Toàn bộ buổi
chiều, Lâu Tử Khê cũng không có xuất hiện, Lâu Tử Hoán rất hài lòng, rốt cục đã cho cô gái kia một bài học, vẻ mặt ảm đạm trên mặt Nhược Hi cũng đã biến mất. Nhìn bộ dạng em gái tươi cười vui vẻ, Lâu Tử Hoán vừa lòng thỏa ý.
Bữa tiệc đến 4 giờ chiều mới kết thúc, Lâu Nhược Hi giữ
lại mấy bạn ở phòng ăn bữa cơm thân mật, hắn phá lệ cho phép Nhược Hi
tới quan bar mở mang kiến thức, hắn lại còn làm tài xế đưa mấy nữ sinh
đi, làm cho mấy nữ sinh kia hét chói tai không ngừng. Hơn 10 giờ, hắn
mới chở Nhược Hi đang uể oải trở về. Chờ lừa được Nhược Hi đi ngủ, hắn
nhìn đồng hồ đã là 11 giờ.
Hắn trở lại trong phòng, chung quy cảm thấy toàn thân khó chịu, tắm xong, nằm trên giường lật qua lật lại
không cách nào đi vào giấc ngủ. Đột nhiên, hắn ngồi dậy, từ buổi chiều
đến bây giờ tối muộn, chưa từng trông thấy An Tử Khê. Hắn nhớ khi còn
bé, có một lần, An Tử Khê ăn trứng gà, bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, ở
bệnh viện một tháng.
Hắn nhanh chóng xỏ giày, lao ra khỏi cửa
phòng, đi tới cửa phòng Tử Khê, hắn do dự. Nữ nhân kia đáng ghétnhư vậy, cần phải cho cô ta một bài học, không cần quan tâm cô ta làm gì. Hắn
xoay người chuẩn bị quay trở về phòng ngủ, lại nghe bên trong cánh cửa
truyền đến tiếng rên rỉ rất nhỏ, hắn cam chịu vẫn là mở cửa phòng cô ra.
Lâu Tử Khê co rút trên giường, những chấm đỏ trên mặt cơ hồ như máu, môi
phát run. Hắn vỗ vỗ khuôn mặt cô, mặt cô nóng đến kinh người. Hắn bực
bội ôm lấy cô “An Tử Khê, cô tỉnh lại, tỉnh lại!”
Tử Khê mở mắt
ra, thấy khuôn mặt hắn tức giận, hơi thở yếu ớt “Lâu Tử Hoán, anh là đến xem tôi bị chê cười sao? Anh thắng rồi, tôi sẽ chết, sau đó sẽ không có người làm anh tức giận nữa!”
“Cô ăn nói điên khùng cái gì!” Lâu Tử hoán ôm lấy cô “Đứng lên, tôi đưa cô tới bệnh viện!”
Lâu Tử Khê tay không còn sức lực đẩy hắn ra: ” Đưa tôi đi bệnh viện làm cái gì? Anh không phải muốn giáo huấn tôi sao? Anh không phải xem tôi là
cái đinh trong mắt sao? Tôi chết đi, đúng ý anh chưa?”
Thần chí
cô đã không rõ ràng nữa, nói thành như vậy chính là có thể nghẹn chết
người! Lâu Tử Hoán oán hận rất muốn quăng cô xuống mặc kệ cô, thế nhưng
là hắn đem cô biến thành thế này, dù cho hắn có hận mẹ cô, cùng cô cũng
không có quan kệ gì. Hắn đúng là nhìn cô không hợp mắt, cô đúng là đáng
ghét, nhưng tuyệt đối không muốn cô chết.
Hắn nhanh chóng lấy áo
khoác từ trong tủ quần áocho cô, giúp cô mặc vào, ôm cô chạy xuống lầu.
Sau bữa cơm chiều An Dạ Vũ sẽ không trở về, còn cha hắn thì sau khi
Nhược Hi cắt bánh xong đã đến công ty, gọi về nói đi Mỹ công tác, chỉ
nhờ trợ lý trở về lấy quần áo. Hắn không quấy rầy một ai cả, ôm cô đi ra ga ra ô tô.
Cô mơ mơ màng màng, không có sức đánh hắn: “Lâu Tử
Hoán, anh buông tôi ra. Anh đem tôi biến thành thế này, anh còn muốn thế nào, anh còn ác độc hơn cả ác quỷ.”
Nếu không phải cô bệnh thành như vậy, thì hắn thật muốn đem cô lay tỉnh, sau đó hung hăng giáo huấn
cô một trận. Lâu Tử Khê bị đưa thẳng đến phòng cấp cứu, cô bị dị ứng
nghiêm trọng có thể làm cho khí quản bị co giật, dẫn đến bệnh hen tái
phát.
Lâu Tử Hoán ngồi chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật, lần đầu
tiên hắn nếm trải mùi vị áy náy. Hắn quả thật hơi quá trớn, dù cho muốn
giáo huấn cô, cũng không cần lấy tính mạng cô ra vui đùa. Hắn bảo vú
Trương đem lòng trắng trứng gà của Nhược Hi đổ vào trong nước trái cây
của cô. Hắn chán ghét trang phục của cô giống như một yêu tinh, đứng
giữa các nam sinh qua lại không ngớt, cười quyến rũ đến động lòng người. Hắn có thể dùng nhiều phương pháp khác, thế nhưng hắn lại dùng phương
pháp độc ác nhất, khiến cô xấu mặt, lại không ngờ rằng khiến cô trở
thành như thế này.