Cô phải thừa nhận rằng bản thân đã gặp ma, mới có thể như vậy, khi bị hắn kéo vào phòng
hắn, nhìn hắn nặng nề đóng cửa phòng, cô nghĩ như vậy.
Lâu Tử
Hoán một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay bóp chặt cổ cô hung hăng trừng
mắt “An Tử Khê, cô quả thực nghĩ rằng tôi sẽ không đem cô làm thành cái
gì, cư nhiên dám lần nữa khiếu chiến giới hạn của tôi?”
Tử Khê
thấy khuôn mặt tuấn tú kia tức giận đến biến xanh, sức lực hắn vô cùng
lớn, trên cô cảm giác vô cùng đau đớn. Ánh mắt cô không hề sợ hãi “Xin
hỏi Lâu đại thiếu gia, em gái thân yêu của anh nhiệt tình đưa tôi thiếp
mời đến dự sinh nhật cô ấy, tôi trang điểm đẹp tham dự, lẽ nào vậy cũng
là sai rồi!”
Lâu Tử Hoán thật muốn xé vụn cái miệng của cô, một
khi cô mở miệng, là có thể khiến người ta nổi giận gần chết. Hắn tăng
thêm lực bàn tay, mãi đến khi sắc mặt của cô bắt đầu tái nhợt “Trang
phục của cô và kĩ nữ chẳng khác gì nhau, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Đây đúng là thiếp mời của em gái tôi, không phải câu lạc bộ đêm, mời thu hồi lại điệu bộ của cô, chấm dứt ngay kiểu lẳng lơ phô trương của cô
đi.”
Tay hắn đè vào giữa cổ họng cô, cô hô hấp bắt đầu khó khăn,
nhưng cô vẫn cười nói “Lâu Tử Hoán, anh thật buồn cười, danh tiếng của
em gái anh bị đoạt mất, là do cô ta không có bản lĩnh. Những nam sinh ấy chuyển sang thích vây quanh tôi, tôi làm gì được?”
Lâu Tử Hoán
hoàn toàn nổi giận, hắn một tay đem cô ấn vào tường, gầm nhẹ từng câu
từng chữ “An Tử Khê, cô to gan, đến nước này mà cô còn dám lên giọng,
tôi thật bội phục dũng khí của cô!”
Trên mặt hắn hơi thở phun ra
nóng rực, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, khóe miệng ý cười không
giảm “Lâu Tử Hoán, anh không nên làm thế này với tôi, hôm nay là tiệc
sinh nhật em gái yêu quý của anh, nếu như phát sinh chuyện gì không phải bữa tiệc của em gái anh cũng bị hủy sao?”
Lâu Tử Hoán giận dữ cười, đang muốn nói, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “Cậu chủ, tiểu thư chờ cậu cùng cắt bánh ga-tô.”
Lâu Tử Hoán cất tiếng, buông lỏng cô ra. Không quên cảnh cáo cô lần nữa: “Tốt nhất là cẩn thận một chút cho tôi!”
Tử Khê rốt cục tìm lại được hô hấp, ho khan vài tiếng, cổ họng đau rát,
đoán chừng đã bị đỏ. Cô trở về phòng dậm một lớp phấn dày trên cổ, cho
đến khi không nhìn thấy vết tích gì. Sau đó lại trang điểm lại, xác định bản thân đã xinh đẹp cô mới xuống lầu.
Trong hoa viên, bánh
ga-tô đã cắt xong, vú Trương thấy cô xuống lầu liền đưa cô chút đồ ăn
uống. Vú Trương ân cần ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng chỉ quay lại
mỉm cười. Nam sinh nhìn thấy cô xuất hiện, bắt đầu tự động dán lấy, cầm
bánh ga-tô cho cô. Cô lo lắng bắt gặp ánh mắt của Lâu Tử Hoán, nhưng
nhìn lên thấy Lâu Tử Hoán mỉm cười bí hiểm.
Cô đè xuống nội tâm
bất an, vẫn cùng các nam sinh khác đùa vui. Thật đến lúc cô phát hiện
người bên ngoài bắt đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, sắc mặt cô cũng
bắt đầu thấy nóng lên ngứa ngáy.
Vẻ mặt An Dạ Vũ cũng xanh tái, nhéo vào tay cô : “Đem bản thân làm cho thành như vậy, vẫn còn ra đây để cho mất mặt xấu hổ!”
Cô mạnh mẽ nhớ tới vú Trương đưa cô đồ uống, vú Trương vì sao lại tốt với
cô như vậy, trong mắt bà ta không phải chỉ có hai cô cậu chủ kia sao?
Lâu Tử Hoán đang ôm em gái khiêu vũ, ánh mắt đảo qua người cô, có ý châm biếm.
Đám nam sinh vừa rồi vây quanh bên người cô thì bây giờ đi tìm con mồi mới.
Lâu Tử Hoán chiêu này thật độc ác, cô cắn chặt răng, ngẩng đầu lên vào nhà. Soi vào gương, sắc mặt đúng bị phát ban, lớp phấn dày sau cũng không
che được. Khó chịu nhất là da bắt đầu ngứa ngáy phát nóng, tình trạng
như vậy đã từng có, khi còn bé cô ăn trứng gà cũng bị thế này. Có một
lần nghiêm trọng, cô bị đưa tới bệnh viện, ở đấy một tháng mới khỏe lại.