Năm năm sau
Đêm khuya, nhưng lại chỉ vang lên tiếng rên rỉ của
phụ nữ, tiếng đàn ông thở dốc trong một căn phòng to. Gian phòng tràn
ngập mùi vị kích tình. Người đàn ông luật động mạnh mẽ tấn công không
chút lưu tình với người phụ nữ dưới thân. Hắn gầm nhẹ một tiếng, người
phụ nữ dưới thân càng thét chói tai. Không hề nghỉ ngơi, hắn xuống khỏi
thân mình người đàn bà, vất đồ vào sọt rác. Xuống giường bắt đầu mặc y
phục.
Người phụ nữ trên giường bất chấp không có gì che lấp thân thể, ngồi dậy nũng nịu: "Lâu thiếu, đã khuya rồi, ở lại đây ngủ đi!"
Mắt Lâu Tử Hoán sắc bén, hắn có thói quen là không qua đêm trên giường phụ
nữ. Rõ ràng là người tình nhân này vẫn không nắm rõ được tình hình. Hắn
đã mặc xong y phục, viết ra một tờ chi phiếu rồi để trên đầu giường.
"Đây là cho cô, sau này tôi sẽ không lại nữa, cô đã tự do."
Người phụ nữ vừa nghe thấy liền luống cuống, cuốn lấy chăn xuống giường: "Lâu thiếu, em có nói sai gì sao. Lâu thiếu chúng ta vừa rồi không phải rất
tốt sao."
Chúng ta? Lâu Tử Hoán đột nhiên hối hận, đầu óc ngày
hôm qua làm sao mới có thể đưa danh thiếp cho cô ta. Lẽ nào chỉ vì cô ta có mái tóc dài gần giống với người mình thương nhớ sao? Đôi mắt hắn
buồn bã: "Cô không có nói gì sai, nhưng tôi không có hứng thú với cô.
Quy tắc trò chơi của Lâu Tử Hoán tôi là như thế, hảo tụ hảo tán, hử?"
Người phụ nữ liền không nói nhiều, Lâu Tử Hoán chính là nhân vật đứng đầu
trên thương trường, tiền tài của hắn mấy năm nay tăng trưởng lên gấp
bội, sau khi cùng Tập Mỹ xác nhập, Lâu thị đã tiến lên vị trí cường mạnh thứ năm trăm trên thế giới, giá trị con người Lâu Tử Hoán hơn trăm
triệu. Hắn chơi đùa với vô số đàn bà, hắn thay đàn bà như thay áo cũng
là điều mà mọi người ở trên xã hội thượng lưu đều biết. Chính là đàn bà bên người hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể là ba tháng, nhanh hơn thì
cũng chỉ một tuần, mà cô mới bắt đầu, chỉ có một buổi tối mà thôi.
Nếu như truyền ra ngoài, còn là gì thể diện của cô, thế nhưng cô không dám
cãi lời hắn. Buộc lòng phải nuối tiếc nhìn theo hắn rời khỏi.
Lâu Tử Hoán lái xe trong đêm về lại biệt thự của mình, hắn để cửa sổ bên
trên mở, từng đợt gió lạnh thổi ùa vào. Về đến nhà, hắn nhanh chóng tắm, sau đó cả người đổ ập nắm trên giường.
Hắn tỉnh lại từ trong
giấc mơ, năm năm đã trôi qua, vẫn lặp lại giấc mơ ấy. Năm đó, khi hắn
chạy tới sân bay, máy bay đã cất cánh, hắn xông vào đường băng của sân
bay, không ngừng gọi tên cô. Người phụ nữ đó thật tàn nhẫn, nói đi là
đi, ngắt điện thoại của hắn, một đi không trở lại.
Vừa mới tắm rửa xong, liền có điện thoại của Thạch Nam: "Lâu thiếu tôi có cần tới đón cậu không?"
"Không cần!" Anh ta lo lắng mình quá sức mà không lái được xe sao? Hắn vẫn
không đến mức tệ đến như vậy."Buổi chiều tôi mới tới công ty, có chuyện
gì thì gọi điện thoại nhé!"
"Dạ, Lâu thiếu!"
Hắn mở cửa
đi ra ngoài, hắn có hẹn với Lâu Nhược Hi cùng đi cúng bái mẹ. Tịch Chấn
Quốc và Tịch Tuấn Thành đã đi từ sáng sớm, hắn gặp Lâu Nhược Hi trong
khuôn viên nghĩa trang.
Năm năm, Lâu Nhược Hi dường như đã lột
xác, không còn là một bé mềm mỏng trước kia. Tóc ngắn không những xinh
đẹp mà còn đầy sinh khí, cô đeo đồ trang sức tao nhã, xứng danh người
giao tế danh giá trong xã hội thượng lưu. Quỹ Lan Hi của Lâu thị được cô quản lý rất tốt.
"Anh, nhìn qua khí sắc của anh không tốt lắm!" Cô cầm ly cà phê đã chuẩn bị trước đó cho hắn,"Uống ly cà phê đề nâng
cao tinh thần, mẹ sẽ không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu."
Lâu
Nhược Hi mọi chuyện đều ỷ lại hắn đã không còn nữa rồi, trái lại hiện
tại cô lại đang lo lắng cho hắn. Lâu Tử Hoán tiếp nhận, uống vài ngụm.
Nhiệt độ của cà phê vừa đủ, Nhược Hi có mở quán cà phê, hiện tại pha cà
phê rất có kinh nghiệm, cà phê cô pha cũng có một hương vị đặc biệt.
"Nghe nói ngày hôm qua anh lại có bạn gái mới, liệu có cơ hội có thể gặp mặt một chút không?" Lâu Nhược Hi nhàn nhạt hỏi.
Lâu Tử Hoán nhìn cô một cái, mùi vị cà phê trong miệng thoáng chốc trở nên
nhạt nhẽo." Có phải Mạn Linh kêu em hỏi anh phải không? Ngày hôm qua
liền đuổi rồi, không hợp khẩu vị."
Hiện tại, Niên Mạn Linh là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, một đóa hồng giao tế của xã hội
thượng lưu. Bọn họ tuy rằng là có đính ước, nhưng từ trước đến nay hắn
muốn chơi đùa với ai cũng không can thiệp, đó cũng là mục đích ban đầu
của hắn. Gần đây, Niên Mạn Linh không an phận lắm, ám chỉ rõ ràng là bọn họ nên kết hôn. Vốn Lâu Tử Hoán đã từng này tuổi thì cũng nên kết hôn
rồi, thế nhưng Niên Mạn Linh lại ám chỉ như vậy, trái lại càng làm cho
hắn không muốn.
Quan hệ của Niên Mạn Linh cùng Nhược Hi khá tốt, khi hắn cùng Mạn Linh đính hôn, hắn cho rằng Nhược Hi sẽ phản đối, thậm chí ngang ngược cản trở. Không nghĩ tới, Nhược Hi còn quan tâm tới việc đính hôn hơn hắn. Từ khi bắt đầu biết Niên Mạn Linh, không quá một tuần liền trở thành bạn thân khuê mật. Hăng hái trang hoàng cho lễ đính hôn
của bọn họ, nghiễm nhiên thành một người em gái tốt.
Hắn đoán
không được Nhược Hi thực chất đang suy nghĩ gì, cũng không muốn đánh giá sai lầm, tin tưởng là cô đã thực sự sửa đổi!
Sau
khi bái tế mẹ xong, anh em bọn họ cùng ông ngoại và cậu ăn cơm. Ông
ngoại không ngừng giục hắn kết hôn, Lâu Nhược Hi cũng nói thêm vào,
nhưng hắn cũng chẳng cho là phiền.
Cơm nước xong, hắn phải về Lâu thị, Nhược Hi phải về hội quỹ. "Muốn em chở anh không? Khí sắc của anh có tốt hay không."
Lâu Tử Hoán khẽ động khóe miệng, nhìn cô một cái: "Không cần, em lên đường cẩn thận."
Hắn khởi động xe, từ cửa sổ của xe nhìn thấy thấy ánh mắt Nhược Hi đang
nhìn theo hắn. Hiện tại nó làm sao vậy, dáng vẻ của hắn rất giống là có
chuyện sao? Ai cũng muốn quan tâm tới hắn.
Xe vào đường chính, đầu hắn mới thực sự có cảm giác đau. Hắn một tay kéo cửa sổ xuống, một bên quan sát phía trước, một bóng dáng bên cửa sổ
trong quán cà phê ven đường làm hắn chấn động cả người, hắn nghe được
nhịp tim của mình đập kịch liệt, nhanh hơn. Biết rõ có thể lầm, hắn vẫn
là muốn nhìn, tìm chỗ đậu xe.Thật vất vả mới tìm được vị trí đỗ xe, hắn
vội vàng xuống xe chạy đến quán cà phê nơi mà hắn nhìn thấy khi nãy.
Đi vào, nơi đó đã không còn ai. Hắn tóm lấy nhân viên phục vụ, hỏi: "Người phụ nữ vừa ngồi ở bên cửa sổ kia đã đi đâu?"
Nhân viên phục vụ thấy một người đàn ông đẹp trai tức giận như thế, cũng
ngẩn người, lắp bắp: "Tiên, tiên sinh, anh, anh nói tới chính là Violet
sao? Cô ấy, cô ấy vừa đi rồi!"
Lâu Tử Hoán không có thời gian để quan tâm tới những cô bé đang nhìn mình say đắm, tiếp tục hỏi: "Cô ấy đi hướng nào?"
"Vửa rồi có một cô bé tới tìm cô ấy, cô ấy đã đi rồi, tôi còn cùng cô ấy chụp ảnh chung nữa"
Chụp ảnh chung? Lâu Tử Hoán cả kinh: "Tôi có thể nhìn ảnh chụp không?"
Yêu cầu của một người đẹp trai như vậy, có cô nương nào từ chối được, rất nhanh lấy máy ảnh ra, hiện ra ảnh chụp.
Lâu Tử Hoán ngây ra như phỗng, đúng là cô ấy, An Tử Khê. Cô ấy thay đổi rất nhiều, tóc trước đây để thẳng giờ đã uốn cong gợn sóng,cô trang điểm
nhẹ, phía dưới là quần sooc màu đen ôm sát thân, phía trên là áo ngắn
màu vàng kẻ ca rô, kết hợp rất đẹp.
Lâu Tử Hoán sau khi xem
xong, liền hỏi phương hướng của An Tử Khê, khởi động xe cấp tốc đuổi
theo. Hắn tìm hết mọi vùng phụ cận nhưng vẫn như cũ không thấy hình bóng của cô. Thất vọng mãnh liệt, hắn đập mạnh tay lên tay lái. Hắn nhịn
không được tự giễu bản thân, Lâu Tử Hoán mày thật vô dụng, năm năm đã
trôi qua, mày vẫn không thoát khỏi được bùa mê của An Tử Khê sao?
Điện thoại lúc này cũng vang lên, Lâu Tử Hoán bóp trán, nghe: "Lâu thiếu, hội nghị vào 3 giờ chiều cậu có tham gia không?"
Lúc này Lâu Tử Hoán mới nhớ tới còn có hội nghị vào buổi chiều, hắn vừa
nhìn vào lịch thì cũng đã là 2 giờ chiều. Hắn hạ giọng, nói: "Đương
nhiên, tôi đang trên đường tới công ty!"
Hắn đến công ty thì cũng vừa đúng 3 giờ.
Những người khác đã sớm ổn định chỗ ngồi, thảo luận của ngày hôm nay chính là việc tuyên truyền phân phối điện thoại 3G mới của Tập Mỹ. Lâu Tử Hoán
ngồi ở vị trí chủ tịch, không thể tập trung nghe kế hoạch do bộ phận
marketing trình bày.
"Về phát ngôn, chúng tôi dự định mời Violet vừa mới nhận giải thưởng lớn của Mỹ làm người phát ngôn cho chúng ta.
Bất quá là, chúng ta dù đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể liên lạc
được với quản lý của Violet, sợ rằng phải khiến Lâu thiếu tự mình ra
mặt."
"Anh nói ai?" Lâu Tử Hoán lấy lại tinh thần, hắn rất quen tai cái tên tiếng Anh này, hình như hắn vừa nghe qua.
Violet, Violet An. Cô ấy vừa mới nhận được giải thưởng lớn về siêu mẫu của Châu Âu, vừa về nước, chính là đại minh tinh đang được trong nước quan tâm
nhất. Lâu thiếu, nếu như có thể mời Violet là người phát ngôn cho chúng
ta, mẫu điện thoại di động mới của chúng ta không sợ không cháy hàng." Quản lý marketing nói.
"Violet!" Miệng hắn lẩm bẩm nhớ kỹ tên
này, khóe miệng nở nụ cười," Rốt cục đã trở về rồi?" Rốt cục, cô cũng
không thể bỏ trốn mãi được không phải sao?
Vẻ mặt Thạch Nam
ngưng trọng nói: "Lâu thiếu, kì thực sản phẩm mới không nhất thiết phải
mời cho được Violet, hiện tại trong nước cũng có một người có ngoại hình dịu dàng, vui tươi, nữ tính mà ta có thể liên hệ được."
"Không!" Khóe miệng Lâu Tử Hoán nhàn nhạt cong lên nụ cười," tôi thấy đề xuất
của Chu quản lí khá hay. Chu quản lí, cậu, liên hệ với Violet lần nữa,
Lâu Tử Hoán tôi muốn gặp trực tiếp cô ấy, cô ấy còn không gặp sao?"
"Là như vậy, Lâu thiếu !" Chu quản lí bị nụ cười quỷ dị của Lâu Tử Hoán làm cho lòng lo lắng, "Quản lí của Violet nói với tôi, Violet lần này về
nước, lịch trình đã kín, cô ấy trở về chủ yếu là để tham gia liên hoan
phim ảnh quốc tế của tháng này, cô ấy được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Tham gia xong lễ trao giải cô ấy liền quay về Mỹ."
"Đã như vậy, chúng ta nên đổi chọn người khác!" Thạch Nam biết rõ ràng mọi
sự tình trước đây của Lâu Tử Hoán cùng An Tử Khê, hắn không muốn ông
chủ lại bị chuyện tình quá khứ dằn vặt, lập tức tiếp lời.
"Không sao, tôi đi gặp cô ấy một lần, nói không chừng sẽ làm cô ấy thay đổi
chủ ý." Lịch trình kín như vậy sao? Cũng không nghĩ muốn tới gặp hắn!
Không sao, cô không muốn gặp hắn, hắn đi gặp cô là được.
"Lâu
thiếu, liên hoan phim ảnh quốc tế sẽ diễn ra vào ngày 13 tháng này.
Chúng ta đã nhận được thư mời của hội triển lãm ảnh, nếu như Lâu thiếu
có thể tham gia, tôi có thể liên hệ với bên kia, đến lúc đó nhất định
sẽ để cho ngài nói chuyện với Violet" Chu quản lí gần như muốn tranh
công, nói.
Lâu Tử Hoán cười cười: "Vậy làm phiền Chu quản lí!"
Tử Khê từ trong túi lấy ra cái chìa khóa đã vô dụng rất nhiều năm rồi, tay hơi run run. Một bên là Nhạc Nhạc đang nhìn cô nhút nhát đút chìa khóa
vào ổ và mở cửa. Một đám bụi bốc lên, Nhạc Nhạc đi vào trước, mặt nhăn
nhíu: "A Tử, ở đây rất là hôi! Còn phải quét tước, chi bằng, chúng ta
đến khách sạn đi?"
Tử Khê không có trả lời nó, cô xem xét cẩn
thận mỗi một ngõ ngách trong phòng, trong lòng dấy lên chua xót. Đây
chính là dấu vết lưu lại về cuộc sống hằng ngày của cô cùng Lâu Tử Hoán, nghĩ đến cái tên này, ngực cô cứng lại, tim đau đớn thiếu chút nữa làm
cô hít thở không thông. Rốt cục cũng về thế giới có anh rồi, Lâu Tử
Hoán, anh biết không? Hiện tại em với anh đã cùng ở chung một bầu trời,
em đã trở về!