Bảy Nàng Dâu

Chương 73: Mất đi rồi




"Cảnh Minh! "

Cậu đi trước cô đi sau, ra đến cửa thì cô gọi cậu lại. Cậu quay mặt lại nhìn cô, nhìn thấy khóe mắt cậu ửng đỏ cô liền ấp úng tiến lại gần, vừa tiến lại một bước cậu đã lùi ra sau một bước. Cô đứng yên rồi cười gượng gạo.

"Cảnh Minh, cậu đừng suy nghĩ gì cả"

"Tôi không suy nghĩ gì cả, chị cũng đừng bận tâm"

Nói rồi cậu đi lùi lại phía sau, sau đó rồi quay lưng đi. Cô giơ tay ra mà lạc lõng giữa không trung. Bà Hậu từ đâu đi ra, sau đó nhìn cô khoanh tay lại lắc đầu.

"Sao? Từ chối rồi à?"

Cô quay qua nhìn bà, sau đó thở dài.

"Bà và mẹ đã bàn bạc với nhau trước rồi đúng không? Tại sao lại không nói tôi nghe?"

"Nói làm gì?"

"Để ngăn cản"

"Tại sao? Trước nay tôi luôn cảm thấy cô và Cảnh Minh thật sự có gì đó với nhau. Ánh mắt cử chỉ, hành động. Hầu như ai cũng thấy. Cơ hội bà Hoàng ủng hộ hết mình tốt thế này cô lại bỏ qua? Làm sao thế hả?"


"Bà Hậu à, bà có biết tôi rất sợ không? Tôi thật sự rất sợ"

"Cô sợ gì? Cô nói tôi nghe xem"

"Tôi sợ Cảnh Minh sẽ tổn thương.Cậu ấy thật sự rất tốt, rất tốt. Tôi không xứng với cậu ấy. Chuyện thành thân thật sự..."

Cô nhắm mắt lại bất lực, bà ấy thở dài cái rồi bước lại vỗ vai cô.

"Cô nói gì thế? Cô quên rồi sao? Cậu Cảnh Minh là người như thế nào, cậu không phải người quan trọng về hợp địa vị không. Cũng chưa từng khinh thường cô, cô đừng suy nghĩ như thế"

"Người như Cảnh Minh nhất định phải lấy người tốt, vừa đơn giản vừa thuần khiết. Quan trọng hơn là lấy nhau cậu sẽ không bị thiên hạ nói ra nói vào. Tôi từ chối cậu vì tôi muốn tốt cho cậu. Bà Hậu, chuyện trước đây Cảnh Minh quên đi rồi. Rất tốt, thật sự rất tốt, nên sau này tôi không muốn cậu nhớ lại rồi dằn vặt trái tim nữa"


"Cô có chắc cậu ấy đã quên tất cả rồi không? "

Tự nhiên bà lại trầm ngâm nhìn cô, sau đó bà lại mỉm cười lắc đầu. Cô nghe bà hỏi xong cũng bắt đầu đặt ra câu hỏi cho bản thân mình, rằng cậu Cảnh Minh có hoàn toàn quên hết không? Cô nhíu mày cái rồi gật đầu, thà tin là có, sau đó bà Hậu nhếch miệng, cười nhẹ một cái.

"Cô nghĩ vậy tôi cũng hết cách. Con người mà, không phải cây cối. Có lẽ cách gϊếŧ chết một người lại là người mà họ yêu thương. Chỉ một câu nói, một cái lắc đầu, một hơi thở, cũng có thể khiến người ta chết. Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, đừng để mất đi rồi mới hối hận"

Cô thấy bà quay đi, sau đó cô cũng quay đi. Lát sau từ bên kia Cảnh Minh im lặng nhìn theo cô, ánh mắt lạnh nhạt, đôi môi khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, rồi cậu lặng lẽ quay lưng đi.


Tối đó cô và tiểu Mai đi dạo ngang hoa viên. Cô vô tình thấy bóng cậu từ phòng bà Hoàng bước ra. Sau đó cô đứng lại nhìn, thấy cậu thất thểu đi thì trong lòng cảm thấy có gì đó hơi khó chịu. Đến khi tiểu Mai kêu rồi khều nhẹ cô cái rồi cô mới tỉnh ra. Cô liền chạy lại, nhắm thẳng cậu rồi chạy đến, hớt ha hớt hải kiểu gì lại vấp trúng cục đá lót chân ngã về trước. Lúc ấy cậu giơ tay ra rồi đỡ lấy cô, còn khom xuống bế thốc cô lên bước nhanh lại ghế.

"Chị à không sao chứ?"

"Ui đau. Chắc trẹo chân mất rồi"

"Để tôi xem. Tiểu Mai à...Em gọi bà Hậu đến đây, nhanh lên"

"Dạ dạ"

Nó chạy nhanh đi, cậu liền ngồi xuống chân cô. Nhanh tay tháo giày ra, còn xoa nhẹ cái khớp chân, cô nhăn mặt rồi suýt xoa, từ trêи nhìn xuống thấy ánh mắt lo lắng của cậu nhìn lên. Cô liền cảm thấy có lỗi với cậu, cậu vừa xoa vừa hỏi nhỏ:
"Chị có thấy đau lắm không? "

"Không"

"Mắt chị đỏ hoe rồi kìa. Tôi bế chị về phòng nhé?"

"À không không. Không sao, tôi đi được mà"

"Cảnh Minh? "

Cậu ngẩn mặt lên, sau đó cô cười gượng, thì ra là Cảnh Minh thật, vậy ra Gia Minh chưa nhập vào, cô liền hỏi:

"Cảnh Minh. Cậu vào phòng mẹ làm gì vậy?"

Cậu đang cúi đầu xoa cái khớp chân thì dừng lại, sau đó cậu nói:

"Có chuyện cần nói"

"Chuyện gì?"

Cô cúi đầu xuống, cậu nói nhỏ quá nên cô cúi xuống nghe

"Chuyện quan trọng thôi. Chị không sao rồi nhưng đi đứng cẩn thận lại. Chị hay chạy nhảy như vậy nếu không đi lại được lại khổ đấy"

"Tôi biết rồi!"

Lúc ấy ngẩn mặt lên cô đã thấy bà Hậu đi lại. Cô được bà và tiểu Mai dìu về, sau đó cậu lặng lẽ đứng nhìn theo. Cậu mỉm cười cái rồi vẫy tay với cô, cô cảm thấy cậu cứ lạ lạ, ánh mắt sao lại mang đầy sự ưu phiền như thế.
Lúc về đến phòng rồi bà Hoàng mới kiểm tra khớp chân cho cô, bà kiểm tra xong mới nói:

"Cảnh Minh đúng là giỏi thật. Không uổng công bao năm học y thuật"

Nói xong cô chợt nhíu mày, nói trong vô thức:

"Cậu ấy còn nhớ gì đâu"

Nói xong bà lại nhìn lên, bà lắc đầu cái rồi nói:

"Không nhớ nhưng cái gì đã ăn sâu vào máu rồi thì mãi không quên được. Không sao rồi, nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây. Nghe bảo chị kêu người gọi tôi qua"

Cô gật đầu cái rồi kéo chăn lên, che lại hai bàn chân rồi ngồi đó thẩn thờ. Lát sau tiểu Mai bưng vào một chén thuốc nóng hổi rồi nói:

"Thiếu phu nhân. Uống đi kẻo nó nguội"

"Cái gì đây?"

"Thuốc đó. Cậu Cảnh Minh nói tối nay sợ thiếu phu nhân bị đau, uống trước để giảm đau đó"

Cô quay lại nhìn tiểu Mai cái rồi ậm ừ, nó đặt cái khay lên trước mặt cô. Sau đó cô im lặng không chạm đến, nó nghiêng đầu thắc mắc nhìn cô hỏi:
"Thiếu phu nhân còn đau sao? Sao người lại không uống?"

Nó cầm chén thuốc rồi thổi thổi, cô nhìn nó lát sau không hiểu sao lại khóc, cô nói:

"Tiểu Mai à? Ta đối xử với Cảnh Minh có tệ không? Có quá đáng không vậy?"

Nó không hiểu gì cả, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Đâu. Em thấy thiếu phu nhân đối xử tốt với cậu mà, có quá đáng gì đâu"

Nói xong nó giơ chén thuốc ra trước mặt cô, cô uống một ngụm rồi nhăn mặt. Nó nhặt một viên đường từ khay lên rồi nói:

"Cậu dặn nếu thấy đắng thì ngậm đường sẽ hết đắng"

Sau đó nó bỏ viên đường lên lòng bàn tay cô, rồi đem cái khay đi cất. Cánh cửa ẻo ẹt được mở ra, sau đó là mình cô ngồi lặng lẽ giữa phòng. Bỏ viên đường vào miệng, nó ngọt quá.Nó thể hiện gì? Chính là sự tinh tế, thứ mà trước giờ luôn hiện hữu ở Cảnh Minh, luôn là người nhìn một liền thấy mười. Cô mỉm cười cái rồi nằm xuống, tự nhiên lại cảm giác đau lòng thế nhỉ? Không hiểu sao nhưng trái tim cứ nhói lên mấy hồi.
Cô nằm suy nghĩ thì ngủ quên lúc nào không hay, đến sáng sớm thì đã có người gọi cửa ầm ĩ. Cô bật dậy cái rồi trả lời:

"Có chuyện gì?"

"Thưa thiếu phu nhân. Nhà có khách ạ! Bà dặn thiếu phu nhân tranh thủ ra đón khách"

"Được!"

Cô trả lời xong thì ngồi dậy bước xuống giường, tự nhiên chép miệng cái cảm giác vị ngọt vẫn còn lưu trong miệng. Cô đơ ra mấy giây, sau đó cũng tắm rửa thay y phục đàng hoàng. Lúc tiểu Mai đi vào búi tóc trang điểm cho cô có hỏi dọ thử:

"Ai đến nhà đấy tiểu Mai? "

"Dạ là ông Lê và tiểu thư Ánh Dương ạ!"

Cô nghe nó nói thì hơi bất ngờ.

"Họ lại đến à?"

"Dạ!"

Nó búi tóc cho cô rồi cô mới bước chân ra ngoài, đột nhiên trước mặt có mấy cánh hoa đào rơi xuống, cô ngẩn lên nhìn thì đã thấy. Chợt giơ một bàn tay ra hứng lấy, lúc ấy tiểu Mai liền vội vàng kéo cánh tay cô.
"Thiếu phu nhân à, nhanh lên"

Cô chưa hứng được thì đã bị kéo đi, quay mặt lại nhìn thì thấy Cảnh Minh đứng bên kia nhìn qua, cô bị kéo vội quá nên cũng không nhìn cậu. Lát sau cô vào đến điện chính rồi mới cúi đầu hành lễ chào bà, chào ông Lê. Khi đã ngồi vào ghế ngay ngắn ông Lê mới nhìn bà nói:

"Hôm qua tôi có nhận được tin, sáng nay liền đến đây sớm"

"Cảm ơn ông Lê đã nể mặt"

Bà cúi đầu nhẹ nhàng nói với ông, ông liền quay qua tiểu thư Ánh Dương nói:

"Thật ra tôi làm vậy cũng là muốn giúp con gái thể hiện tấm chân tình, là thật lòng thật dạ với cậu Cảnh Minh "

"Cảnh Minh đã suy nghĩ thông suốt rồi, còn nói sẽ xin lỗi ông Lê và tiểu thư đây đàng hoàng. Bảo hãy tha thứ cho nó"

"Cậu Cảnh Minh hôm nay...? "

"À! Nó ốm rồi. Nên xin phép ở phòng nghỉ ngơi"

"À! Thế chuyện hôn sự giữa hai gia đình đã tính đến đâu rồi thưa bà?"
"Cảnh Minh nói xem ngày, ngày nào đẹp sẽ chọn. Sớm càng tốt"

"Mẹ...mẹ nói?"

Cô quay qua nhìn bà bất ngờ, bà thấy ông Lê tỏ vẻ không vui, bà liền nắm lấy tay cô rồi nói nhỏ:

"Lát chúng ta nói chuyện. Con ngồi yên đi"

Cô quay lại nhìn Ánh Dương, sau đó nhìn ông Lê. Tiểu thư ấy liền bước lại rồi đưa cho bà hộp quà, nói là cống phẩm gì đó, còn nói sẽ sớm dọn về đây ở chăm sóc Cảnh Minh. Nhưng từ khi cô nghe thấy hai chữ thành thân cô đã cảm thấy tai như ù đi, cô ngồi không nói gì cho tới khi mọi người đã đứng lên hết.

Cô nhìn theo bóng lưng của hai người họ, bà Hoàng quay lại nói với cô:

"Cảnh Minh nói với mẹ sẽ đồng ý thành thân với Ánh Dương"

Nói xong bà theo ông Lê ra ngoài, hai người đó còn vừa đi vừa nói thêm một số chuyện. Cô ngơ ngác nhìn theo rồi chân đứng dậy chạy nhanh về phòng. Lát sau chạy qua phòng Cảnh Minh thì giơ tay ra, nhưng vừa chạm cửa đã nghe thấy tiếng Ánh Dương cất lên:
"Cảnh Minh, chàng thấy không khỏe chỗ nào? Ta gọi thầy lang nhé?"

Cô đứng đơ người ra đó, cánh cửa mở he hé vào, cô nhìn qua thấy cậu ngồi trêи giường, gương mặt có chút nhợt nhạt, cậu lắc đầu nói:

"Đổi mùa trời lạnh nên cảm mạo thôi"

Tay tiểu thư ấy chạm nhẹ lên gương mặt cậu, rồi sờ lên trán cậu.

"Cảm ơn chàng vì đã đồng ý thành thân. Ta sẽ chăm sóc tốt cho chàng, Cảnh Minh"

Rồi tiểu thư ấy ôm lấy cậu, cô đứng ngoài cửa nhìn mà giật mình. Người cậu như người mất hồn vậy, không có phản ứng gì. Cô đứng đó nhìn một lát thì tự mình lùi chân về phía sau, bây giờ cô mới thấm cái cảm giác chân mình tự lùi ra phía sau là như thế nào. Rồi cô quay qua nhìn tiểu Mai, nó nhìn cô cái rồi ngơ ngác nói:

"Thiếu phu nhân.Người không vào sao?"

Cô trợn mắt lên giật mình, sau đó nhìn qua khe cửa đã thấy Cảnh Minh nhìn ra. Cô giật mình định đi thì cánh cửa mở ra, cánh tay tiểu thư Ánh Dương nắm trêи cửa, nói vọng ra:
"Thiếu phu nhân. Người có việc gì sao?"

"Đi ngang thôi"

"Chị dâu"

Cô định đi thì cậu gọi lại, cô đứng lại rồi quay qua nhìn, cậu nói:

"Vào đây"

Cô chần chừ một lát rồi tiểu thư Ánh Dương liền né đường cho cô vào, cô bước vào chậm chạp, cậu giơ ta ra lấy từ trêи giường ra cái gì đó rồi nói:

"Cái này cho chị. Xem như quà trước khi tôi thành thân"

Cô thấy nó cái đã biết nó là một bức tranh, cô ngập ngừng giơ tay ra cầm lấy, chợt ngón tay trỏ cậu giơ ra sờ vào mu bàn tay cô cái nhẹ. Ngón tay đó nhẹ nhàng chạm vào, sau đó cậu buông tay ra.

"Tặng chị!"

Cô cầm lấy rồi cảm ơn cậu, sau đó liền xin phép đi về phòng. Cô quay người đi mà như trốn tránh ánh mắt của cậu, sợ chịu không nổi sợ sẽ khóc lên mất.

Cô chạy đi rồi mà cậu vẫn nhìn theo, tiểu thư Ánh Dương cũng thấy, nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười ngồi cạnh cậu.
"Ta nấu cái gì cho chàng ăn nhé. Cảnh Minh?"

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn tiểu thư ấy cái rồi nói:

"Ta muốn nghỉ ngơi"

Cô ấy liền gật đầu, sau đó nói:

"Được. Ta ra ngoài, ta đã dọn hành lí đến rồi, cần gì cứ bảo gia nô gọi ta qua. Ta chăm chàng"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiểu thư ấy liền đi ra ngoài, trêи môi vẫn không giấu nổi nụ cười, trêи gương mặt còn hiện lên sự vui vẻ.

Ra đến sân thì đã thấy Hoài Thục đứng giơ tay hứng cánh hoa. Sau đó tiểu thư ấy lại gần, rồi cúi đầu chào cô.

"Chào thiếu phu nhân! "

Cô nắm lấy cánh hoa trong lòng bàn tay, sau đó quay lại, mỉm cười nói:

"Mừng tiểu thư quay về"

"Cảm ơn! "

Cô trơ mặt ra, vẻ mặt bất ngờ nhìn tiểu thư ấy, cô ấy mỉm cười rồi nói:

"Cảm ơn đã buông tha Cảnh Minh, để chàng ấy về bên tôi"

Cô nắm lấy cánh hoa trong lòng bàn tay mà nắm chặt lại. Gương mặt thỏa mãn kia sao lại dịu dàng thế? Cứ nghĩ theo tính cách trước giờ của tiểu thư ấy thì phải nói sốc cô mấy câu cơ, ai ngờ lời nói lại kính trọng cô mấy phần.
"Hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy"

"Đương nhiên tôi sẽ làm thế. Tôi rất yêu Cảnh Minh. Cảnh Minh yêu cô nhiều hơn yêu tôi, nhưng cô lại không yêu chàng ấy nhiều như tôi"

Nói rồi cô ấy mỉm cười mãn nguyện, cô cũng gật đầu mỉm cười.

"Cảnh Minh không thích người xấu, cả mẹ ruột của cậu cậu cũng bỏ bà rời đi, tôi mong cô sẽ thay đổi, sẽ ở cạnh cậu làm một người bình thường. Mong cô đừng đi theo vết xe đổ của bà Hạnh"

Nói rồi cô lặng lẽ quay người đi, tiểu thư ấy liền quay mặt lại nhìn phòng cậu. Sau đó lặng lẽ ngắm nhìn nó, quay lại ngắm nhìn những cánh hoa rơi từ trêи cây rơi xuống, chợt mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cảnh Minh không thích người xấu, vậy tôi thay đổi là được chứ gì?"

Nói xong tiểu thư ấy liền rời đi. Cậu Cảnh Minh đứng sát vào cửa, cậu dựa lưng vào cửa, lặng lẽ im lặng, cậu nhìn xuống dưới, mực trêи bàn tay. Sau đó cậu mỉm cười, mỉm cười mà nước mắt lại nặng nề rơi xuống, cậu từ từ khụy xuống, ôm lấy cánh tay mình, rồi cậu nhắm mắt lại. Đúng là thời gian không quan trọng, cố gắng không quan trọng, tất cả đều không quan trọng nếu thật sự không đúng người.
Thời gian qua cậu cứ phải giả ngốc nghếch cho cô không phải cảm thấy tội lỗi, cũng muốn sẽ có một con đường mới một cơ hội mới. Giống như với hai người xa lạ, sợ cô sẽ đề phòng, sợ cô xa lánh, ai ngờ cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, cô vẫn là không đồng ý bên cạnh cậu. Thôi thì đây sẽ là lần cuối cùng, đã đến giới hạn của nó rồi, cậu sẽ buông tay rời xa cái thứ gọi là tình yêu đơn phương, rời xa người mãi mãi không bao giờ thuộc về mình.

Cô về đến phòng sau đó ngồi bệch xuống ghế, tiểu Mai đi phía sau liền quay lại đóng cửa, sau đó tiến lại gần cô rồi nói:

"Thiếu phu nhân xem xem cậu tặng thiếu phu nhân cái gì? Hình như là một bức tranh. Mà trước mặt tiểu thư Ánh Dương lại tặng quà cho thiếu phu nhân không sợ tiểu thư Ánh Dương ghen sao nhỉ?"

Nó cứ nói nhoi nhoi bên tai cô, cô quay lại cầm lấy bức tranh rồi vừa tháo vừa trả lời:
"Ta và tiểu thư Ánh Dương đều biết tính cậu, cậu mà đã chọn cái gì hay làm gì cũng đều có trách nhiệm. Cậu đã đồng ý lấy tiểu thư ấy rồi thì không việc gì phải ghen, sau này cậu là tướng công của tiểu thư ấy. Cậu sẽ không làm gì có lỗi với người đâu"

Vừa nói xong tay cô cũng đã tháo bức tranh ra xong, sau đó cô đứng hình khi nhìn thấy bức tranh đó, tiểu Mai chớp mắt rồi nhìn vào, sau đó nó thốt lên:

"Ôi ai mà tuấn tú thế? Là ai vậy thiếu phu nhân? "

"Là...là..."

"Hoàng...Gia...Minh..."

Nó vạch bức tranh ra sau đó đọc chậm rãi, cô liếc qua nhìn nó làm nó giật mình, nó liền nói:

"Em xin lỗi, em chỉ đọc trong vô thức thôi. Em không cố ý đọc cả họ lẫn tên của thiếu gia đâu"

"Không sao"

Cô hít một hơi sâu, bức tranh vẽ giống đến nỗi cô cũng phải giật mình, sau đó trong đầu cô toàn hiện lên câu hỏi dồn dập.
"Tại sao Cảnh Minh lại vẽ được gương mặt của Gia Minh? Hay...không đâu. Không phải"

"Cô có chắc cậu ấy đã quên tất cả rồi không? "

Tự nhiên trong lúc ấy lời bà Hậu lại một lần nữa vang lên trong đầu cô. Hai tay cô bấu lại, sau đó tiểu Mai phía sau cứ suýt xoa khen.

"Ui! Thiếu gia nhìn tuấn tú thật đấy, chả trách ngày trước thiếu phu nhân đây cứ giấu ngắm một mình không cho em xem"

Nó nói luyên thuyên nhưng cô lại chẳng lọt vào tai nữa. Cô cuộn bức tranh lại rồi bước ra mở cửa, tiểu Mai nó quay mặt hốt hoảng hỏi gấp mà cô không trả lời cứ chạy ra khỏi phòng, cô thật sự muốn gặp Cảnh Minh, hỏi cậu xem rốt cuộc chuyện là thế nào. Cậu đã thực sự nhớ lại kí ức hay thế nào.

Nhưng đang chạy thì chân cô vội đứng lại, tiểu Mai phía sau cũng vừa chạy tới, cô quay người lại rồi đi về phòng, nó nhìn theo mà mặt mũi ngơ ngác. Nó hỏi cô nhưng cô không trả lời. Cô đang đi thì đột nhiên dừng lại, bây giờ đâu giống như lúc trước nữa, cậu và cô không giống như trước nữa, khác rồi, nghĩ vậy thôi đã cảm thấy tâm hồn lạc lõng, cảm giác mất cái gì đó, cảm giác thật khó tả.