"Anh..." Đây là lần đầu tiên hắn nói yêu, hắn nói yêu cô. Cô vỗ về khuôn mặt của hắn, cô làm sao có thể tưởng tượng được, người đàn ông này sẽ
là anh trai cô đây? Cho dù hai người không ở cùng một chỗ, cô cũng không cách nào coi hắn là anh trai được!
"Chúng ta có thể rời khỏi
nơi này." Hắn tiếp tục nói, "Chúng ta mang theo Nhạc Nhạc rời khỏi Trung Quốc, chúng ta đi New Zealand, hoàn cảnh nơi đó tốt. Còn không có người nào nhận ra chúng ta, anh có thể tìm một công việc đơn giản, việc nuôi
sống em cùng Nhạc Nhạc không thành vấn đề."
Tử Khê không nghĩ
tới hắn đã có suy nghĩ như vậy. Rời khỏi nơi này, nơi đây hắn là đại
thiếu gia của Lâu gia, là nhân vật hết sức quan trọng ở thành phố A, rời khỏi Trung Quốc, cái gì hắn cũng không có! Con người bừng bừng dã tâm
như hắn, rời khỏi nơi này cần nhiều dũng khí. Hắn vậy mà lại bỏ qua tất
cả vì cô! Mắt cô đã ươn ướt, hắn có thể vì cô làm đến nỗi như thế, lẽ
nào cô không nên bỏ ra một chút dũng khí sao? Cô hôn lên bờ môi hắn:
"Chúng ta không cần phải rời đi, lần trước không phải anh nói rồi sao?
Chỉ cần tuyên bố một chút với bên ngoài, em sẽ không phải là em gái nữa
rồi, không phải sao? Nếu như anh rời đi như thế, ba anh làm sao bây giờ, Lâu thị làm sao bây giờ. Em không thể khiến anh trở thành kẻ đào ngũ,
anh vốn chính là một con chim ưng mạnh mẽ, không thể vì em mà bị gãy
cánh được."
Lâu Tử Hoán kích động hôn cô, cánh môi ngọt ngào của cô, trời biết hắn có bao nhiêu khát vọng, có bao nhiêu nhớ nhung. Loạn
luân thì loạn luân, hắn cần An Tử Khê, vậy thì để cho bọn họ rơi xuống
vực sâu địa ngục, ở nơi nào sống cũng không sao cả.
Tử Khê thả lòng mình tiếp nhận hắn, thời khắc mấu chốt không quên nhắc nhở hắn: "Mũ..."
Lâu Tử Hoán với lên đầu giường lấy, hai ba bước đối phó xong liền xông vào
trong người cô. Trong giây phút kết hợp đó, bọn họ nhìn đối phương thật
sâu, ý thức được hai người đang làm cái gì, thế nhưng ai cũng không muốn lùi bước. Đôi chân thon dài của cô ôm lấy thắt lưng hắn, môi cô gắn vào môi hắn. Bọn họ gắt gao kết hợp cùng một chỗ, bọn họ giờ đây, chỉ là
một đôi nam nữ rất bình thường trên thế giới. Bọn họ cần sự kết hợp như
vậy, để cho trái tim bị thương đã lâu nhận được một chút an ủi.
Bọn họ mãnh liệt đòi hỏi đối phương, bọn họ tựa như sa mạc hoang vu, tìm
được một chút nước như nắng hạn gặp mưa rào. Hừng đông, Lâu Tử Hoán xụi
lơ trên người cô. Tử Khê rất mệt, cô vừa mới hồi phục như cũ, vận động
kịch liệt như vậy đối với cô mà nói là rất hao sức. Nhưng mà cô vui vẻ
chịu đựng, người đàn ông nằm trên người cô đây, là người cô yêu rất sâu
đậm, cô muốn được hắn giữ lấy, thỏa mãn hắn, lấy lòng hắn. Trong khoảng
thời gian này, hắn phải chịu đựng nhiều, nếu như cô có thể cho hắn một
chút vui sướng, cô vì sao lại không làm chứ.
Lâu Tử Hoán cảm
giác được hô hấp của cô khó khăn, hắn từ trên người cô rời xuống, khẩn
trương nhìn cô: "Em có sao không? Có khỏe không?" Chết tiệt, hắn làm sao có thể quên là cô mới ra viện, chân cô tuy rằng có thể bước đi được
rồi, thế nhưng vẫn còn không linh hoạt. Vừa rồi cô phối hợp rất cao, mà
hắn bị cấm dục lâu lắm rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến phải chiếm lấy cô.
Cô lắc đầu, dựa vào trong lòng hắn. "Em không sao, thật đấy, rất tốt. Em bây giờ rất thỏa mãn, rất hài lòng."
Lâu Tử Hoán ôm sát cô, hôn lên cái trán ẩm ướt của cô, lên cánh môi sưng đỏ của cô. Chỉ cần có cô, những cái khác đều không quan trọng nữa rồi.
Sáng sớm, Lâu Tử Hoán đi làm, mà cô đưa Nhạc Nhạc đến trường. Cô nằm viện
hai tháng, người đại diện của Hi Hi đã được Lâu Tử Hoán tìm người thay
thế cô. Cô vui mừng ung dung, thầm nghĩ hay là làm một bà chủ quản lý
nhà cửa cũng không sai.
Đưa Nhạc Nhạc xong, cô quay người lại
liền thấy Lâu Ngọc Đường. Lâu Ngọc Đường đứng ở xa xa nhìn cô, bên người ông ta không có bất cứ người nào, không phải ông ta cũng mới xuất viện
không được bao lâu sao? Ông ta là đặc biệt đến tìm cô!
Bọn họ
tìm một quán cà phê ngồi xuống, tâm tình của Tử Khê rất phức tạp. Từ nhỏ cô đã rất sợ Lâu Ngọc Đường, sau khi lớn lên ông ta đối với cô trong
đáy lòng vô tình ít nhiều có chút hận ý. Thế nhưng vừa cảm giác tỉnh
lại, ông trở thành cha của cô, thực sự là buồn cười.
"Thân thể
cháu bây giờ thế nào?" Sắc mặt Lâu Ngọc Đường cũng mất tự nhiên, hay mắt thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô. Cô thì ra lại là con gái ông ta,
từ nhỏ ông đã không cho cô một tia yêu thương nào. Mẹ cô đánh cô thì ông thờ ơ lạnh nhạt, lúc cô 18 tuổi cùng với Lâu Tử Hoán trên giường, ông
không nói hai lời đuổi cô ra khỏi Lâu gia, để cho cô ở bên ngoài tự sinh tự diệt. Ông là một người cha không xứng đáng, nỗi hổ thẹn mạnh mẽ bao
phủ lấy ông, ông muốn bồi thường cho cô, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Hiện tại cháu tốt lắm, cảm ơn bác Lâu quan tâm." Cô không có cách nào coi
ông là cha mình, cô không làm được. Cho dù cô làm vợ của Lâu Tử Hoán, cô cũng không có cách nào khiến mình gọi ông một tiếng ba.
Một
tiếng bác Lâu khiến sắc mặt Lâu Ngọc Đường cứng đờ, ông cười, lẽ nào ông còn kỳ vọng đến lúc này cô còn có thể gọi mình một tiếng ba sao? Khi
còn bé, cô gọi ông là ba, ông chưa từng một lần đáp lại. Ban đầu chính
mình chưa từng quý trọng, hiện tại muốn thì đã quá trễ. "Tử Hoán, bây
giờ ở chỗ con?"
Tử Khê sửng sốt, lập tức biết dụng ý của ông ta
khi đến tìm cô. Cô nở nụ cười: "Cháu và Tử Hoán đã kết hôn rồi, chúng
cháu bây giờ là vợ chồng, đương nhiên ở cùng nhau."
Lâu Ngọc
Đường á khẩu không trả lời được, nụ cười châm chọc của Tử Khê càng làm
ông đau đớn. Ông cầm tách cà phê lên muốn uống, tay lại hơi run run.
"Bác có bệnh tim, vẫn là uống ít cà phê một chút thì tốt hơn." Tử Khê nhìn
bộ dạng này của ông ta, rất không đành lòng, nhắc nhở.
Lâu Ngọc
Đường thụ sủng nhược kinh, Tử Khê còn có thể quan tâm ông. Ông buông
tách cà phê xuống, mang theo nụ cười ngây ngô: "Được, được, uống ít cà
phê."
Tử Khê nhìn dáng cười ngây ngô của ông chỉ cảm thấy chói
mắt, oán thầm mình làm sao lại quan tâm ông ta đến buồn nôn như vậy.
"Bác Lâu, bác tìm cháu sẽ không chỉ đơn giản là uống cà phê đúng không!
Có chuyện gì, mời bác nói đi!" Tốt nhất là ném ra hơn mười vạn, bảo cô
rời khỏi Lâu Tử Hoán.
"Tử Khê à! Bác nghe, nghe nói cháu đã biết quan hệ của cháu với bác rồi, phải không?" Lâu Ngọc Đường chột dạ nhìn cô.
Nghe nói? Cớ gì phải nghe nói, chắc chắn là Lâu Nhược Hi nói. Cô giương mắt: "Bác Lâu, bác muốn nói gì thì nói tiếp đi! Không cần quanh co lòng
vòng."
Lâu Ngọc Đường lại một lần nữa bị vẻ dửng dưng trên mặt
An Tử Khê chế nhạo đau đớn, cô khinh thường ông ta, ý thức được điều này hung hăng làm ông ta bị thương. "Cháu đã biết quan hệ của cháu với ta,
hẳn là cháu cũng biết quan hệ của cháu với Tử Hoán, hai đứa là không thể ở cùng một chỗ được."
Tử Khê đã ngờ tới ông ta sẽ nói như vậy,
thế nhưng cô vẫn là bị thương. Quan hệ của cô cùng Lâu Tử Hoán, không
cần phải ông ta nhắc lại. Ông ta hẳn là biết, lúc cô biết được quan hệ
của cô và Lâu Tử Hoán, cô vẫn quyết định ở cùng một chỗ với hắn, ông ta
hẳn là biết rõ ràng quyết định của cô rồi, không phải sao? "Bác Lâu,
cháu phát hiện một chuyện rất hay. Bác mỗi lần tìm cháu, đều là muốn
cháu rời khỏi Lâu Tử Hoán." Cho dù cô có phải là con gái ông ta hay
không, ở trong mắt ông ta, cô là chướng ngại vật làm cản trở tiền đồ của hắn. "Nhưng mà, cháu cũng muốn nói với bác. Cháu sẽ không rời khỏi anh
ấy, một nhà ba người chúng cháu ở cùng một chỗ rất vui vẻ."
Sắc
mặt Lâu Ngọc Đường càng thêm tái nhợt tiều tụy, trong lời nói của Tử Khê đối với ông ta nồng đậm hận ý. Con gái ông ta hận ông ta, Tử Khê là
vậy, Nhược Hi cũng thế. Thế nhưng, ông không thể để Tử Khê cùng Tử Hoán
mắc thêm lỗi lầm được nữa. Ông ta nói: "Tử Khê, cháu hẳn là biết, hai
đứa như vậy là sai trái. Tử Hoán là anh trai ruột của cháu, hai đứa ở
cùng một chỗ như vậy là loạn luân. Con hai đứa sinh ra cũng sẽ không
được hoan nghênh, cháy như vậy sẽ hủy hoại Tử Hoán."
Tử Khê cười nhạt: "Cháu cùng Lâu Tử Hoán căn bản không nghĩ đến có con, bọn cháu có Nhạc Nhạc là đủ rồi, Nhạc Nhạc chính là bảo bối của bọn cháu. Về phần
bọn cháu có phải là anh em ruột hay không, đối với cháu và anh ấy đã
không là vấn đề nữa. Tử Hoán chiều nay đã hẹn bác sĩ, anh ấy sẽ đi buộc
ga - rô, chúng cháu sẽ không cần có con nữa. Bác Lâu, chỉ cần bác không
nói ra, trên thế giới này không ai biết được bọn cháu là anh em ruột."
Lâu Ngọc Đường khiếp sợ nói không ra lời, ông ta thật không ngờ bọn họ đã
có quyết định như vậy. Đây thật là báo ứng, báo ứng của ông ta, báo ứng
của Lâu gia. Ông ta nước mắt lưng tròng, cầm tay Tử Khê cầu xin nói: "Tử Khê, hai đứa không thể như vậy! Bác van cầu cháu, mọi việc trước đây
đều là bác làm sai rồi, là bác quá sai lầm. Hai đứa muốn nghiêm phạt
bác, bác đều có thể nhận. Nhưng là hai đứa ở cùng một chỗ như vậy, sẽ bị trời phạt. Tử Khê, cháu bình tĩnh lại một chút, cháu không thể tùy theo ý Tử Hoán làm như vậy. Nó đang hủy hoại bản thân mình, cũng là đang hủy hoại cháu!"
Tử Khê nhìn nếp nhăn trên mặt ông, tất cả đều là nước mắt. Ông ta đang
cầu xin cô, khẩn cầu cô. Đây là Lâu Ngọc Đường mà cô từng sùng bái kính
nể sao? Ngực cô hơi khó chịu, vẫn là rút tay về: "Bác Lâu, nếu như bác
thực sự yêu thương Tử Hoán mà nói, thì không nên ngăn cản bọn cháu ở
chung một chỗ. Cháu không thể không có anh ấy, anh ấy cũng không thể
không có cháu, nếu không có đối phương bọn cháu đều không sống nổi. Ở
trong mắt cháu, anh ấy chưa bao giờ là anh của cháu, thì ngay cả tới bây giờ cháu cũng không có cách nào coi anh ấy là anh trai. Anh ấy bây giờ
là chồng của cháu, là ba ba của Nhạc Nhạc. Trong đầu cháu chính là suy
nghĩ này, không có cái khác."
Lâu Ngọc Đường quỳ gối ầm một
tiếng dưới chân cô, những người đang dùng cơm ở các bàn khác đều chăm
chú nhìn về bên này. Tử Khê gấp đến độ dìu ông ta dậy: "Bác Lâu, bác làm cái gì vậy? Bác trước hết nghĩ lại đã, người khác đều đang nhìn chúng
ta."
"Tử Khê, bác van cầu cháu. Bác Lâu cầu xin cháu, cháu
khuyên nhủ Tử Hoán, hai đứa không thể ở cùng một chỗ được, thực sự không thể." Lâu Ngọc Đường quỳ không chịu đứng dậy, cả người run run cầm lấy
cánh tay cô cầu xin.
"Bác trước tiên đứng lên đã, người khác đều đang nhìn." Tử Khê gấp đến độ đỏ mặt, một người già tuổi lục tuần
(khoảng 60 tuổi) quỳ gối trước mặt cô, người khác sẽ nghĩ thế nào chứ.
"Bác Lâu, cháu sẽ không rời khỏi Tử Hoán, bác có cầu xin cháu thế nào
cũng đều vô ích thôi." Nói xong, cô cầm lấy túi xách, đi qua ông ta.
Lâu Ngọc Đường lại ôm lấy chân cô, ông ta đã không còn là một vị chủ tịch
vạn người kính trọng nữa, mà chỉ là một ông lão đáng thương quan tâm đến con cái. "Tử Khê, là bác xin lỗi cháu, cháu muốn nghiêm phạt bác thế
nào đều được, cháu buông tha cho Tử Hoán có được hay không?"
"Trong mắt bác, có đúng là từ khi bắt đầu bác đều cho rằng là cháu quấn lấy
Lâu Tử Hoán hay không." Tử Khê ngấn lệ nhìn ông ta, "18 tuổi, là cháu vô liêm sỉ bò lên giường của anh ấy. Mà bây giờ, cũng là cháu không có
liêm sỉ gì quấn quít lấy anh ấy. Ở trong mắt bác, cháu vẫn đều là như
thế này, đúng không!"
Lâu Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, nước
mắt của Tử Khê làm ông đau đớn, sự thương tâm cùng thất vọng trong mắt
cô cũng làm ông đau đớn, ông lại một lần nữa làm con gái ông bị thương
tổn.
"Cũng khó trách, cháu là con gái do mẹ cháu sinh ra, mẹ thế nào thì con thế ấy, đúng hay không?" Cô cười ha hả, "Bác Lâu, cháu còn
có việc phải đi trước, cảm ơn tách cà phê của bác ngày hôm nay." Thừa
dịp ông ta còn đang sững sờ, cô nhanh rời khỏi, mặc dù có vô số ánh mắt
đang chăm chú đặt trên người cô.
Lâu Ngọc Đường hối hận đến không còn là mình, nhìn con gái rời đi càng lúc càng xa.
Ra khỏi quán cà phê, điện thoại của cô vang lên, là Lâu Tử Hoán. "Bây giờ đang ở đâu?"
"Vẫn còn ở bên ngoài, đi dạo lung tung." Cô cẩn thận lau nước mắt đi, không để cho hắn nghe ra cô đang khóc nức nở.
"Em đi mua sắm trước đi, buổi trưa đến đây đi ăn với anh. Buổi chiều anh đi bệnh viện, anh đã hẹn được bác sĩ rồi."
"Vâng!" Cô cúi đầu đáp lại.
Lâu Tử Hoán dường như nghe ra âm thanh không thích hợp, lập tức nói thêm:
"Nếu không, em bây giờ đến cũng được. Em có thể xem tạp chí, hay là mua
sắm online, đến thời gian ăn trưa thì chúng ta cùng đi ăn."
Cô
nở nụ cười: "Em muốn tự đi mua sắm, anh làm việc đi!" Người trong công
ty hắn hầu như đều biết cô, cô đến đấy như thế không phải sẽ trở thành
chủ đề đàm tiếu của những người kia sao? Huống chi, Lâu Tử Hoán bây giờ
còn chưa tuyên bố cô không phải là con gái Lâu gia, cô không muốn tạo
thành phiền phức trong công việc của hắn.
"Tốt lắm, như vậy đi! Em đi dạo vui vẻ đi, anh làm xong việc sẽ gọi điện thoại cho em, anh đến tìm em sau."
"Được!" Cô dập điện thoại.
Tử Khê lúc đầu thích đi dạo phố mua sắm, sau cuộc nói chuyện với Lâu Ngọc
Đường có ảnh hưởng rất lớn với cô. Cô vào một cửa hàng, cầm lấy thẻ bạch kim Lâu Tử Hoán đưa cho cô, không hề kiêng kỵ điên cuồng quẹt thẻ. Đến
lúc Lâu Tử Hoán lại gọi điện tới cho cô, túi lớn túi nhỏ trong tay cô đã lấy hết sức lực, chỉ có thể ngồi trên ghế trong cửa hàng nghỉ ngơi, chờ Lâu Tử Hoán tới đón cô.
Lúc Lâu Tử Hoán tìm được cô, thấy bên
chân một đống đồ, hắn nở nụ cười. Ôm lấy cô, một tay mang theo một đống
chiến lợi phẩm của cô: "Sao không bảo chủ quán trực tiếp đưa đến, tự
mình cầm nhiều thế lại mệt."
Tử Khê tựa trong lòng hắn, không
hiểu sao lại muốn khóc, thì ra mua sắm không thể khiến tâm tình cô trở
nên tốt hơn được. Trong lòng hắn, nghe đến tiếng tim hắn đập, bên tai
vang lên từng câu từng chữ Lâu Ngọc Đường nói, một nỗi bi thương tuyệt
vọng lại dâng lên, chân tay cô luống cuống.
"Làm sao vậy?" Lâu Tử Hoán cúi đầu, nhíu mày, hắn thấy được nước mắt nơi khóe mắt cô.
Tử Khê lắc đầu. vừa nhấc đầu lên, thấy Hắc Diệu Tư đứng cách đó không xa
nhìn bọn họ. Theo sau Hắc Diệu Tư có vài người, khóe miệng ẩn chứa ý
cười đi về phía họ: "Lâu thiếu, Tử Khê, thật khéo quá."
Mặt Tử Khê trầm xuống, cô không muốn nhìn thấy người này, quay đầu đi không nhìn hắn ta.
Lâu Tử Hoán cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải hắn, Hắc Diệu Tư quả thực âm
hồn không tiêu tan. Hắn khẽ động khóe miệng: "Hắc thiếu, thật là khéo
quá."
"Tử Khê, nghe nói mấy ngày trước cô nhập viện, tôi còn đến thăm cô, nhưng không gặp được cô." Hắc Diệu Tư là nói với An Tử Khê,
nhưng ánh mắt lại nhìn Lâu Tử Hoán.
Không cần nghĩ, Lâu Tử Hoán
phái nhiều người như vậy giữ ở bệnh viện, hắn từ trước đến giờ đều ghét
Hắc Diệu Tư, làm sao có thể để hắn ta đến gặp cô. Cô nhàn nhạt nói: "Vậy sao? Cảm ơn sự quan tâm của ngài."
"Chí Cương cũng rất lo lắng
cho cô, đáng tiếc nó cũng không được gặp cô. Nếu như nó biết cô bây giờ
đã bình phục xuất viện, khẳng định sẽ rất vui mừng." Nét mặt Lâu Tử Hoán cùng An Tử Khê rất rõ ràng cự tuyệt hắn ta, hắn ta lại không thèm để ý, cứ thế nói xong.
"Cảm ơn đã lo lắng, Hắc thiếu, chúng tôi có việc, đi trước một bước." Nói xong, Lâu Tử Hoán ôm Tử Khê định đi.
"Lâu thiếu, tình cảm giữa anh và Tử Khê thật sự làm cho tôi cảm động, cho dù xảy ra chuyện gì đều không thể để hai người xa nhau!" Hắc Diệu Tư nói
xong, đã đi sang bên kia.
Lâu Tử Hoán cùng An Tử Khê cả người
cứng ngắc, mơ hồ cảm giác trong câu nói của Hắc Diệu Tư có hàm ý khác.
Lâu Tử Hoán quyết định quên đi, ôm Tử Khê đi ra khỏi cửa hàng. Chỉ là,
lòng bàn tay bọn họ đều là mồ hôi, trong lòng cũng bị treo lên, lo sợ
bất an.