Tử Khê nhận được điện thoại của Chung Khang Tề, huấn luyện xong liền đi gặp hắn.
Chung Khang Tề lái xe đưa cô đến một nhà hàng phương Tây. Tử Khê vẫn rất trầm mặc, một câu cũng chưa nói. Tới nhà hàng, Chung Khang Tề gọi món, cô
cũng nói để hắn chọn là được rồi.
Chung Khang Tề nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, lo lắng nhìn cô: "Huấn luyện mệt lắm sao?"
Khang Tề, em không nghĩ là anh lại thân với Hắc Diệu Tư như vậy?" Tử Khê
không đáp mà hỏi lại, cô ngẫm lại về người đàn ông này, bọn họ là bằng
hữu năm năm, nhưng cô thấy người đàn ông trước mắt này thật xa lạ. Có lẽ là, cô chưa bao giờ biết rõ về hắn.
Chung Khang Tề ho khan hai
tiếng, cười gượng nói: "Chỉ là hợp tác công việc mà thôi, không có liên
quan đến quen hay là không quen."
"Hiện tại, anh làm như thế nào có thể tìm được một Hắc Diệu Tư quan tâm đến công ty điện tử Chung trữ
nhanh như vậy. Từ trước đến nay Hắc Diệu Tư không làm việc gì mà thua
lỗ, em muốn biết anh đã thuyết phục hắn như thế nào?"
Chung Khang Tề nhìn sắc mặt Tử Khê rất quan trọng, xem ra cô rất ác cảm đối với việc hắn và Hắc Diệu Tư hợp tác.
"Nếu như anh nói cho em biết, chính Hắc Diệu Tư tìm tới thì sao?" Chung
Khang Tề nhận thấy không cho cô biết đáp án là không thể, cũng không
giấu diếm nữa," Violet, dáng vẻ Lâu Tử Hoán quá kiêu ngạo, đắc tội người là bình thường. Em hỏi anh và Hắc Diệu Tư vì sao lại hợp tác, nguyên
nhân chỉ có một, bởi vì chúng tôi có chung một kẻ thù."
Kẻ thù! Hai từ thật đáng sợ, trong mắt Chung Khang Tề, Lâu Tử Hoán dĩ nhiên là kẻ thù của hắn. "Anh ... hận Lâu Tử Hoán?"
"Anh vì sao không thể hận hắn?" Chung Khang Tề hỏi lại.
"Có thể nói cho em biết nguyên nhân không?" Trong trí nhớ của cô, bọn họ
không phải là bạn học sao? Quan hệ của bọn họ không phải là tốt lắm sao? Lâu Tử Hoán muốn cô tránh xa hắn, cô có thể hiểu, cô so với bất luận kẻ nào là biết rõ nhất Lâu Tử Hoán bá đạo thế nào. Hắn nhận định cô chính
là vật sở hữu của hắn, đương nhiên không cho phép người đàn ông khác
chạm vào. Thế nhưng Chung Khang Tề hận Lâu Tử Hoán, nếu nói không rõ
ràng cứ coi như là ghen tuông, nhưng cũng không đến mức hận đi!
"Em hẳn là nên biết, Violet." Sắc mặt Chung Khang Tề trở nên tái nhợt xấu
xí, hắn cười lạnh, "Năm đó, việc Lâu Tử Hoán làm với cha anh, lẽ nào em
không biết sao?"
Tử Khê nghi hoặc nhìn hắn: "Cha anh và Lâu Ngọc Đường không phải là thế giao sao? Quan hệ có bao nhiêu thân thiết sao?
Lâu Tử Hoán đã làm gì với cha anh?"
Chung Khang Tề ha hả cười
to: " Anh đoán là em cũng không biết, Lâu Tử Hoán làm sao có thể nói cho em." Đoạn quá khứ đó quả thực là ác mộng của hắn, mấy năm nay hắn tận
lực khiến mình không nên nhớ tới, đó cũng là nguyên nhân hắn đến Mỹ.
Nhưng sau cùng, hắn vẫn muốn đối mặt, hơn nữa hắn không thể bỏ qua như
vậy.
"Anh nghĩ em hẳn là biết rõ danh tiếng của ba anh trước
đây! Danh tiếng của ông không tốt lắm, thích chơi đàn bà, bình thường
ban đêm đều có. Mẹ anh chịu không nổi, có một dạo muốn ly hôn với ông.
Anh khi đó thực sự rất ghét ba anh, ông vì sao phải lăng nhăng như thế,
có mẹ anh còn chưa đủ sao? Đã lớn tuổi rồi mà còn muốn làm loạn ở bên
ngoài, rốt cục ông ta vì bản tính này mà gây chuyện." Khi Chung Khang Tề nhớ lại thì vẻ mặt đầy thống khổ, "Một lần trong Club ba anh quen một
thiếu nữ, gọi là Hi Hi."
Nét mặt Tử Khê run lên, Hi Hi, Lâu
Nhược Hi. Đầu óc cô hỗn loạn, đã từng có một đoạn thời gian như vậy, đời sống cá nhân của Lâu Nhược Hi rất hỗn loạn, mỗi ngày là một người đàn
ông khác nhau, chủ yếu là để có thể bức bách Lâu Tử Hoán. Người đàn ông
cô ta gặp gỡ vậy mà cũng có Chung Hữu Tài, tuổi hắn tính ra có thể làm
ba của cô ta!
"Ba anh hoàn toàn bị Hi hi mê hoặc, một lần Hi Hi
hẹn hắn đến đêm gặp mặt, bọn họ yêu đương vụng trộm tại Dạ Đô. Khi Lâu
Tử Hoán cắt ngang yêu đương vụng trộm của họ, thời gian đó ba anh còn
ngây ngốc cho rằng Hi Hi là đàn bà của Lâu Tử Hoán, nhưng không ngờ tới
Hi Hi là em gái Lâu Tử Hoán. Lâu Tử Hoán để bảo vệ Lâu Nhược Hi, vẫn
tuyên bố với bên ngoài em mới là em gái hắn. Lâu Nhược Hi từ nhỏ đã được cha và anh trai bảo hộ, ba anh căn bản không có nhận ra lai lịch của cô ta. Em biết Lâu Tử Hoán làm gì với ba anh không?"
Với tính cách Lâu Tử Hoán, khẳng định hắn sẽ không tha cho ai đụng đến em gái hắn.
Trời ạ, Lâu Nhược Hi, nhìn xem cô gây ra bao nhiêu là họa, để lại bao
nhiêu là hậu họa.
"Lâu Tử Hoán lấy súng cắt đứt tay ba anh, còn
trực tiếp muốn xóa sổ ông. Năm đó ba anh cũng sắp sáu mươi, Lâu Tử Hoán
một viên đạn biến ông thành thái giám, em biết cái loại này rất thống
khổ không?" Chung Khang Tề nói xong, viền mắt đỏ lên.
Hai tay Tử Khê run run, đó chính là Lâu Tử Hoán, hắn đã ra tay thì rất tàn độc, căn bản sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Ba anh chịu khổ nhưng khổ nhưng không nói được, ông không có cách nào
tuyên bố với bên ngoài Lâu Tử Hoán đả thương ông, còn muốn lấy luôn mạng ông, huống chi là ở Dạ Đô, ông không còn mặt mũi nào. Mấy năm nay, mỗi
khi trái gió trở trời, vết thương trên tay ông sẽ phát tác, ông sẽ kêu
to phát cuồng. Đừng xem ông bình thường, chỉ cần trong nhà có một chút
động tĩnh, như là người hầu đánh vỡ một cái bát, ông liền sợ run, ông
thường ngồi một mình trong góc phòng, trong miệng luôn nói Lâu Tử hoán
buông tha ông. Mỗi khi như vậy, anh lại hận Lâu Tử Hoán thấu xương, anh
nói với mình, anh muốn cho hắn vì chuyện năm đó mà phải trả giá đắt."
Trăm triệu lần Tử Khê cũng không ngờ tới, Lâu Tử Hoán và Chung Khang Tề có
ân oán sâu xa như vậy. " Xin lỗi, Khang Tề, em thay mặt Lâu Tử Hoán nói
với anh vài lời. Anh không biết không, đoạn thời gian đó với hắn mà nói
cũng là ác mộng. Hắn bị Lâu Nhược Hi bức gần như muốn điên, cho nên hắn
mới có thể mất đi lý trí làm ra rất nhiều chuyện như vậy." Cô không biết nên nói cái gì để có thể bù đắp cho thương tổn mà Lâu Tử Hoán gây ra
cho hắn và Chung gia.
Chung Khang Tề nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười: " Violet em dựa vào cái gì thay Lâu Tử Hoán nói cái gì là đúng?
Em nghĩ việc hắn làm có thể sử dụng hai tiếng xin lỗi là có thể giải
quyết sao?"
"Em không phải ý tứ này?" Tử Khê thầm nghĩ muốn
khiến hắn không nên hận Lâu Tử Hoán như thế, "Chuyện này Lâu Tử Hoán là
làm sai rồi, em rất xin lỗi, Khang Tề, xin lỗi."
"Em vì sao muốn thay hắn nói xin lỗi, nói thay cho hắn?" Chẳng lẽ cô không biết nói vậy là cô đang thương tổn hắn sao? "Violet, em thực sự thương hắn như vậy
sao? Cho dù căn bản Lâu Tử Hoán hắn chính là một ma quỷ, một ma quỷ
không có trái tim, em còn muốn chuộc thay hắn tội sao?"
Tâm tình Tử Khê rất chán nản, cô vốn là muốn chất vấn Chung khang Tề, nhưng
ngược lại bị chạm đến chuyện khó xử. " Anh không biết hắn, Lâu Tử Hoán
cũng rất thống khổ. Người kia là em gái hắn, hắn đối với em gái hắn có
rất nhiều trách nhiệm. Hắn đã bị buộc đến đường cùng, mới có thể làm ra
chuyện tình như vậy. Khang Tề, em không phải là muốn thay hắn giải thích cái gì, trong tình cảnh đó, hắn căn bản không khống chế được chính
mình, hắn..."
"An Tử Khê, em thật tàn nhẫn. Trong mắt em cũng
chỉ có Lâu Tử Hoán sao?" Chung Khang Tề cắt ngang cô, " Việc làm của Lâu Tử Hoán, có thể lấy cớ do mất đi lý trí sao. Hắn thống khổ, chúng ta
thống khổ đều không phải là thống khổ sao? Anh không bao giờ nghĩ, thì
ra em cũng là người đàn bà ích kỷ như thế."