Hôm sau, Tử Khê gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư: "Tôi cần ông phối hợp đóng một vở kịch!"
Hắc Diệu Tư sảng khoái đáp lại: "Không thành vấn đề, chỉ cần là việc cô muốn tôi làm, tôi sẽ làm cho cô."
Tử Khê không muốn nghe hắn nhiều lời, sau khi nói ra dụng ý của cô, liền cúp điện thoại.
Lâu Tử Hoán hẹn chủ tịch người Nhật - Hạ Tùng ăn cơm ở nhà hàng Khải Duyệt, anh chỉ đem theo Giang Viện. Trang phục của Giang Viện cẩn thận tỉ mỉ,
con mắt của lão già Hạ Tùng không rời khỏi Giang Viện. Tuy Giang Viện
không phải là xinh đẹp, nhưng cũng có thể coi là một người thanh tú.
Lâu Tử Hoán giả vờ không nhìn thấy, mà Giang Viện để hắn sờ sờ vào tay
mình, cũng không có gì đáng kể, hi sinh vì công việc như vậy là cần
thiết. Bỗng nhiên hắn buông cô ra, mắt sáng quắc nhìn về phía cửa: "Lâu
tổng, anh có quen vị mĩ nhân kia không? Cô ấy xinh thật đấy, đáng tiếc
bên cạnh đã có người rồi, nếu không tôi thật muốn làm quen một chút."
"Vậy thì có sao đâu!" Lâu Tử Hoán cười, đang muốn nói nếu như anh biết người đó thì có thể giới thiệu làm quen. Khi anh quay đầu lại thì sắc mặt
nhanh chóng thay đổi. An Tử Khê mặc váy có đai màu lam, rất vui vẻ kéo
tay Hắc Diệu Tư đi vào. Anh ngay lập tức đẩy ghế đứng lên, bước vài bước bắt lấy An Tử Khê, "An Tử Khê, làm sao em lại ở đây?"
Tử Khê
nhìn thấy anh rất kinh ngạc, tay buông Hắc Diệu Tư ra: "Em hẹn Hắc thiếu nói chuyện, nói một số chuyện, anh sao cũng ở đây?"
"Cô ăn mặc
như thế này, trang phục thì như của một đứa lẳng lơ lại còn dám nói là
hẹn Hắc Diệu tư nói chuyện!" Lâu Tử Hoán tức giận đến nỗi mất hết lý
trí, anh không thể nào chịu được cô ở cùng Hắc Diệu Tư, một tí cũng
không được. "Cô định nói chuyện như thế nào? Muốn lên giường bàn chuyện
cùng hắn sao?"
"Lâu Tử Hoán, anh tự vả vào mồm nói chuyện sạch
sẽ một chút!" Vẻ mặt Tử Khê xấu hổ đỏ bừng, "Anh tránh ra, bây giờ tôi
không muốn nói chuyện với anh."
"Lâu thiếu, anh không nghe thấy
Tử Khê nói sao? Xin mời tránh đường." Hắc Diệu Tư rốt cục cũng mở miệng, nho nhã lễ độ, bộ dáng tươi cười.
"An Tử Khê!" Lâu Tử Hoán hét
lớn một tiếng, "Cô làm sao không có liêm sỉ như thế, trước mặt tôi vậy
mà còn làm trò muốn bò lên giường Hắc Diệu Tư. Cô lập tức trở về có nghe hay không, sau này không được gặp lại hắn nữa."
"Lâu thiếu, tôi đối với anh vẫn đều rất tôn trọng, vậy anh cũng nên tôn trọng tôi và
tôn trọng bạn gái của tôi. Nếu như anh còn nói năng lỗ mãng, đừng trách
Hắc mỗ không khách khí!" Dáng vẻ Hắc Diệu Tư thu hút, vẫn duy trì tươi
cười.
"Hắc đại thiếu, tôi chưa bao giờ biết anh cũng có hứng thú với vợ của người khác." Hai chữ bạn gái kia thực sự làm anh tức giận,
anh một tay kéo Tử Khê vào lòng, "Người phụ nữ này là vợ tôi. Hắc thiếu
nếu không muốn thân bại danh liệt, thì nhanh tránh xa vợ tôi ra một
chút."
"Lâu Tử Hoán, anh nói chuyện nhỏ thôi." Tử Khê cực lực
muốn tránh khỏi anh, "Rất nhiều người đang nhìn, anh buông, ôm như vậy
rất khó xem."
Lâu Tử Hoán lạ lùng nhìn Tử Khê, tất cả trong mắt
cô đều là không kiên nhẫn cùng phẫn nộ đối với anh. Làm sao mà sau một
đêm, An Tử Khê anh quen thuộc lại biến thành một người khác! "Em cũng sợ người khác nghe được sao? Nếu như em sợ người khác nghe được, sẽ không
cùng Hắc Diệu Tư tới đây. An Tử Khê, em chớ quên, hiện tại em là vợ anh, kiềm chế hành vi của mình một chút."
"Em không kiềm chế chỗ
nào!" Tử Khê phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, "Em nói em có chuyện muốn bàn
với Hắc đại thiếu, Lâu Tử Hoán, anh có thề thu hồi tính bá đạo của lại
hay không. Lẽ nào em gả cho anh thì ngay cả tư cách gặp bạn bè cũng
không có sao? Em cũng không phải sủng vật của anh, anh nói ngồi là em
ngồi, anh nói ăn là em ăn. Em là một con người, biết mình muốn làm gì và nên làm gì."
"Em nói cái gì?" Nếu không phải đã từng nghe, anh
làm sao có khả năng tin tưởng Tử Khê sẽ nói ra lời như vậy, "Anh lúc
nào khống chế em, anh có hạn chế hành động của em sao? Lúc nào thì Hắc
Diệu Tư thành bạn bè của em, chẳng phải anh ta không phải là bạn của em
sao?"
Thân thể Tử Khê cứng đờ, không hổ là Lâu Tử Hoán, tính
cách vẫn ác độc như vậy, mỗi một câu nói đều đánh trúng mục tiêu không
cho cô đường lui.
"Lâu thiếu, Tử Khê cùng tôi vẫn là bạn bè, tôi cùng cô ấy gặp mặt cũng chỉ giống bạn bè gặp mặt mà thôi, anh thực sự
hiểu lầm rồi." Hắc Diệu Tư nhìn Tử Khê không đáp lại, lập tức nói.
Lâu Tử Hoán ôm chặt thắt lưng của cô, ngược lại nhìn Hắc Diệu Tư mỉm cười:
"Vậy thực sự là khéo, hôm nay tôi cũng hẹn bạn bè gặp mặt ở Khải Duyệt.
Nhưng mà, cái cần nói cũng đã nói xong. Anh có chuyện muốn nói cùng vợ
của tôi, chắc là không phiền nếu có thêm một ông chồng là tôi ở đây
chứ!"
Hắc Diệu Tư nhìn vào mắt Tử Khê, Tử Khê ra hiệu cho hắn
không đồng ý, hắn cũng cười: "Vậy hôm nay không được rồi, Tử Khê tôi
cùng cô hẹn lại hôm khác."
Tử Khê gật đầu, nhìn theo Hắc Diệu Tư rời đi.
"Còn nhìn, đã đi xa rồi!" Lâu Tử Hoán ôm chặt thắt lưng của cô, cho thấy tức giận cùa anh chưa tiêu tan.
Tử Khê nhìn nhìn lại anh, bước đi nhanh muốn rời đi. Lâu Tử Hoán dặn dò
Giang Viện hai câu, lại nói lời chào với Hạ Tùng rồi nhanh chóng đuổi
theo. An Tử Khê cũng không có đi xa, cô chờ ngay ở cửa. Lâu Tử Hoán lái
xe đến trước mặt cô. Tử Khê tự mình mở cửa xe leo lên.
Dọc đường đi, sắc mặt Lâu Tử Hoán rất khó coi. Anh lái xe cực nhanh, thế nhưng
mặt Tử Khê cũng không thay đổi, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Anh
chạy một mạch đến nhà trọ, đem xe vào bãi để xe. Kéo cô xuống xe, đi vào thang máy. Anh từ đầu đến cuối không nói lời nào, tay chỉ nắm chặt lấy
cô.
Vào phòng, trước tiên Lâu Tử Hoán vọt vào mở tủ lạnh, lấy
chai bia uống ừng ực. Trong nhà này, anh vừa mới tìm được một người dọn
dẹp theo thời gian cố định, đồ trong tủ lạnh cũng được chất đầy theo
lịch. Tuy rằng đã qua hơn ba tháng, nhưng anh chưa từng ở lại đây dù chỉ một đêm.
Tử Khê nhìn anh, đi tới trước mặt anh thản nhiên: "Lâu Tử hoán, chúng ta hay là ly hôn đi, sẵn bây giờ chưa có nhiều người
biết chúng ta kết hôn, kết thúc thôi !"
"Em đang nói cái chết
tiệt gì vậy? Lâu Tử Hoán cực kỳ tức giận, cầm vỏ bia ném vào tường,
thanh âm va chạm vang lên chói tai, trong phòng càng vang dội hơn. "Em
biết em đang nói cái gì không? Chúng ta vừa mới kết hôn, theo kế hoạch
chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em cư nhiên nói với anh muốn ly hôn. An Tử
Khê, là em điên rồi hay chính là anh nghe lầm?"
"Anh không có
nghe nhầm, em cũng không có điên." Tử Khê bình tĩnh nhìn anh, anh đang
cuồng loạn, thống khổ của anh đều hiện trong mắt cô. "Sáng sớm ngày hôm
nay, em vừa cảm giác như tỉnh lại, có một ý thức luôn hiện lên trong đầu em. Thật ra thì anh đúng là anh trai của em, mà em cùng anh trai một
chỗ, sau cùng là kết hôn. Em nghĩ rất sai lầm, rất sợ, em thậm chí không nhớ rõ mọi thứ xảy ra như thế nào?"
"Em vừa cảm giác tỉnh lại
và thấy sợ?" Anh cười lớn, nắm lấy tay cô, "Em tất nhiên biết anh là anh trai của em, em thế nào không cảm thấy sợ; vào ngày anh nói hai chúng
ta cùng nhau sống chung sao em không cảm thấy sợ; khi ba anh quỳ gối
trước mặt em, cầu em rời khỏi anh, em thế nào không thấy sợ. An Tử Khê,
em không thấy mình mới chính là người xằng bậy sao? Đêm qua em cùng anh
tưởng tượng thời gian sắp tới, vô vàn ước mơ, vậy mà bây giờ em lại nói
với anh, ở cùng một chỗ với anh làm em sợ? Em nghĩ anh sẽ tin sao?"
"Đó là bởi vì em còn chưa tiếp nhận được hiện thực kia." Tử Khê làm mình
lạnh lùng nhìn anh, cô không thể bị dao động. "Em không muốn tin, anh
thật là anh trai em. Cho dù em đã biết, thế nhưng ở sâu trong nội tâm
em, em không muốn thừa nhận. Sinh nhật mười tám tuổi em cùng với anh,
còn sinh ra một đứa con. Sau này chúng ta gặp lại, em lại làm người đàn
bà của anh, ở chung với anh, số lần chúng ta trên giường không thể kể
hết. Lâu Tử Hoán, chuyện như vậy làm sao em có thể tin anh là anh trai
em? Em không chịu tin, em lừa mình dối người, mãi cho tới sáng hôm nay
em mới cảm giác như tỉnh lại. Mới giật mình nhận ra, thì ra những gì xảy ra đều là sự thực. Anh là anh trai em, hiện tại còn cùng em kết hôn,
chúng ta còn muốn như thế mà đi hết cả cuộc đời. Lâu Tử hoán, em nghĩ
thật là khủng khiếp, đây là loạn luân, là một chuyện vô liêm sỉ trong xã hội! Em sao có thể làm loại chuyện này, sau này em sẽ làm người thế
nào? Nhạc Nhạc sau đó sẽ làm người như thế nào?"
Lâu Tử Hoán
buông lỏng tay của cô, mỗi một câu cô nói đều như dao nhọn đâm vào tim
anh, đau đớn khiến anh chảy máu ròng ròng. Những lời Tử Khê nói, anh
nghĩ tới rất nhiều lần rồi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn là quyết định muốn
cùng cô ở chung một chỗ. Thế nhưng cô hình như tỉnh ngộ rồi, hơn nữa
cũng không có quyết tâm như anh, có lẽ là cô yêu chưa đủ sâu đậm.
"Em tìm Hắc Diệu Tư, chính là muốn thương lượng với anh ta. Em không biết
nên làm cái gì bây giờ, cũng không biết sẽ đối mặt với anh thế nào, anh
ta rõ ràng biết chuyện của chúng ta. Em nghĩ, anh ta có thể nói cho em
biết em nên làm cái gì bây giờ?" Tử Khê nhìn vẻ mặt anh tái nhợt không
một chút máu, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô tự nói với mình, cố chịu
đựng, nhất định phải nhịn xuống, nhất định phải chịu đựng, Tử hoán xin
lỗi, thực xin lỗi.
"Em tìm đến Hắc Diệu Tư, là bởi vì em muốn
rời khỏi anh. Thế nhưng em không biết phải rời khỏi anh như thế nào nên
mới nhờ Hắc Diệu Tư giúp đỡ?" Lâu Tử Hoán bụm mặt, Tử Khê đã khiến anh
không biết làm cái gì bây giờ. "Nói cách khác, em hối hận, hối hận theo
anh cùng một chỗ?"
"Đúng!" Cô cắn răng, tàn nhẫn đáp lại, "Em
hối hận, thực sự rất hối hận. Lúc ba anh quỳ trước mặt em, lúc đó em tự
hỏi bản thân, em đã làm sai cái gì phải không? Thế nhưng em không dám
nghĩ sâu, bởi vì em không tiếp nhận được em với anh đã làm ra chuyện
này. Đó là tội ác, tội ác đáng sợ!"
Tội ác! Thật là một từ khủng khiếp, Lâu Tử Hoán như bị sét đánh, Tử Khê nói với anh, cùng anh cùng
một chỗ là tội ác. Cô nói cô hối hận, cô làm sao có thể hối hận, vậy anh chịu khổ đề làm gì, anh cố kiên trì vì cái gì.
"Lâu Tử hoán,
chúng ta nên ly hôn thôi! Em không muốn sống lo sợ cả đời như vậy, lại
càng không muốn mang danh loạn luân cả đời, như vậy em sẽ điên mất, hơn
nữa có một ngày anh cũng sẽ điên mất." Tử Khê không có cách nào đành
phải nói ra những lời tàn nhẫn, thật khó mà làm cho Lâu Tử hoán hết hy
vọng. Mỗi một câu nói làm tổn thương anh, lòng của cô cũng theo đó mà co rút đau đớn một lần, thế nhưng cô phải cắn răng nhịn xuống.
"An Tử Khê, em thế nào có thể nói ra lời như vậy?" Lâu Tử Hoán nắm hai vai
của cô, "Lòng của em bị chó tha rồi sao? Em không thấy anh vì em mà rất
cố gắng sao? Em chẳng lẽ không biết anh muốn cùng em cùng một chỗ, cần
nhiều sức lực cùng kiên trì sao? Bây giờ em nói một câu không muốn là
không muốn, nói ly hôn liền ly hôn, em biến Lâu Tử Hoán anh thành cái
gì?"