Ngày kế tiếp An Dạ Vũ mới biết cô phải nằm viện, đến thăm cô một lần, thấy cô không có việc gì nên không đến lần nào nữa.
Nửa tháng sau, cô khỏi bệnh xuất viện. Cô cùng Lâu Tử Hoán khôi phục lại
hình thức ở chung trước kia, đều nhìn đối phương không vừa mắt, đối chọi gay gắt, cãi nhau. Chỉ có mình cô biết, có một số việc đã thay đổi.
Sự thay đổi thực sự là cô tốt nghiệp trung học, là lúc Lâu Tử Hoán cũng
tốt nghiệp đại học. Lâu Tử Hoán lấy được học bổng của đại học Havard,
Lâu Ngọc Đường rất vui vẻ, nhưng là Lâu Tử Hoán yêu cầu đưa Lâu Nhược Hi xuất ngoại cùng. Lâu Ngọc Đường không đồng ý, hai bố con cãi nhau một
trận ầm ĩ. Cuối cùng Lâu Ngọc Đường thỏa hiệp, sau khi nghỉ hè xong hai
anh em họ sẽ sang Mĩ. Cô một chút cũng không ngoài ý muốn, trên thế gian này còn có cái gì mà Lâu Tử Hoán làm không được.
Lâu Tử Khê nằm ở trên giường, bỗng nhiên mất ngủ. Ngày mai, tên ác ma kia sẽ rời đi ngôi nhà này. Cô phải vui sướng mới đúng, về sau không có người tìm cô làm
phiền, tìm cớ làm nhục cô. Vì sao, ngực lại thấy tức thở đau đớn thế
này.
“Ầm!” Bên ngoài một trận động tĩnh, hắn đã trở lại! Cô mạnh
mẽ ngồi xuống, hôm nay hắn làm tiệc chia tay với các bạn tốt của hắn.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ! Muốn tắm rửa hay không, để tôi đi mở nước cho cậu!” Cô nghe thấy giọng lo lắng của Trương mẹ.
“Bà đi ngủ đi!” Giọng nói của hắn thực không kiên nhẫn, “Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức Nhược Hi!”
Thật sự là anh trai tốt, đến nước này vẫn còn nhớ đến cô em gái bảo bối của
hắn. Tốt nhất là say chết luôn đi, cô ý xấu nguyền rủa.
Cô chỉ
nghe thấy tiếng ầm ầm, lại nghe được tiếng cửa phòng mở, trái tim cô
theo đó cũng rớt xuống. Nghĩ muốn nằm xuống, trái tim không an phận lại
dao động, ngày mai hắn bay chuyến buổi sáng, Lâu Ngọc Đường muốn tự mình đưa con đi, An Dạ Vũ giả mù sa mưa (đạo đức giả) cũng muốn đi tiễn bị
Lâu Ngọc Đường quát bảo dừng lại. Ông cậu của Lâu Tử Hoán cũng sẽ đi
tiễn, An Dạ Vũ nếu đi mà đi, khẳng định sẽ ầm ĩ.
“Lâu Tử Hoán, Lâu Tử Hoán!” Cô đầu gọi hắn cái tên, gọi một tiếng, trái tim liền kịch liệt đau đớn.
Đợi bên ngoài hoàn toàn im lặng, cô che lại tim đang đập nhanh, xuống
giường ra mở cửa phòng, hành lanh không có một ai. Cô nhẹ nhàng thở ra,
cô tự nói với bản thân, cô chỉ là nhìn hắn một cái, nói với hắn một
tiếng tạm biệt.
Thật may mắn, hắn không có khóa cửa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Hắn nằm ở trên giường, quần áo cũng không cởi ra, chăn cũng không đắp. Bên ngoài cửa sổ mở, ánh trăng sáng ngời chiếu vào, cô có
thể thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp trai của hắn. Cô không nhịn được xoa xoa
mặt hắn, đường nét trên mặt hắn rõ ràng, như dao khắc sâu vào bàn.
“Lâu Tử Hoán, anh ngay cả đầu cũng không quay lại đã liền muốn đi rồi, hẳn
là cũng muốn thoát khỏi tôi đi!” Cô thấp giọng nói xong, gượng cười. Cô
thì coi là cái gì, hắn căn bản không đem cô để vào trong lòng, hắn đi
rồi, cùng lắm chỉ là thiếu một đối tượng cãi nhau mà thôi.
Đột nhiên, hắn mở mắt, hốc mắt hắn đỏ lên, gắt gao trừng mắt nhìn cô: “An Tử Khê, là cô!”
Cô không nghĩ tới hắn tỉnh dậy, hoảng sợ, nhảy vội ra: “Lâu Tử Hoán, anh không ngủ!”
Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn, ngã lên người hắn: “Cô làm sao có thể ở trong phòng tôi?”
“Tôi!” Cô nhất thời nghẹn lời, chẳng lẽ cô lại nói cho hắn, cô vội tới để tiễn hắn, muốn gặp hắn một lần. Cô đứng lên, lại bị Lâu Tử Hoán bắt trở về
trên người hắn, cô tức giận, hừ hừ cười: “Tôi đến xem anh có say đến
chết luôn không!”
Lâu Tử Hoán chưa hoàn toàn tỉnh rượu, Tử Khê
mặc đồ ngủ hai dây, tóc dài rơi lả tả trên đầu vai, mắt đẹp trong suốt,
ánh trăng chiếu xuống làn da trắng nõn xinh đẹp của cô, mỹ lệ kinh
người. Trong lòng Lâu Tử Hoán khẽ động, mạnh mẽ đặt cô ở dưới thân, đắc ý cười: “Cô không phải là không nỡ để tôi đi?”