, em chính là không tín nhiệm anh mà thôi! Ở trong lòng của em,
vĩnh viễn chỉ có Lâu Tử Hoán là quan trọng! Anh nói với Lâu Tử Hoán như
vậy, là bởi vì anh muốn Lâu Tử Hoán buông tha em, không nên lại quấn lấy em nữa. Anh nhận ra, em đối mặt với hắn thì rất thống khổ. Không nghĩ
tới, vì hảo tâm làm chuyện xấu, nhưng lại rước lấy hoài nghi của em."
"Khang Tề!" Tử Khê lúc này mới ý thức được từng việc mình làm sai thế nào,
Chung Khang Tề bên cạnh cô luôn cố gắng cỡ nào trong năm năm lẽ nào là
giả sao? Mà chỉ bởi vì một câu nói của Lâu Tử Hoán cô lần đầu tiên hoài
nghi hắn, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
"Không sao, em không tín nhiệm anh là bình thường, dù sao trong lòng em chưa từng có anh
không phải sao?" Chung Khang Tề nói xong, đứng dậy muốn đi.
Tử Khê nghĩ muốn đuổi theo, thế nhưng cô đuổi theo để làm cái gì? Cô ngoại trừ xin lỗi cũng chỉ là xin lỗi!
Từ nhà hàng đi ra, cô rất uể oải, thậm chí không biết sau đó nên đối mặt
Chung Khang Tề như thế nào, mà đối với Lâu Tử Hoán cũng vậy.
Trên đường, không ít người nhận ra cô, lập tức đến hỏi. Tử Khê ngây ngô, chỉ có thể xua tay, một chút ý thức cũng không có.
Đột nhiên một chiếc xe đậu ở ven đường, một người bắt được cô nhét vào
trong xe. Tử Khê lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hắc Diệu
Tư đang ngồi bên cạnh.
"Đã lâu không gặp, An Tử Khê!" Hắc Diệu Tư cười nói.
Tử Khê chỉ cảm thấy hết hồn, cô đã sớm đoán được trở về là phải gặp lại
người đàn ông đáng sợ này. Thế nhưng lúc Hắc Chí Cương nói cho cô biết,
Hắc Diệu Tư buông tha cô thì cô mộng tưởng mình không phải gặp lại hắn.
Thật sự là hắn đã cho cô một hồi ức kinh khủng, là ác mộng trong suốt
mấy năm, lúc nào cũng mơ thấy bị Hắc Diệu Tư tìm được, bắt trở lại. Cô
cực kỳ hận người đàn ông này, hận đến tận xương tủy.
"Ông, ông làm sao lại ở chỗ này?" Giọng Tử Khê run run, một loại cảm giác lành lạnh chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu.
"Nếu như tôi nói đây là có duyên, chỉ tình cờ, khẳng định là cô cũng sẽ
không tin, không phải sao?" Hắc Diệu Tư lộ ra bộ dạng tươi cười tà ác.
Thật sự cô không tin, càng không muốn cùng hắn có duyên, cô và hắn lúc này
còn có duyên gì để nói. "Thời gian không còn sớm nữa, ông tìm tôi có
chuyện gì?"
Cô quả là rất sợ mình, Hắc Diệu Tư thấy được sự sợ hãi và đề phòng trong mắt cô, trong lòng không biết là vui hay mừng.
"Tôi thấy cô trên ti vi, đã trở thành một ngôi sao lớn, chúc mừng cô."
Tử Khê rất khó tưởng tượng đây là lời nói của Hắc Diệu Tư, trong từ điển
của hắn không có từ chúc mừng, chỉ có cướp đoạt, uy hiếp. "Hắc tiên
sinh, có cái gì mời nói thẳng!"
"Cô thực sự là hiểu rõ tôi, An
Tử Khê." Hắc Diệu Tư nở nụ cười, "Bất quá lúc này, cô không cần khẩn
trương như thế, tôi chỉ muốn gặp cô một chút, tốt xấu gì cô cũng từng là người đàn bà tôi muốn lấy. Cô yên tâm, tôi đã đáp ứng Chí Cương sẽ
không làm khó dễ cô nữa, tôi sẽ làm được."
Tử Khê bất ngờ vì hắn lại nói như vậy, cô khiếp sợ nhìn hắn: "Vì sao?"
"Vì sao?" bộ dạng Hắc Diệu Tư tươi cười nhưng ẩn dấu vài phần bi thương,
"Không có vì sao? Chí Cương có thể sử dụng sinh mệnh để bảo vệ phụ nữ,
tôi thân làm anh trai sao lại có thể tiếp tục tranh đoạt. An Tử Khê, cô
rất may mắn, có đôi khi nhìn lại, cô sẽ phát hiện ra cô có rất nhiều lựa chọn tốt."
"Hắc Diệu Tư, ông nói như vậy, khiến tôi rất bất
ngờ." Cô bất giác thả lỏng tinh thần, có lẽ là do thấy tính xâm phạm
trong mắt Hắc Diệu Tư không mạnh.
"Cô đi đâu vậy, tôi đưa đi,
bất luận cô tin hay không, gặp cô thật sự là bất ngờ." Ngay cả chính
hắn cũng không tin là bất ngờ.
Tử Khê nói khách sạn, hai người
ngồi ở trên xe thoáng cái liền yên lặng. Tử Khê không tin được, cô và
Hắc Diệu Tư sẽ có lúc ngồi an tĩnh yên bình như vậy.
"Hắc Diệu Tư!" Sắp đến khách sạn thì Tử Khê hỏi, "Quá khứ của tôi là ông xóa bỏ đúng không?"
Hắc Diệu Tư nhàn nhạt cười: "Không chỉ có tôi, Hắc gia không thể chịu được
chuyện tân nương của đại thiếu gia nhà họ Hắc đào hôn, mà Lâu Tử Hoán
càng không thể chịu được chuyện cô đã từng là em gái hắn, sau khi cô đi
nửa năm, xã hội thượng lưu cũng không còn nhắc đến cô. Một năm sau, tin
tức về cô trên truyền thông đều biến mất. Mọi người đúng là rất dễ quên, qua năm năm, cho dù có người nhận ra cô, biết có người không muốn nhắc
lại quá khứ của cô, cho nên cô chỉ là ngôi sao Violet, cũng như An Tử
Khê năm đó."
Tử Khê nở nụ cười gật đầu, cô là vết nhơ mà Hắc gia không muốn thừa nhận, cũng là sự đau nhức mà Lâu Tử Hoán giấu ở trong
lòng. Đường đường là hai người có quyền thế tối cao nếu đã không muốn
nhớ tới thân thế của cô, thì mọi người tự nhiên cũng phải theo đó mà
quên cô. Cô xuất hiện lần nữa, đã không thể là An Tử Khê của năm đó nữa.
Xe đậu ở cửa khách sạn, Hắc Diệu Tư cho tài xế giúp cô mở cửa xe : "Hẹn gặp lại!"
Tử Khê ngồi ở trong xe, không hề động, mà là quay đầu nhìn hắn: "Hắc Diệu
Tư, có thể nói cho tôi biết không, năm đó xảy ra chuyện gì?"
"Năm đó, chuyện gì cũng không có, chỉ là tôi quyết định buông tha cô mà
thôi. Thế nhưng nếu như cô không đi, tôi có thể muốn thu hồi quyết định
năm đó!" Trong mắt Hắc Diệu Tư hiện lên tia dị thường, hắn thản nhiên
nói.
Tử Khê buông tha, nếu tất cả mọi người không muốn nhắc lại, vậy để cho quá khứ ngủ yên thôi.