Cô vừa mới nghĩ như vậy, cửa đã mở ra. Một người phụ nữ mỹ lệ xuất hiện
tại cửa. Cô ta vừa nhìn thấy Lâu Tử Hoán liền lập tức bày ra dáng vẻ
tươi cười: "Thế nào đã bàn xong hết rồi sao? Em đã định được điểm hẹn
với ba mẹ nên qua đây đi cùng anh luôn."
Lâu Tử Hoán ngoắc tay hướng Niên Mạn Linh, ý bảo cô đi tới.
Niên Mạn Linh chào hỏi với vợ chồng Phùng Nhất Vệ, thấy An Tử Khê đang ngồi
bên cạnh Lâu Tử Hoán, cười nói: "Đây nhất định là Violet An, người mới
đoạt giải trở về từ nước ngoài, xin chào.
Niên Mạn Linh không
cần tự giới thiệu, giống như bản thân cô là người mà toàn thế giới phải
biết vậy. Tử Khê quen biết không ít thiên kim tiểu thư như vậy, không
nghĩ tới Lâu Tử Hoán lại chọn một người trong số đó. "Niên tiểu thư, xin chào, rất vui được làm quen với cô."
Niên Mạn Linh khẽ bắt tay
cùng cô rồi nhanh chóng dồn toàn bộ sự chú ý lên Lâu Tử Hoán. "Các vị,
có lẽ tôi phải đem Lâu thiếu đi rồi. Anh ấy và tôi có hẹn ăn cơm với ba
mẹ tôi."
"Xin lỗi Phùng đạo diễn, chế tác Trần, tôi phải đi
trước." Mắt anh ý vị sâu xa cố ý nhìn Tử Khê, "Violet cô không ngại tôi đi trước chứ!"
Lòng Tử Khê căng thẳng, ánh mắt thẳng tắp của
anh đánh vào trên người cô, cô vốn đang rất khốn khổ, anh lại hỏi làm cô thêm luống cuống. Sửng sốt vài giây, cô trả lời cứng ngắc: "Đương
nhiên, đương nhiên, không ngại."
Lâu Tử Hoán bày ra dáng vẻ tươi cười, nói lời từ biệt với Phùng Nhất Vệ và Trần Vĩ Như. Vợ chồng Phùng
thị vội vàng đứng dậy, ông chủ lớn phải đi, thế nào cũng phải tiễn tới
cửa. Đường Hân Thuần kéo cô đứng lên tiễn khách. Tay của Lâu Tử Hoán ôm
lấy eo lưng của Niên Mạn Linh, bọn họ thân mật khăng khít, lúc nào cũng
thì thầm. Lâu Tử Hoán tuy nói chuyện với Phùng Nhất Vệ nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau vẫn rất tình tứ, người khác nhìn vào thấy họ đúng là
một cặp trời sinh.
Tử Khê đau lòng nhìn bọn họ, cô muốn chạy
trốn, thực sự rất muốn trốn. Cô không hề nghĩ tới, hôm nay sẽ xảy ra
những chuyện như thế này, cô rất hoảng loạn, cúi đầu không muốn lại nhìn thấy bọn họ thân mật thế nào nữa.
"Violet vẫn chưa chúc mừng
cô, chúc mừng cô được liên hoan phim quốc tế xướng danh. Niên Mạn Linh
chuyển hướng nói chuyện với cô, "Hôm trao giải cô có đi không? Tôi cùng
Tử Hoán cũng nhận được giấy mời, đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại."
Cô mong muốn bọn họ không gặp lại nhau, cô không muốn cứ mỗi lần nhìn thấy họ trái tim cô sẽ lại bị đả kích mạnh mẽ một lần. Cô gật đầu, nhịn
xuống, mắt nhìn Lâu Tử Hoán. Cũng may, Lâu Tử Hoán đang nói với Phùng
Nhất Vệ nên cũng không có chú ý tới cô. Trong mắt anh giờ đây, An Tử Khê cô thực sự không quan trọng nữa! Từ lúc bắt đầu gặp mặt, anh cũng chỉ
nhìn cô vài lần, cô đối với anh mà nói thực sự cũng chỉ là một nữ minh
tinh muốn hợp tác thôi?
Niên Mạn Linh bắt được ánh mắt cô nhìn
Lâu Tử Hoán, sắc mặt cô ta trầm xuống.Trong lòng dâng lên một sự ghen
ghét với An Tử Khê, ngoại hình Lâu Tử Hoán đẹp trai, giá trị con người
hơn trăm triệu, là Kim cương Vương lão ngũ* số 1 trong nước (*ý chỉ là
người độc thân vàng). Bên ngoài không ít thiên kim tiểu thư, minh tinh
muốn câu dẫn anh, muốn bò lên giường của anh.Thế nhưng trước mặt cô cũng ít nhiều kiêng nể. An Tử Khê này lại dám trước mặt cô mắt qua mày lại
với Lâu Tử Hoán, thật là không có liêm sỉ.
Xe của họ đã chờ sẵn
trước cửa, Lâu Tử Hoán lại nói hẹn gặp lại với bọn họ thêm lần nữa rồi
liền ngồi lên xe. Ánh mắt anh nhìn thoáng qua cô, thậm chí không dừng
lại dù chỉ một vài giây. Tử Khê lung lay sắp đổ, cô có thể thấy mặt anh
qua cửa kính xe, anh và Niên Mạn Linh dán chặt lấy nhau, anh nhàn nhạt
cười, ánh mặt sủng nịch mà ôn nhu. Cho dù là năm đó anh cũng chưa bao
giờ nhìn cô như thế.Tất nhiên cô đã từng nói với anh, khiến anh quên cô
đi, thì ra anh thực sự đã quên cô rồi.
"Violet, chúng ta vào đi
thôi!" Trần Vĩ Như lay tay cô, cười nói. "Tay chị rất lạnh, có lẽ bên
trong khí lạnh quá mạnh phải không?"
Cô hoàn hồn, cô không biết
mặt mình có bao nhiêu tái nhợt, khi bàn tay ấm áp của Trần Vĩ Như cầm
lấy cổ tay cô thì cô mới biết là mình toàn thân lạnh run. Cô cười cười:
"Chị không sao!"
"Tử Khê!"
Vừa xoay người đi vào cô liền nghe thấy có người gọi tên cô.
Cô nghiêng người, Hắc Chí Cương đứng ở cách đó không xa nhìn cô. Anh ấy
thay đổi quá nhiều, mặc tây trang, kiểu tóc húi cua trước đây không còn
nữa mà là một mái đầu được chải chuốt cẩn thận. Hắc Chí Cương vốn có
thân hình to cao, mặc tây trang lại càng ra dáng. Bên cạnh anh còn có
vài người như thể là mới vừa bàn chuyện làm ăn đi ra.
"Chí
Cương!" Cô có một món nợ thật lớn đối với Hắc Chí Cương, năm đó anh đã
phản bội anh trai để giúp cô, sau khi xuất ngoại cô cũng không dám liên
lạc với anh, lại càng không dám gọi điện thoại cho anh. Sau này cô phải
qua Pháp thì cô cũng chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh nói tất cả đều tốt, anh dù sao cũng là em trai ruột của Hắc Diệu Tư, Hắc Diệu Tư
dù có tức giận với anh thì cũng không thể làm gì với anh. Anh nói cô
không nên gọi điện thoại cho anh nữa, từ lúc đó bọn họ cắt đứt mọi liên
lạc.
"Violet, thì ra cô quen biết với nhị thiếu gia của Hoắc thị." Phùng Nhất Vệ cười nói, "Hắc nhị thiếu, anh cũng tới!"
Hắc Chí Cương nhìn Phùng Nhất Vệ cười nhẹ, trong mắt anh chỉ có thể nhìn
thấy Tử Khê: "Anh biết em về nước rồi, không nghĩ tới có thể gặp em
nhanh như vậy. Có thời gian không, chúng ta tâm sự?"
Tử Khê vội vàng muốn nói chuyện với Hắc Chí Cương, cô quay sang nói: "Phùng đạo diễn, tôi phải đi trước rồi."
Phùng Nhất Vệ đương nhiên thức thời nói: "Những gì chúng ta cần bàn ngày hôm
nay cũng không còn gì, hai ngày sau chúng tôi sẽ gọi điện thoại ký hợp
đồng với cô."
Tử khê gật đầu: "Được. Hân Thuần, em đi về trước đi.!"
Đường Hân Thuần nhìn cô nghi hoặc, cô không ngờ lại quen với nhị thiếu gia Hắc thị, nhìn qua giao tình không ít. Cô ta gật đầu.
Hắc Chí Cương cũng phân phó người bên cạnh mình, để thư kí tiễn khách. Chỉ
còn lại có hai người bọn họ, Hắc Chí Cương đưa cô đi ra ngoài, phục vụ
đứng mở cửa cho anh và đưa anh chìa khóa xe. Anh mở cửa xe cho cô: "Anh
nghĩ ở đây chắc chắn em chưa ăn no, anh mời em đi ăn miến."
Tử
Khê nở nụ cười, nhớ tới hơi nóng của miến, vị cay xé lưỡi, cô thiếu chút nữa chảy nước miếng. Lên xe, cô nhìn anh điều khiển tay lái: "Chí
Cương, anh thay đổi thật nhiều."
Hắc Chí Cương cười, điều khiển
xe thành thạo, anh nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, đã là một người hơn ba mươi tuổi, không muốn thay đổi cũng khó."
"Anh nói như vậy,
hình như cũng là để nhắc em nhớ tới tuổi của mình." Hắc Chí Cương cùng
tuổi với cô, năm đó khi cô đi anh chỉ là một thanh niên lỗ mãng nhưng
giờ đã là một đàn ông chững chạc.
"Em còn đẹp hơn so với trước
đây, nếu nói em hai mươi anh nghĩ người ta cũng tin." Hắc Chí Cương quay đầu nhìn cô, anh cẩn thận che dấu ánh mắt lưu luyến si mê, đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không có dũng khí theo đuổi tình cảm của mình.
"Từ lúc nào, anh lại có thể nói ra những lời như vậy?" Bên tai Tử Khê hơi
nóng lên. Nam tính của Hắc Chí Cương tồn tại quá mạnh mẽ, anh vừa quay
đầu, mùi nam tính càng đậm hơn, cô cực kì không thoải mái.
"Vậy
sao? Anh chỉ là nói thật thôi." Anh bĩu môi, thì ra trước mặt Tử Khê,
anh có thể tự tại như vậy. Hương thơm nữ tính của cô thoang thoảng quấn
lấy anh, trái tim thắt chặt, anh nắm chặt tay lái.
Quẹo tay lái vào một con phố nhỏ, anh dừng xe ở chỗ đỗ xe bên đường. Xuống mở cửa xe cho cô: "Xuống xe đi, tới rồi!"