Lâu Tử Khê xin nghỉ ba ngày, thẳng đến khi vết thương trên mặt nhìn không ra mới đi đến trường.
Mấy ngày nay người hầu ra ra vào vào, rất là bận rộn. Lâu Tử Hoán rất ít
khi ở nhà cũng có thể thấy được bóng dáng của hắn ở nhà, tên con trai
yêu em gái tới phát cuồng này đang hăng hái làm party sinh nhật cho cô
em gái.
Một ngày trước party, Lâu Tử Hoán cố ý đến phòng cô cảnh
cáo: “Tôi nói cho cô biết, ngày mai cô tốt nhất an phận ngồi trong phòng cho tôi, không cần đi ra!”
Lâu Tử Khê cười ha ha: “Anh trai thân mến, vậy thì chỉ sợ thật có lỗi với anh! Sáng nay nh đã mời tôi, tham
gia party sinh nhật của cô ta!”
Lâu Tử Hoán tức giận nghiến răng
nghiến lợi, lại có xúc động muốn bóp chết cô. “Không được gọi tôi là
anh, cô còn không xứng. Mặt khác, ngày mai cô tốt nhất an phận một chút
cho tôi, cô nếu dám quấy rối, tôi tuyệt đối không buông tha cho cô đâu.”
Lâu Tử Khê hình như cười ra nước mắt, sau đó thu lại khuôn mặt tươi cười:
“Anh muốn không buông tha cho tôi thế nòa? Giống mẹ tôi đánh tôi? Lâu Tử Hoán, thủ đoạn của anh thật sự dùng hết rồi sao? Trừ bỏ uy hiếp anh còn có thể làm cái gì?”
Lâu Tử Hoán cực kỳ khẳng định, nếu ở lại đây thêm một giây, cô nhất định sẽ làm cho hắn tức giận đến muốn giết
người. “Tóm lại, cô cẩn thận một chút cho tôi!” Hắn tàn nhẫn nói, mở cửa chạy lấy người.
Lâu Tử Khê nói với chính mình, không cần để ý tên
con trai này đối xử với mình thế nào, cô gắt gao ấn móng tay vào lòng
bàn tay, mãi đến khi trong lòng bàn tay đau đớn mới nhẹ nhàng thở ra.
Party sinh nhật, Lâu Nhược Hi mời toàn bộ bạn học tham dự, Lâu Tử Hoán cũng
mời nhóm bạn bè kia của hắn đến. Lâu Nhược Hi mặc bộ váy màu trắng, trên đầu cũng kẹp lên một chiếc cặp hình con bướm màu trắng, trang điểm tự
nhiên, trông thế nào cũng giống một nàng công chúa nhỏ không biết gì về
sự đời.
Lâu Tử Hoán cũng trang phục cẩn thận, mặc bộ đồ vest đen, đứng một chỗ với Lâu Nhược Hi giống như công chúa với hoàng tử, thấy
thế nào cũng đều là một đôi Kim đồng ngọc nữ. Chỉ tiếc, bọn họ là anh em ruột. Tử Khê nghe được rất nhiều người, đều đang lén bình luận như vậy.
Tử Khê mặc một bộ váy màu xanh khói có đai đeo, bờ vai trơn mềm, cổ trắng
mảnh khảnh, đùi ngọc thon dài, giày cao gót màu đồng, nhìn thế nào cũng
cao quý diễm lệ. Cô trang điểm hơi đậm, mắt đẹp thật to càng thêm sáng
long lanh như pha lê. Cô xuất hiện hoa lệ như vậy, mọi người dường như
đã quên mất bộ dạng thảm hại mấy ngày trước của cô. Lâu Nhược Hi chính
là đóa hoa cúc non nớt, còn cô là hoa mẫu đơn kiều diễm.
Từ lúc
Lâu Tử Khê bắt đầu xuất hiện trong hoa viên, Lâu Tử Hoán đỉnh đầu đã bị
mây đen bao phủ, hình ảnh một cái nhăn mày, một nụ cười của Lâu Tử Khê ở trong mắt hắn đều hết sức chói mắt. Cô lúc thì cười khẽ, cùng nam sinh
thì thầm, lúc thì nằm trong lòng nam sinh khoe khoang kỹ thuật nhảy,
không có lúc nào là không khoe ra vẻ xinh đẹp của mình. Cô hoàn toàn
không thèm để tâm đến lời cảnh cáo của hắn, nhất thời trong cả party,
nhân vật chính lại thay đổi, trở thành party của riêng cô.
Sắc
mặt Nhược Hi cũng ngày càng ảm đạm, ngồi ở góc sáng sủa, uống nước trái
cây, ngẩn người nghe ca sĩ ca hát trong hoa viên. Lâu Tử Hoán rốt cuộc
không khống chế được đầy đầu lửa giận. Hắn nhìn cốc nước chanh màu vàng
của cô ta, ánh mắt chợt lóe lên.
Hắn gọi người hầu tới, nhẹ giọng dặn dò vài câu, sau đó bước đến chỗ Lâu Tử Khê.
“Các bạn, cho tôi mượn Tử Khê một chút!” Nói xong, hắn lôi Tử Khê bước đi.
Lâu Tử Khê một chút cũng không thấy ngoài dự đoán, cô tựa hồ đã sớm đoán
được giờ phút này, xem Lâu Tử Hoán khi nào thì bùng nổ. Cô mơ hồ có chút hưng phấn, cô muốn nhìn thấy bộ dạng Lâu Tử Hoán bị mình chọc giận,
nhìn bộ dạng hắn mặt xám mày tro cô thấy rất vui sướng!