Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 100: Đi cùng anh




"Tiểu thư, để tôi đưa cô về trước!"Thạch Nam không thể không nghe lời của cậu chủ, hơn nữa chuyện của hai anh em bọn họ, hắn là người ngoài cũng không tiện xen vào. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâu Tử Hoán biểu hiện như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, sinh mạng dường như đã đi tới tuyệt cảnh, không có lối thoát.

Lâu Nhược Hi ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Thạch Nam, cô ta bình tĩnh nhìn Lâu Tử Hoán: "Anh, sau này anh thực sự sẽ không lo cho em à?"

Thạch Nam nhịn không được bèn nói: "Tiểu thư, cô hãy để cho anh trai được một mình yên tĩnh, để tôi đưa cô về."

Lâu Nhược Hi vẫn bất động, nhìn Lâu Tử Hoán không chớp mắt.

Lâu Tử Hoán nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục đi về phía trước, không hề để ý đến cô ta.

Lâu Nhược Hi bị Thạch Nam kéo vào xe, hắn gọi điện thoại cho An Tử Khê, vừa lái xe vừa báo tin cho An Tử Khê.

An Tử Khê cũng không ngủ được, Lâu Tử Hoán cứ thế đi ra ngoài, lại không nghe điện thoại, cô sao có thể ngủ yên được. Đến khi nghe được điện thoại của Thạch Nam, báo cô biết chỗ của Lâu Tử Hoán, bảo cô lập tức đi tìm hắn. Bên ngoài mưa rất to, cô cũng lo lắng cho Nhạc Nhạc phải ở nhà một mình.

Cô đánh thức Nhạc Nhạc, nhìn thấy Nhạc Nhạc hé mở đôi mắt còn ngái ngủ, cô nói: "Nhạc Nhạc, bây giờ mẹ phải đi ra ngoài tìm chú người xấu, con ở nhà một mình được không?"

Nhạc Nhạc dụi dụi mắt: "A Tử, chú người xấu lạc đường ạ, tìm không được đường về ư?"

Tử Khê gật đầu: "Đúng vậy, chú người xấu bị lạc đường, mẹ muốn đi tìm chú ấy về. Mẹ để điện thoại ở đầu giường, ngoài đường cũng vẫn còn đèn, Nhạc Nhạc, con ở nhà, chờ mẹ về, được không?"

Nhạc Nhạc gật đầu: "Dạ, Nhạc Nhạc rất dũng cảm, sẽ không sợ đâu. A Tử, mẹ nhanh đi tìm chú người xấu về đi! Không thì chú ấy ở bên ngoài một mình, sẽ sợ lắm."

Tử Khê hôn lên mặt con gái: "Nhạc Nhạc thật lợi hại, A Tử sẽ mau trở về thôi."

Nhạc Nhạc cũng hôn nhẹ lên mặt Tử Khê: "A Tử không phải sợ nha, chú người xấu rất lợi hại, chú ấy sẽ không sao đâu."

Tử Khê gật đầu, đỡ Nhạc Nhạc nằm xuống, cô kiểm tra lại cửa sổ cùng tất cả các thiết bị điện trong nhà rồi cầm chìa khóa ra ngoài. Cô khởi động xe, đi được hơn nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy được dáng người Lâu Tử Hoán trên đường. Cô nhấn còi, thế nhưng Lâu Tử Hoán dường như không nghe thấy, cứ tiếp tục bước về phía trước. Cô xuống xe, vội chạy đến nắm lấy tay hắn: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao? Mưa lớn như vậy, anh sẽ bị cảm mất, theo em về đi."

Lâu Tử Hoán vô thần nhìn cô một cái, rút tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.

Tử Khê cũng bị hắn dọa làm cho tái nhợt, Lâu Tử Hoán trước mắt cô giờ đây lại biến thành thế này, Lâu Tử Hoán ngông cuồng, tự đại không ai bì nổi đã không thấy đâu nữa. Hắn giờ đây chỉ là cái xác không hồn. Cô đuổi theo hắn, ôm lấy hắn, giọng nói cũng mềm nhẹ đi rất nhiều: "Lâu Tử Hoán, đã xảy ra chuyện gì?"

Lâu Tử Hoán vẫn không nhìn cô, hắn phải đi, phải tiếp tục đi tiếp. Biết đâu nhờ vậy mà hắn có thể tìm được lối ra.

Tử Khê bị hắn đẩy ra, lúc này cô mới nhận định được hắn thật sự đã bị đả kích quá lớn. Đó là đòn đả kích trí mạng, nếu không phải hắn cũng sẽ không như vậy. Cô tiếp tục đuổi theo: "Tử Hoán, anh theo em trở về có được không? Có chuyện gì, chúng ta về nhà rồi nói!"

Lâu Tử Hoán vẫn không để ý đến cô, bây giờ ai hắn cũng không muốn gặp, âm thanh gì cũng không muốn nghe, hắn mong chờ sẽ có tia sét đánh xuống, vậy thì tất cả đều có thể được giải thoát.

"Được, anh muốn đi, em sẽ đi cùng anh!"Cô kéo hắn, hắn không nhúc nhích, ngoại trừ đi cùng hắn, cô không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào cả.

Lâu Tử Hoán như thể vẫn không nghe thấy, tiếp tục đi.

Tử Khê đi theo sau hắn, cẩn thận nhìn hắn.

Dần dần mưa cũng ngớt hạt, rồi ngừng hẳn. Không khí buổi đêm ẩm ướt và mát mẻ, chỉ trong chốc lát, mặt trăng lại lộ ra chiếu ánh sáng bàng bạc. Hắn đi ở phía trước, cô đi ở phía sau, bóng hai người kéo dài trên đường, vô định bước về phía trước.

Một chiếc xe dừng lại bên người cô, theo cô tiến về phía trước, một thanh niên trẻ tuổi lộ mặt ra ngoài cửa sổ: "Tiểu thư, sao lại đi bộ một mình, có cần anh đi cùng một đoạn không. Quần áo em đều ướt hết cả rồi, nhà anh cũng không xa, hay là đến nhà anh thay đồ đi."

Tử Khê cũng không nhìn gã, trong mắt cô chỉ có Lâu Tử Hoán, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước.

Gã kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, xuống xe, kéo cô: "Tiểu thư, đừng sợ, anh không phải là người xấu. Theo anh về nhà đi, em thân gái đơn côi ở ngoài đường giờ này rất nguy hiểm."

"Anh là loại người gì vậy hả, buông tôi ả!"An Tử Khê cố sức đá gã một cú, "Không được đi theo tôi!"

Gã thẹn quá hóa giận, đuổi theo nắm lấy cánh tay cô: "Là đàn bà như cô, mặc quần áo thế này, còn thanh cao nỗi gì. Kỹ nữ chết tiệt, cô lại còn dám đá tôi, xem tôi lát nữa sẽ trừng trị cô thế nào!"

"Buông cô ấy ra!" Lâu Tử Hoán chẳng biết tự khi nào đã đứng trước mặt bọn họ, mắt nhìn trừng trừng gã đàn ông lạ mặt.

Gã kia nhìn vẻ mặt chật vật của Lâu Tử Hoán, cũng tức giận nói: "Mày là ai, bớt lo chuyện người khác đi."

Lâu Tử Hoán đưa tay đấm gã một cú, lúc còn ở trường đại học, hắn chính là đội trưởng của đội quyền anh, chỉ bằng vài cú đấm đã làm cho gã kia ngã lăn xuống đất: "Tao nói rồi, thả cô ấy ra!"

Gã kia sợ hãi bò ra chạy, chui vào trong xe, chạy mất.

Lâu Tử Hoán lập tức buông cô ra, tiếp tục đi về phía trước, trong miệng nói: "Về nhà đi!"

Tử Khê cố chấp vẫn đi theo phía sau, lớn tiếng nói: "Anh không quay về, em cũng không quay về, anh muốn đi, em sẽ đi cùng anh."

Lâu Tử Hoán dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt cố chấp của cô. An Tử Khê từ trước đến nay đều là như vậy, cố chấp, ngốc nghếch, làm cho đối phương không có biện pháp. Hắn hơi mở rộng vòng tay, chờ cô đi đến.

Tử Khê nở nụ cười, bước lên vài bước, ôm chặt lấy hắn. Quần áo trên người bọn họ đều ướt đẫm, cứ dán chặt vào cơ thể rất khó chịu. Hai người cứ thế ôm nhau, quần áo ướt đẫm khít vào nhau, trái lại còn tạo nên cảm giác tê tê nhè nhẹ.

"Lâu Tử Hoán, chúng ta về nhà có được không?" Cô rầu rĩ trong lòng hắn nói, "Nhạc Nhạc ở nhà một mình, em không an tâm. Anh làm thế này, em cũng rất đau lòng. Nếu cứ thế này, em sẽ bị bệnh tim mất."

Lâu Tử Hoán nghe cô nói xong liền nở nụ cười, An Tử Khê ngốc nghếch, lời cô nói rất êm tai, thời khắc này, đã sưởi ấm trái tim hắn.

Bọn họ đi ngược lại rất lâu mới tìm được chỗ xe đậu. Trên xe, Tử Khê có để sẵn tấm đắp và khăn mặt, cô không nghĩ đến mình, đưa khăn cho hắn lau tóc, khoác tấm đắp lên bộ quần áo sũng nước của hắn lên thảm. Lâu Tử Hoán đón lấy khăn mặt cô đưa lau mặt, sau đó đặt tấm đắp lên người cô, tựa người vào ghế: "Anh ngủ một chút, khi nào về đến nhà thì bảo anh!"

Tử Khê nhìn hắn thật lâu, rồi mới khởi động máy, bọn họ phải về nhà.