Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 142: Phản kích




Sắc mặt Tử Khê tái nhợt, cô hoàn toàn đã quên cô đã nói gì với Chung Khang Tề, lại càng không ngờ hắn lại nói cho Lâu Tử Hoán. "Đó là hiểu lầm, em không phải thực sự muốn làm bạn gái anh ấy, lại càng không đồng ý đính hôn. Em chỉ đóng giả bạn gái anh ấy, giúp anh ấy ứng phó với ba anh ấy mà thôi."

"Em là kẻ ngu si sao? Em dám nói em không nhận ra Chung Khang Tề có ý đồ với em sao? Một người đàn ông sẽ không oán không hối hận nỗ lực năm năm ở bên cạnh một người đàn bà mà không có mục đích gì, xem ra Lâu Tử Hoán anh đã không thỏa mãn được em, nên em mới có thể dính vào Chung Khang Tề, An Tử Khê, anh quả thực là xem nhẹ em rồi!" Một tay Lâu Tử Hoán kéo cô lại, một tay bóp cổ cô." Em thật sự rất lợi hại, trước là Chung Khang Tề, trở về nước một vài ngày liền gặp Hắc Chí Cương. Em nói xem, anh nên làm thế nào với em thì mới được?"

Tử Khê liều mạng lắc đầu: " Lâu Tử Hoán, anh hiểu lầm rồi, anh thực sự hiểu lầm rồi!"

Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Thật là hiểu lầm sao? Đêm đó theo chân bọn họ khiêu vũ không phải em đều khiêu vũ rất vui vẻ sao?"

Tử Khê không còn gì để nói, hiện tại Lâu Tử Hoán trước mắt nghe cô nói cái gì cũng là sai.

"Em nói xem, anh nên nghiêm phạt như thế nào mới phải đây?" Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô. Trên mặt cô đầy nước mắt, hắn cúi xuống môi hôn lên môi cô. Hắn không muốn bức cô như thế, thế nhưng cái hình ảnh cô ở trong lòng Chung Khang Tề mà khiêu vũ kia khắc quá sâu quá mãnh liệt trong đầu hắn, hắn nhẫn chịu không nổi khi cô ở gần người đàn ông khác, một ít cũng không được. " An Tử Khê, em không thể an phận một chút sao? Chỉ cần ở bên cạnh anh không tốt sao?"

Thế nhưng Tử Khê không quan tâm, cô khóc nức nở, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng đã mất đi khí lực. Có lẽ, cô căn bản không có lực phản kháng hắn. Lâu Tử Hoán hiện tại so với Lâu Tử Hoán năm đó lớn mạnh hơn rất nhiều lần, cũng đáng sợ hơn nhiều lần. Cho dù nhiều năm có trôi qua, bọn họ vẫn không thể đối kháng với hắn.

Ngày hôm sau, cổ phiếu của Chung Trữ tăng trở lại. Báo đài đưa tin hình ảnh Hắc Diệu Tư và Chung Hữu Tài kí hiệp ước hợp tác. Hắc thị lớn mạnh hợp tác với công ty điện tử Chung Trữ, liền hứa sớm nhất sẽ đem toàn bộ sản phẩm sửa chữa lại, tất cả coi trọng ngang nhau, và họ đã có được giấy chứng nhận chất lượng về cấu tạo của sản phẩm.

Tử Khê thấy tin tức này thì lại càng hoảng sợ, Hắc thị cư nhiên hợp tác cùng Chung Trữ, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có. Dù thế nào cô cũng không tin được là Hắc gia lại tạo lập mối quan hệ với Chung gia.

Tử Khê gọi điện thoại cho Hắc Chí Cương hỏi chuyện này.

Hắc Chí Cương cười khổ: "Anh cũng vậy, vừa mới biết được chuyện này!"

Quyền làm chủ Hắc thị vẫn nằm trong tay Hắc Diệu Tư, mà tâm tư anh trai anh, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nắm bắt được.

Hắc Chí Cương vừa từ công ty trở về, gõ cửa phòng anh trai.

"Vào đi!" Anh nghe được giọng nói trầm thấp bên trong của Hắc Diệu Tư, đẩy cửa vào.

Hắc Diệu Tư đang ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ. Trong phòng không bật đèn, anh chỉ có thể nhìn thấy hình bóng không rõ ràng của anh trai.

Năm đó, Hắc Diệu Tư đuổi theo Tử Khê, anh chạy theo sau. Đến đường cao tốc thì xe đột nhiên giảm tốc độ, Hắc Diệu Tư mất lái, xe tông vào con lươn, còn anh thắng không kịp xe tông vào xe Hắc Diệu Tư. Cả hai anh em đều được đưa đến bệnh viện, anh bình an thoát hiểm, nhưng dây chằng đùi phải Hắc Diệu Tư nát vụn, hoàn toàn bị đứt. Sau năm ấy, anh trai cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt công chúng. Chân phải của hắn là chân giả, bình thường đi lại không có vấn đề gì. Thế nhưng ở nhà, khi không có ai trong thư phòng, hắn mới có thể ngồi sô pha.

"Anh, làm sao anh lại đột nhiên muốn hợp tác với Chung gia?" Hắc Chí Cương đứng ở phía sau Hắc Diệu Tư, hỏi.

Hắc Diệu Tư đeo kính màu vàng, đẩy mạnh xe, xoay người lại, khóe miệng cười nhàn nhạt: "Trên thương trường nào có vì sao?"

Hắc Chí Cương đi đến trước bàn làm việc của hắn: "Anh, anh hẳn là biết, anh làm như vậy đã chỉ rõ là muốn tuyên chiến với Lâu Tử Hoán. Chúng ta không phải đang hợp tác với Lâu Tử Hoán sao?"

"Chí Cương, nhiều năm như vậy rồi, vậy mà em vẫn còn chưa học được. Thương trường vĩnh viễn không có kẻ địch. Tin tức gần đây rất có ý nghĩa, anh đột nhiên nghĩ trận trò chơi này không thể thiếu Hắc Diệu Tư, chắc chắn nó rất thú vị đi?" Hắc Diệu Tư đẩy gọng kính, bộ dáng tươi cười trên mặt càng thêm thần bí.

Hắc Chí Cương nhận ra mùi sát khí trong mắt anh trai, tâm cả kinh. "Anh, anh đã đồng ý với em, sẽ không đụng đến Tử Khê!"

Hắc Diệu Tư nhìn anh ta một cái, cười nói: "Yên tâm, anh đã đáp ứng chuyện của cậu, sẽ không nuốt lời, lẽ nào cậu còn không biết tính anh sao?"

"Anh, như bây giờ không phải rất tốt sao?" Hắc gia và Lâu gia đánh nhau, Tử Khê chỉ sợ sẽ bị vạ lây, để cho cô ấy bị khổ, anh không đành lòng. " Anh có chị dâu, rất sớm sẽ có con của mình, Lâu gia không còn có quan hệ với chúng ta, như vậy không phải tốt sao?"

"Con của ta?" Hắc Diệu Tư cười nhạt, "Nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn là thằng ngốc kia."

Hắc Chí Cương cảm thấy lời anh trai nói có hàm ý khác, thế nhưng chuyện giữa anh ấy và chị dâu, anh không có quyền hỏi.

"Chí Cương, cậu vẫn còn yêu An Tử Khê, đúng không?" Hắc Diệu Tư ngẩng đầu cười nhìn anh ta.

Hắc Chí Cương bị hắn hỏi mặt đỏ lên: "Anh, anh làm sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Anh trai giúp cậu có được An Tử Khê thì thế nào? Chính cậu cũng đã từng nói, Lâu Tử Hoán rất nguy hiểm, Chung Khang Tề dụng tâm kín đáo, không bằng để cậu có được An Tử Khê thì thế nào? Kỳ thực cậu và Tử Khê rất xứng đôi."

"Anh, anh muốn làm gì?" Hắc Chí Cương nhìn ánh mắt Hắc Diệu Tư, thấy bất an.

Hắc Diệu Tư nói: " Lâu Tử Hoán thực sự là rất tiêu dao, ta làm sao lại có thể để hắn tiện nghi mấy năm nay? Chí Cương, thân là người nhà họ Hắc, phải có khí phách của nhà họ Hắc, có vài thứ cậu không đi tranh vĩnh viễn sẽ không là của cậu.

"Anh, em không cần tranh cái gì. Em biết Tử Khê khi cô ấy vẫn còn là một cô bé. Cô ấy biết rõ em có cảm tình với cô ấy. Trong mắt cô ấy, em chỉ là một người bạn, em dự định đời này sẽ chỉ làm bạn thân của cô ấy. Em không muốn phá hư quan hệ tốt đẹp hiện tại giữa em và cô ấy. Em cũng mong muốn anh có thể tuân thủ lời hứa hẹn năm đó."

Hắc Diệu Tư nhìn đứa em ngốc nghếch của mình, trên người nó vậy mà một chút cá tính của Hắc gia cũng không có. Hắc gia bá đạo cường thế, chỉ cần điều mình muốn liền sẽ không buông tha. Nhưng mà thằng nhóc này, hết lần này đến lần khác lui bước. Năm đó, như vậy, hiện tại cũng là như vậy.

"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi!" Hắc Diệu Tư nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách.

Hắc Chí Cương không dám cãi lời, sau cùng nói một câu: "Anh, em có một yêu cầu!"

"Nói đi!"

"Sau này anh có bất kỳ quyết định gì thì có thể nói trước cho em biết hay không, đừng để cho em trở thành một kẻ ngốc."

Hắc Diệu Tư mở mắt ra, nhìn em trai. Đột nhiên hắn phát hiện, hắn có làm gì sai không, thằng bé ngốc trong lòng hắn giờ đã là một người đàn ông trưởng thành!

"Em đã biết, mọi chuyện hợp tác với Chung Trữ là tùy anh."

Hắc Chí Cương gật đầu, mới xoay người đi ra ngoài.

Hắc Diệu Tư xoay xoay bút trong tay, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một khuôn mặt quật cường. Thì ra nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn không quên khuôn mặt cô.