An Dạ Vũ quỳ rạp xuống đất, bà cẩn thận nhớ lại, vừa nãy xảy ra chuyện
gì? Một chiếc xe lao đến, Tử Khê đẩy bà ra, cô bị xe đụng phải, cả người đều là máu, mất đi tri giác. Bà nhìn trên mặt đất có một vũng máu, đó
là máu của Tử Khê. Là máu của con gái bà vì cứu bà, mà bị xe đụng phải.
Đầu bà vụt qua những hình ảnh. Tử Khê lúc ba tuổi bị bà vứt ngoài cửa,
còn bà chỉ lo đi hẹn hò. Tử Khê sáu tuổi bị đưa vào Lâu gia, lúc cô bị
Lâu Tử Hoán bắt nạt, bà không những không giúp cô mà còn tát cô. Tử Khê
mười tám tuổi mang thai, bà hết lần này đến lần khác bắt cô đi phá, lại
còn hại cô khiến cô mất đi đứa bé. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa từng cho Tử
Khê một chút tình mẫu tử nào, mà cô vừa nãy, lại đẩy bà ra, dùng sinh
mệnh mình cứu bà.
Bà run run, trên tay vẫn còn dính máu, máu của con gái bà. Cô có thể chết hay không, đó là Tử Khê của bà, con gái của bà!
Một đôi giày da xuất hiện trước mắt bà, bà ngây ngốc ngẩng đầu lên, đó là
Hắc Diệu Tư. Hắc Diệu Tư đang đứng trước mặt bà, mang kính râm, khóe
miệng nở nụ cười.
An Dạ Vũ túm lấy bộ quần áo Tây Âu của Hắc
Diệu Tư, khóc lóc cầu xin: "Diệu Tư, hãy cứu Tử Khê, con bé bị xe đụng,
chảy rất nhiều máu, ông hãy cứu nó đi."
Sắc mặt Hắc Diệu Tư trầm xuống, hắn ngồi xổm xuống, tháo kính râm: "An Dạ Vũ, do kiếp trước bà
tích công đức, nên mới có đứa con gái như An Tử Khê, cô ta dĩ nhiên lại
có thể chết thay bà. Tôi thật không thể tin được, An Dạ Vũ tầm thường
như bà thế nào lại có thể sinh ra được người con gái như An Tử Khê chứ."
An Dạ Vũ bám lấy Hắc Diệu Tư, đau khổ cầu xin: "Diệu Tư, ông hãy cứu Tử Khê, tôi cầu xin ông, hãy cứu Tử Khê."
"Bà nói cho tôi biết, vì sao tôi lại phải cứu con gái Lâu Ngọc Đường?" Hắc
Diệu Tư cười, trái lại không chút nóng vội, cúi đầu xuống hỏi.
An Dạ Vũ trong nháy mắt lấy lại vẻ bình tĩnh, Hắc Diệu Tư vì sao lại nói
như vậy? Hắn biết chân tướng, rõ ràng là đã biết sự thật. "Diệu Tư, Diệu Tư, Tử Khê không phải là con gái Lâu Ngọc Đường. Tôi, tôi căn bản không biết ba con bé là ai. Diệu Tư, ông hãy cứu Tử Khê, ông cứu nó đi. Sau
đó, ông bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó"
Hắc Diệu Tư nở nụ cười, xác nhận lại hỏi: "Thật sao, tôi bảo bà làm gì, bà làm cái đó sao?"
An Dạ Vũ vội vàng gật đầu, chỉ cần có thể cứu Tử Khê, nếu bảo bà chết, bà cũng cam lòng.
"Được, lên xe đi! Chúng ta đến bệnh viện." Hắc Diệu Tư vỗ vỗ ống tay áo, như thể An Dạ Vũ đụng vào làm dơ quần áo của hắn vậy.
An Dạ Vũ cuống quít đuổi theo, lên xe.
Vừa lúc đó Lâu Nhược Hi đi ra, tất cả việc vừa rồi cô ta đã nhìn thấy tận mắt, cô ta thầm nghĩ, mọi việc càng ngày càng thú vị.
Tử Khê bị đưa vào phòng cấp cứu, ngay cả Lâu Ngọc Đường cũng bị đưa vào
phòng cấp cứu. Lâu Tử Hoán đứng ở ngoài phòng cấp cứu, hắn ngơ ngác ngồi đó, nhờ Thạch Nam trông coi ba hắn, có tin tức gì sẽ thông báo cho hắn. Nhưng sự thật, hiện tại hắn không còn nhận thức được gì nữa cả. Hắn chỉ có thể ngồi đó, đờ ra, nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên, tất cả trước
mắt đều nhạt nhòa, nhạt nhòa trong nước mắt của hắn. Hắn vẫn còn chưa
nhận thức được việc này xảy ra thế nào, tay hắn run run, không còn sinh
khí. An Tử Khê chảy máu, cô chảy rất nhiều máu. Hô hấp cũng yếu, thậm
chí có lần hắn còn cảm nhận được tim cô không hề đập. Đã từng như thế,
hắn cắn chặt răng, người phụ nữ quá độc ác rồi, hắn hận không thể bóp
chết cô ta.
Thế nhưng lúc cô nằm trong vũng máu, hắn chỉ cảm
thấy ngày tận thế đã đến. Nếu như cuộc sống của hắn đã không có An Tử
Khê, hắn còn có thể tiếp tục sống thế nào được đây. Thì ra, hắn đã yêu
cô sâu đậm như vậy. Hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái, sự hối hận to lớn mãnh liệt ập đến, hắn vì sao lại nói không kết hôn
với cô. Kì thật, hắn muốn cùng cô kết hôn không phải sao? Hắn muốn kết
hôn với cô, muốn Nhạc Nhạc gọi hắn là ba ba, hắn còn muốn cùng cô sinh
con, những đứa con thuộc về bọn họ. Hắn sai rồi, hắn thật sự biết sai
rồi. Hắn một chút cũng không ghét bỏ cô, hắn yêu cô, hắn rất yêu cô. Hắn của năm đó, hết sức lông bông cao ngạo, không chịu thừa nhận bản thân
mình đã động lòng, cứ mãi dây dưa với cô, hắn cường ngạnh lưu lại dấu ấn của mình trong cuộc sống của cô, đơn giản là vì con người tâm cao khí
ngạo như hắn không chịu cúi đầu. Hắn của tám năm sau, rõ ràng vẫn mãnh
liệt bị cô hấp dẫn, rõ ràng nhớ mãi không quên được cô, mới có thể tìm
cách trói cô ở bên người.
Lâu Tử Hoán, mày quá mù quáng rồi, vì sao lúc này mới bắt đầu sám hối,
lúc này mới phát hiện đã đối xử không tốt với cô ấy. Tử Khê, em không
thể chết, cuộc sống của chúng ta còn có dài. Anh còn chưa đối xử tốt với em, còn chưa thương em thật nhiều, chưa cưng chiều em thật nhiều, chưa
yêu em thật nhiều, em tỉnh lại đi, chúng ta sẽ kết hôn!
Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá bước ra: "Ai là người nhà của An Tử Khê?"
"Là tôi!" Lâu Tử Hoán vuốt mặt tiến lên.
Y tá nói: "Bệnh nhân đang mất máu, nhóm máu RH âm tính của cô ấy rất hiếm. Anh với bệnh nhân là quan hệ gì?"
"RH âm tính?" Hắn sửng sốt, sau đó nói, "Nhóm máu của tôi cũng là RH âm tính, có thể dùng máu tôi truyền cho bệnh nhân!"
Y tá gật đầu đưa hắn đi lấy máu, thử máu, xét nghiệm xem máu hắn có phù
hợp không, thì quả nhiên ăn khớp. Hắn rút một mạch 1000 CC máu, còn nói
nếu chưa đủ có thể lấy tiếp, như thể hắn có rất nhiều máu vậy. Y tá cầm
túi máu an ủi hắn: "Được rồi, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố sức cứu chữa
cho em gái anh."
Em gái, Lâu Tử Hoán chấn động, hắn nhất thời
không tiếp nhận được tin này. Hắn vật lộn quay về phòng giải phẫu, không biết có phải vì vừa rồi rút mất nhiều máu, hắn bị váng đầu hoa mắt,
trong đầu còn lưu lại nhóm máu cô y tá nói, còn có ... Em gái...
An Dạ Vũ cũng chạy đến, bà cầm lấy tay Lâu Tử Hoán hỏi: "Tử Khê đâu, con bé thế nào?"
Lâu Tử Hoán mới lấy máu xong, toàn thân suy nhược. Hắn miễn cưỡng mở mắt,
nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của An Dạ Vũ, hắn lại nhắm mắt lại. Hắn ép buộc bản than không suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn chờ Tử Khê tỉnh lại. Có
lẽ, tất cả đều thật trùng khớp.
Y tá đi ra: "Bệnh nhân vẫn còn thiếu máu, phải lấy máu tiếp."
"Hãy lấy của tôi!" An Dạ Vũ bước đến trước nắm lấy tay y tá, "Tôi chính là mẹ của Tử Khê, hãy lấy máu của tôi, máu của tôi."
Y tá nói: "Xin hỏi nhóm máu của bà là nhóm máu gì, nhóm máu của bệnh nhân là RH âm tính."
An Dạ Vũ sửng sốt, nhóm máu của bà, bà không nhớ nữa. "Tử Hoán, hãy cứu
lấy Tử Khê, con bé chính là em gái cậu, máu của cậu chắc chắc sẽ phù
hợp, cậu hãy cứu nó đi." An Dạ Vũ gấp gáp cầu xin, gần như là quì xuống
van xin Lâu Tử Hoán.
"Anh Lâu đã rút 1000CC máu, nếu còn rút tiếp, thân thể sẽ không chịu đựng nổi đâu." Y tá nhịn không được bèn nói.
Thân thể Lâu Tử Hoán cứng ngắc, lời nói của An Dạ Vũ bóp nghẹt tim hắn. Hắn
gầm nhẹ: "Bà câm miệng, Tử Khê không phải là em gái tôi."
"Phải, tôi nói sai rồi, Tử Khê không phải, cậu cứu nó trước đã!" An Dạ Vũ nói
năng lộn xộn, chỉ cần cứu được Tử Khê, bà thế nào cũng được.
Lâu Tử Hoán nói với y tá: "Tôi sẽ theo cô, các cô cần bao nhiêu máu, tôi sẽ lấy ra bấy nhiêu. Tôi thân thể cường tráng, không có vấn đề gì đâu."
Y tá do dự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.
Lâu Tử Hoán lại rút thêm 500CC máu, hắn xuống giường thì choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Anh, cẩn thận một chút!" Lâu Nhược Hi đỡ hắn.