Luật sư cùng công chứng viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâu Tử Hoán đỡ Tử Khê ngồi dậy, để cho công chứng viên bắt đầu nghi thức. Bắt đầu là một
đoạn giải thích về thủ tục thật dài, Lâu Tử Hoán chăm chú nắm tay Tử
Khê, khẩn trương không gì sánh được nhìn công chứng viên.
Tử Khê phát hiện lòng bàn tay Lâu Tử hoán đổ mồ hôi, hắn thực sự rất khẩn
trương. Cô nghĩ nắm tay hắn, cô muốn cho hắn sức mạnh, không cần sợ, bọn họ sẽ cùng một chỗ.
Công chứng viên nói xong lời tuyên thệ rõ
ràng, ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Nếu như hai vị đối với lời tôi nói không
có ý kiến gì khác, có thể ký tên lên giấy chứng nhận, từ nay hai vị là
vợ chồng được luật pháp nước CHND Trung Hoa công nhận."
Bọn họ
nhìn nhau, Lâu Tử Hoán cầm lấy bút, kí tên lên trên chỗ cần ký. Tên của
rất dễ kí, hắn ngày đêm mong muốn vô số lần được kí tên như thế này. Hắn biết hắn ký xong, Tử Khê sẽ chính là vợ của hắn, mặc kệ người khác nói
cái gì, cô ấy sẽ là người phụ nữ của hắn. Giờ phút này thật đã đến rồi,
tay hắn lại run lên, ký không được.
Tử Khê nhìn hắn do dự, sắc mặt hắn trắng bệch, trán đổ mồ hôi. "Tử Hoán, anh làm sao vậy, bị khó chịu ở đâu sao?"
Lâu Tử Hoán nhìn cô, cô chính là xinh đẹp như vậy, mắt nhìn hắn tràn ngập
lo lắng. Hắn thực sự phải làm như vậy sao? Bọn họ kết hôn, hắn có thể có được cô. Nhưng mà, một khi kí vào đây, đã định trước là cô sẽ bị hắn
kéo vào vực sâu. Kỳ thực, bọn họ đã sớm tiến sâu vào, không phải sao?
Bắt đầu từ tám năm trước, tất cả đều đã định trước rồi.
"Tử
Hoán, con không thể ký tên!" Lâu Ngọc Đường ở bên ngoài hô, "Con không
thể làm như vậy, con sẽ hại chết Tử Khê. Con không thể ký tên, để cho ta vào."
Nhạc Nhạc chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, sợ đến
nỗi nắm chặt ống tay áo Tử Khê, lui về đầu giường. Tử Khê xoa đầu trấn
an nó.
"Tử Hoán, sao anh lại để ba anh đứng ở ngoài cửa, để ông
ấy vào đi!" Tử Khê kéo hắn, phản ứng của Lâu Ngọc Đường rất kỳ quái,
ông ấy không phải đồng ý cho hắn cùng Tử Khê ở chung một chỗ sao? Vì sao bây giờ lại không đồng ý?
Lâu Tử Hoán cắn chặt răng, Thạch Nam
cư nhiên để cha anh đi qua, chết tiệt. "Chúng ta trước ký tên rồi nói." Nói xong, hắn vài nét bút kí xong tên, sau đó đưa bút cho Tử Khê.
Tử Khê cầm bút, nhưng tâm tư ở ngoài cửa. "Tử Hoán, anh trước để ba ba anh vào, có được hay không?"
"Em ký tên trước đi, trừ phi em hối hận phải gả cho anh." Lâu Tử Hoán quyết tâm, hắn nhất định phải để Tử Khê kí tên làm vợ của hắn."
"Tử
Khê, con không thể ký tên. Có nghe hay không, con nghìn vạn lần không
thể ký tên, nếu không con sẽ hối hận cả đời." Giọng nói của An Dạ Vũ
lanh lảnh, lọt qua cửa, toàn bộ gian phòng đều có thể nghe được.
Tử Khê tay run lên, cô không rõ, mẹ cô vì sao lại đột nhiên nói như vậy.
Cô nghi hoặc nhìn Lâu Tử Hoán: "Ba anh rõ ràng đã đồng ý cho chúng ta
kết hôn, vì sao bây giờ lại không đồng ý? Vì sao mẹ em lại nói như vậy,
Tử Hoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không cần để ý đến bọn
họ ở ngoài cửa, mau ký tên." Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, nỗi do dự
trước kia bởi vì Lâu Ngọc Đường xuất hiện nên tiêu tan thành mây khói.
Trái lại Tử Khê lại do dự, cô mơ hồ thấy bất an. Ánh mắt Lâu Tử Hoán sắc bén mà khẩn trương, bên ngoài sắc mặt Lâu Ngọc Đường và An Dạ Vũ đều là lo
lắng.
"Tử Khê, ta có lời muốn nói với con. Con thông minh, trước tiên không nên ký tên, chờ sau khi ta nói xong, con tự mình nghĩ cho
kĩ." Lâu Ngọc Đường ở bên ngoài vội la lên.
Lâu Tử Hoán nghe phụ thân nói xong, sắc mặt đột nhiên biến: "Ba, nếu như ba thực sự ở trước
mặt Tử Khê nói bậy, con cả đời sẽ hận ba, cả đời sẽ không tha thứ cho
ba."
Lâu Ngọc Đường yên lặng lại, từ trong ánh mắt của con trai, ông biết con mình đang nghiêm túc. Nó lại một lần nhấn mạnh, không thể
nói cho Tử Khê.
"Tử Hoán, anh trước tiên để ba anh vào có được
hay không? Vì sao muốn nhốt họ ở ngoài cửa, nếu như họ thực sự phản đối, em cũng muốn nghe một chút lý do mà họ phản đối." Tử Khê bất an nhìn
hắn, cô sợ Lâu Tử Hoán như vậy, càng sợ điều Lâu Ngọc Đường muốn nói.
Thế nhưng, cô không thể không biết.
Lâu Tử Hoán không thể làm gì khác hơn là buộc lòng để Tiêu Tề cho họ tiến vào. "Tiêu Tề, cậu trước
tiên đưa Nhạc Nhạc đi ra ngoài!" Lâu Tử Hoán không nguyện ý để việc này
làm sợ đến Nhạc Nhạc, con gái của cô. Tiêu Tề gật đầu, đưa Nhạc Nhạc đi
ra ngoài. Mắt Nhạc Nhạc sợ hãi nhìn Tử Khê , ngoan ngoãn đi ra.
Lâu Ngọc Đường đi chậm vào, thân thể ông rất suy yếu, sắc mặt tái nhợt."Tử
Hoán, coi như ba cầu con, không nên như vậy, không thể như vậy!"
Tử Khê ngồi ở trên giường bệnh, Lâu Ngọc Đường tóc bạc rất nhiều, khuôn
mặt tiều tụy. Ông lại đi cầu xin con trai, xin hắn không nên cùng cô kết hôn. Ngực cô cứng lại: "Bác Lâu, bác không phải đồng ý để con cùng Tử
Hoán kết hôn sao?"
Đúng vậy, ông đồng ý rồi, ông thậm chí còn
khích lệ. Lâu Ngọc Đường lui lại mấy bước, bất lực nhìn Tử Khê. Hình
tượng một người đàn ông không ai bì nổi kia, bây giờ chỉ là một người
ông lão đáng thương. Ông nhìn Tử Hoán, rồi nhìn lại Tử Khê, nghĩ tới
Nhược hi. Ông suy sụp, thê lương cười to: "Đúng là báo ứng của ta, là
báo ứng của ta. Hận thù, hận thù thực sự là đáng sợ, có thể hủy diệt tất cả. Là ta hại con, Tử Hoán. Tử Khê, ta, ta xin lỗi, ta xin lỗi các con. Ông trời ơi, nếu muốn trừng phạt, vì sao không trừng phạt tôi chứ?"
Lâu Tử Hoán mặt biến sắc, nỗi tuyệt vọng của hắn gắt gao bị sự đè nén của
ông làm bùng lên. Hắn không tiếp nhận được sự thật Tử Khê là em gái hắn, hắn muốn chống lại số phận. Thế nhưng quan hệ huyết thống đã định, bọn
họ đều bị nguyền rủa loạn luân rồi, hắn còn có thể thế nào. Hắn không
thể buông tha Tử Khê, hắn không thể tưởng tượng được nếu hắn buông tha
Tử Khê thì hắn sẽ như thế nào?
"Rốt cuộc đã phát sinh chuyện
gì?" Lâu Ngọc Đường tuyệt vọng cùng suy sụp làm cô cũng nôn nóng, "Lâu
Tử Hoán, anh không nên gạt em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
An Dạ Vũ đứng một bên nhịn không được, mở miệng muốn nói: "Tử Khê, kỳ thực. . . . ."
"An Dạ Vũ!" Lâu Tử Hoán một tay bóp lên cái cổ của bà, "Mấy ngày hôm trước
chưa dạy cho bà một bài học phải không? Bà nếu dám nói một từ thôi, tôi
sẽ giết bà!"
"Lâu Tử Hoán, anh buông mẹ ra!" Tử Khê cả kinh đi xuống giường, chân cô còn không động đậy, thoáng cái đã bị ngã xuống giường.
Lâu Tử Hoán buông lỏng An Dạ Vũ ra tiến lên ôm lấy cô, rống to: "Em điên
rồi sao? Em đã quên chân của em còn chưa cử động được?"
Cô ôm
lấy Lâu Tử Hoán: "Tử Hoán, cho dù mẹ em đã làm chuyện gì, thì em và bà
vẫn là mẹ con. Anh không nên như đối xử với bà như vậy."
An Dạ
Vũ cả người run lên, bà ngơ ngác nhìn con gái, miệng nhất thời khép lại. Bà khiến con gái chịu khổ cực như vậy, chính nó lại giúp bà thế này. Bà lại đang làm cái gì đây?
"Tử Khê, chúng ta phải kết hôn, em
không phải đã nói cho dù như thế nào, chúng ta đều phải cùng một chỗ.
Đến đây, bây giờ chỉ còn tên của em là chưa kí!" Hắn đưa bút cho cô, để
tài liệu tới trước mặt cô.
Lâu Ngọc Đường nhìn con trai như vậy, khóc té trên mặt đất. Hiện tại ông tình nguyện để ông trời phạt mình,
cũng không muốn nhìn các con kết hôn loạn luân.
Tử Khê do dự,
bản thân cô không có cách nào kí tên kết hôn cùng Lâu Tử Hoán trong
tình hình thế này được. "Tử Hoán, nếu không chúng ta chờ một chút. Trước kia không phải nói rồi sao? Chờ em khỏe lên một chút, chúng ta sẽ kết
hôn!"
Sắc mặt Lâu Tử Hoán lập tức trở nên khó coi: "An Tử Khê,
em quả nhiên hối hận rồi, chính em đã nói rồi mà, em quên sao? Anh nói
cho em biết, An Tử Khê, nếu như bây giờ em không ký tên, chúng ta coi
như kết thúc."