Bảy Năm

Chương 41: Toàn văn hoàn




Viên Trạch và Bạch Trăn đã quan hệ.

Chuyện này cũng không khó tưởng tượng.

Dưới tình hình kia, khi nghe được Bạch Trăn nói xong câu cuối cùng cả người Viên Trạch đều sắp bén lửa, chỉ hận không thể nhào tới cởi bỏ quần áo Bạch Trăn nuốt anh vào bụng, chứ đừng nói chi đã một tháng rồi cậu còn không có sinh hoạt tình dục.

Lần đầu của hai người, Viên Trạch rất hài lòng, sảng khoái không chịu nổi. Đương nhiên cậu không cần phải biết Bạch Trăn đã chuẩn bị bao lâu cho ngày này.

Sau đó nữa, Rush đi tập và đi diễn liên tục, Viên Trạch và Bạch Trăn cũng tiếp tục lăn giường, tương đương với đó Viên Trạch và Quý Phong tự nhiên không còn quan hệ kia nữa, chẳng những vậy mà ngoại trừ giao lưu trong âm nhạc ra thì hai người không hề có giao lưu gì khác, nhìn qua y như đang chiến tranh lạnh.

Nhưng Viên Trạch hiểu rất rõ đây không phải chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh là vì quan tâm nên mới chiến, chứ còn hai bọn họ, ha ha, cũng chỉ coi như là thái độ bình thường thôi.

Quý Phong không nhắc lại chuyện đổi tay bass, mọi người đều bình an vô sự, tương đối hài hòa. Cuộc sống như vậy kéo dài hai tuần lễ, sau một lần kết thúc buổi tập Quý Phong liền gọi Viên Trạch lại, nói muốn bàn bạc riêng với cậu.

Lúc Bạch Trăn ra khỏi phòng cứ lưu luyến nhìn Viên Trạch, giống như rất sợ hai người không nhịn nổi trong phòng.

Quý Phong bị ánh mắt Bạch Trăn dọa một chút, sau khi nhấp hớp nước lạnh bình tĩnh lại mới nói thẳng với đôi mắt cực hưởng thụ của Viên Trạch.

“Chuyện đổi tay bass coi như chưa từng xảy ra đi.”

Nhún vai một cái, Viên Trạch thờ ơ, “Tùy anh, anh thích là được.”

Sau đó hai người liền lâm vào một sự im lặng kỳ lạ, giống như đến cả không khí cũng vặn vẹo theo, Quý Phong có chút lúng túng, y không ngờ thái độ của Viên Trạch với mình về vấn đề này lại tích cực như vậy, trước đó phản đối đến mức nào, giờ lại dùng thái độ thờ ơ thế này.

“Còn có chuyện gì không?” Viên Trạch nhấc mí mắt liếc nhìn Quý Phong, là anh nói muốn bàn bạc riêng với tôi, chỉ câu này thôi?

“…” Quý Phong càng thêm lúng túng hơn, quả thực muốn nói đến chuyện này nhưng chỉ là phụ mà thôi, y còn muốn nói khoảng thời gian ầm ĩ này cũng nên kết thúc đi, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khôi phục lại quan hệ từ trước. Nhưng thái độ của Viên Trạch lại khiến y không biết nên nói ra thế nào.

“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây, Bạch Trăn đang chờ tôi.” Không đợi Quý Phong trả lời, Viên Trạch đã xách túi lên đi về phía cửa.

Có điều còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì cậu đã bị ôm lấy từ phía sau.

Quý Phong chẳng lên tiếng, chỉ chụt một cái hôn vào gáy Viên Trạch. Đây là một kiểu thói quen của bọn họ, thân thể đã quen thuộc với nhau.

Song Viên Trạch lại không hề xoay đầu hôn trả y như lúc trước, mà cậu liền cương cứng cả người. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, trước đây chưa từng có… buồn nôn, còn sắp nổi hết da gà.

Rõ ràng đã sớm quen với việc làm tình, thậm chí còn là thân thể Viên Trạch ưa thích, tại sao giờ phút này lại không tiếp thu được?

Chẳng lẽ là vì làm với một người khác nhiều rồi, đã quen thuộc với thân thể và cách âu yếm của một người khác? Thân thể không ngừng phản khác, đến trong lòng cũng cảm thấy chẳng hề thoải mái.

Có so sánh thì mới thấy được sự khác biệt, Viên Trạch không cảm nhận được bất cứ điều gì từ đụng chạm của người đằng sau, không giống như Bạch Trăn, mỗi lần đều chẳng khác gì muốn hòa tan cậu ra, đến cả hơi thở phả lên người cậu cũng rất dịu dàng, tràn đầy tình yêu.

“Xin lỗi, tôi không muốn làm.” Không hề vòng vo, sau khi từ chối thẳng Viên Trạch liền gỡ cánh tay Quý Phong đang ôm mình, mở cửa bước ra ngoài, không quay đầu lại.

Tuy cự tuyệt Quý Phong nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa nói rõ ràng, cũng giống như từ bạn tình chẳng hiểu sao lại thành giống như bạn trai, Viên Trạch không nghĩ rằng mình cần phải đưa ra lời chia tay đặc biệt nào.

Quan hệ hai người là kiểu gì, nếu cố hết sức tìm một câu trả lời hợp lý thì thật sự chẳng phù hợp với tính tình tùy tiện tự do của Viên Trạch lúc đó.

Vì vậy Quý Phong cứ mang tiếng là người của Viên Trạch, còn Bạch Trăn thì cứ tiếp tục coi mình là người thứ ba, quan hệ của bọn họ xoắn xuýt một quãng thời gian dài, náo loạn đến mức rất khó coi.

Hết cách rồi, trước đây Bạch Trăn chỉ đơn thuần là fan ban nhạc, cho dù cả người đều toát ra vẻ tôi muốn đè ca sĩ của các cậu thì chung quy YY (ảo tưởng) chỉ là YY mà thôi, anh vẫn không lo lắng gì ngồi trong phòng nhìn bọn họ luyện tập như trước. Bây giờ sau khi có quan hệ thể xác, hiển nhiên là không được nữa.

Ánh mắt Bạch Trăn nhìn Viên Trạch thay đổi, ánh mắt nhìn Quý Phong cũng thay đổi. Ánh mắt Viên Trạch và Quý Phong nhìn Bạch Trăn cũng khác đi. Càng quan trọng hơn là… Bạch Trăn và Viên Trạch rất tự nhiên toát ra một cảm giác thân mật, khiến cả người Quý Phong đều không ổn.

Tuy nói Quý Phong chẳng yêu Viên Trạch bao nhiêu, cũng biết từ lần trước bị từ chối triệt để xong cậu hoàn toàn không còn lăn giường với y nữa, nhưng tận mắt nhìn người vốn thuộc về y lại không kiêng kị gì cùng một gã đàn ông khác đội nón xanh cho mình như vậy, tâm trạng ai đều sẽ có chút khó khống chế nổi. Vì vậy theo bản năng của giống đực, lúc y muốn thảo luận gì đó với Viên Trạch đều sẽ thực hiện vài động tác mờ ám, tuyên cáo quyền sở hữu với Bạch Trăn.

Đáng thương cho Bạch Trăn lúc ấy chỉ coi mình là kẻ thứ ba không thấy được ánh sáng, cố nhẫn nhịn thì không nói, còn phải khắc chế bản thân không được quá thân thiết với Viên Trạch, trong đầu không ngừng ám chỉ chính mình rằng không có chuyện gì, không có chuyện gì, bạn trai Viên Trạch là ai đều không quan trọng, cậu cần mình là đủ rồi, tình nguyện lăn giường với mình là tốt rồi.

Nhưng mà, bạn trai Viên Trạch là ai, người thật sự thuộc về cậu là ai, đối với Bạch Trăn mà nói sao có thể không quan trọng được chứ, không quan trọng cc!

Theo tiếp xúc thân thể càng lúc càng nhiều giữa anh và Viên Trạch, Bạch Trăn càng khó nhịn mỗi lúc Quý Phong táy máy tay chân với cậu, cho dù có phải là anh sai trước hay không thì anh cũng không nhịn được.

Kết quả bùng nổ sau khi kiềm nén quá mức, làm sao có thể dễ nhìn.

Lần náo loạn đó… không phải bàn chính là hai người trực tiếp tẩn nhau, cuối cùng cũng là nhờ Hổ Tử và Động Động giúp sức mới tách được cả hai ra, khỏi nói, cả hai đều bị thương không hề nhẹ, trên mặt toàn là vết bầm xanh tím.

Lúc đó tới Viên Trạch tâm rộng hơn trời còn phải choáng váng, hoàn toàn không biết thế này là sao, hai gã đàn ông này sao lại đánh nhau. Dưới cái nhìn của cậu, Bạch Trăn bây giờ không chỉ là bạn tốt mà còn là bạn tình, không sai, giống như quan hệ với Quý Phong lúc trước vậy, còn Quý Phong thì giờ chỉ là thành viên cùng ban nhạc thôi, nói chung lúc luyện tập vẫn phải gặp nhau… sao lại có thể đánh nhau chứ?

Viên Trạch đang muốn đến dìu Bạch Trăn thì bị Quý Phong bắt lấy một bên cổ tay, không cho cậu đi.

Lúc đó Viên Trạch đã rất tức giận, lườm y một cái, “Có gì thì nói.”

“Nói riêng!” Quý Phong tăng sức lực trên tay, đồng thời muốn kéo Viên Trạch đến bên cạnh mình.

Ánh mắt Bạch Trăn cũng sắp phun lửa rồi, nhưng cái gì cũng không thể nói ra, anh có thể nói gì bây giờ?

Vùng mạnh khỏi tay Quý Phong, Viên Trạch đâm y một câu, “Đừng có ép tôi, tôi không có nhu cầu nói chuyện riêng với anh.” Sau đó liền đỡ Bạch Trăn ra khỏi phòng thu.

Lúc ấy gương mặt Bạch Trăn đầy vẻ không dám tin, ánh mắt vừa tràn ngập mong đợi vừa sợ hãi kia giống như đúc với bây giờ.

Lần đó sau khi về, Bạch Trăn ngăn Viên Trạch đang muốn cầu máu chữa thương giúp anh lại, kéo cậu đến bên cạnh, mặt đối mặt nghiêm túc nhìn vào gương mặt cậu.

“Vừa nãy em có ý gì?” Bạch Trăn nghiêm túc.

“Cái gì có ý gì?” Viên Trạch còn hơi mờ mịt.

“Giữa tôi và Quý Phong, em lựa chọn tôi ư?” Ánh mắt Bạch Trăn chấp nhất muốn nhận được đáp án.

“Cái gì mà anh cái gì mà Quý Phong, các người cuối cùng là đang làm loạn cái gì?” Cau mày, đại khái Viên Trạch đã có thể đoán được chút ít.

“Tôi biết Quý Phong là bạn trai của em…”

“Ngừng, ai nói với em?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Bây giờ hả? Dĩ nhiên không phải!”

“…” Gương mặt Bạch Trăn đầy mờ mịt, tình huống này là sao. “Vậy… tôi có phải là bạn trai của em không?”

Viên Trạch cau mày, “Tôi không thích cảm giác bị ràng buộc này, có phải bạn trai hay không khác nhau chỗ nào, không phải chỉ là làm hay không làm thôi sao?”

Nói thật, bây giờ Bạch Trăn vẫn đang rất vui sướng, lúc biết Viên Trạch và Quý Phong không có quan hệ gì, không biết dây thần kinh nào chạm mà anh liền muốn đóng con dấu của mình lên người Viên Trạch cả đời, còn là loại không bao giờ xóa được.

“Tôi để ý, tôi hi vọng mình là bạn trai của em.”

“Sau đó dùng thứ này yêu cầu tôi không được ngủ với những người khác?” Viên Trạch có chút trào phúng cong môi dưới, ý tứ rõ ràng muốn nói lúc trước Bạch Trăn dụ dỗ cậu sao không thấy nhiều yêu cầu như vậy.

Cặp mắt xinh đẹp kia liền tối sầm đi một chút, lộ rõ tia ủ rũ.

Viên Trạch cũng không biết mình trúng tà gì, vẻ mặt khó chịu kia càng khiến cậu không thoải mái, hôm nay nhìn anh đánh nhau với Quý Phong cũng vậy, không thể chịu nổi Quý Phong đánh anh cho nên không nhịn được cũng phải xông lên đánh Quý Phong, loại cảm giác như bao che cho con cái này cậu chưa bao giờ có.

“Anh làm bạn trai tôi thì tôi có lợi gì, còn nữa, tôi thật sự không thích bị người khác quản lý, đã bao lớn rồi.” Vì vậy lời nói cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng hơn không ít.

Không ngoài ý muốn, đôi mắt vừa tối lại kia liền sáng lên lần nữa.

“Tôi tuyệt đối sẽ không bắt ép em, tôi sẽ để em tự do, tuyệt đối không làm chuyện gì khiến em khó xử, tôi…” Bạch Trăn dừng một chút cắn cắn môi, sau đó mới kiên quyết nói tiếp, “Tôi sẽ không để ý em với người khác như thế nào, nhưng… tôi muốn trở thành bạn trai của em, tôi cần điều này, tôi cam đoan với em, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì em sẽ vẫn luôn là duy nhất của tôi.”

Viên Trạch nhớ lại lời Bạch Trăn nói lúc trước, mà nói thật, lúc ấy cậu chẳng cảm động bao nhiêu, dưới cái nhìn của cậu thì lời hứa như vậy chỉ có thể nói rõ rằng người đàn ông này rất thích mình, đâu có gì mới, từ lúc xuất hiện tới giờ anh đã thể hiện sự yêu thích này vô cùng nhuần nhuyễn, bởi vậy đoạn thổ lộ ấy cũng chẳng có thêm tác dụng gì.

Có điều Viên Trạch không thể không phủ nhận, cậu vẫn rất hưởng thụ cảm giác được cưng chiều này.

Cho nên cậu đồng ý để Bạch Trăn trở thành bạn trai mình, cho Bạch Trăn một thân phận chính thức.

Không ngờ bảy năm sau, hiện giờ sự nghiệp Bạch Trăn phát triển không ngừng, danh tiếng của anh cũng đã sớm có thể đè bẹp người qua đường Giáp như Viên Trạch, vậy mà người đàn ông này vẫn như vậy, vẫn cẩn thận từng li từng tí một, vẫn thiếu tự tin và sợ mất cậu như trước.

Vì sao dù Viên Trạch làm ầm ĩ thế nào anh cũng không để ý không tức giận, bởi vì anh từng hứa với Viên Trạch sẽ để cậu tự do, tuyệt đối không bắt ép bất kì hành vi nào của cậu.

Vì sao dù Viên Trạch có thế nào với người đàn ông khác thì bề ngoài Bạch Trăn cũng không ghen tuông, bởi vì anh từng hứa với Viên Trạch sẽ không để ý cậu và người khác như thế nào, dù cho trong lòng khó chịu muốn chết.

Vì sao lại trở thành tên cuồng công việc không đạt đến đỉnh thề không bỏ qua, bởi vì anh sợ một khi mình dừng bước thì Viên Trạch cũng sẽ mất đi sự sùng bái đối với anh, mất đi hứng thú.

Tất cả tất cả, toàn bộ đều là vì trong mối quan hệ yêu đương này Bạch Trăn trước sau gì đều rất tự ti. Không sai, ảnh đế tương lại Bạch Trăn cao cao tại thượng quả thực đúng là tự ti.

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả những điều này, Viên Trạch càng ôm chặt lấy đầu Bạch Trăn hơn.

Bảy năm trước, lúc Bạch Trăn nói những lời ấy cậu chẳng cảm động bao nhiêu. Bảy năm sau, lúc Viên Trạch nhớ về những lời này lần nữa cậu lại cảm động vô cùng.

Thì ra thật sự sẽ có người yêu cậu đến như vậy, bảy năm qua chưa bao giờ thay đổi, Viên Trạch tin rằng cho dù sau này có qua bao nhiêu năm anh cũng sẽ chẳng đổi thay.

“Bạch Trăn, anh biết không?”

Người trong ngực cứng lại một chút, ngẩng đầu muốn nhìn gương mặt Viên Trạch nhưng lại bị cậu ra sức đè đầu lại.

“Em bảy năm trước, cái gì cũng là không đáng kể, em có thể hôm nay lập một ban nhạc ngày mai tuyên bố giải tán, hôm nay nói chuyện yêu đương ngày mai một mình cao chạy xa bay, chẳng có thứ gì có thể khiến em dừng lại, em thích thử nghiệm đủ loại cuộc sống. Nhưng có một thứ đã khiến em kiên trì bảy năm, đến nay vẫn không chán, có lẽ cả nửa đời sau này cũng sẽ không chán nổi, anh biết đó là gì không?”

Cuối cùng Bạch Trăn cũng tránh đầu ra được khỏi tay Viên Trạch, anh nhìn cậu suy tư một chút.

“Âm nhạc?”

“Sau khi Rush giải tán em đâu có chơi nhạc nữa.”

“Game?”

“Cái đó chỉ là game offline giết thời gian thôi.”

Lần này Bạch Trăn suy nghĩ lâu hơn một chút, sau đó gương mặt vì căng thẳng mà trở nên trắng bệch lúc nãy liền chậm rãi hồng lên, cuối cùng biến thành đỏ ửng.

“Không sai, Bạch Trăn, em yêu anh hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, cho nên anh hãy nghe cho kỹ, chúng ta sẽ không chia tay, yêu nhau bảy năm sẽ không, yêu nhau bảy mươi năm cũng không, trăm năm sau hóa thành tro cũng sẽ chôn cùng nhau mà tương thân tương ái!”

Đôi mắt Bạch Trăn sáng rực lên, muốn nói gì đó nhưng cứ há mồm mà không thốt nên lời.

“Nếu như anh tin rằng sau này mình tuyệt đối sẽ không thích ai khác, vậy cũng xin anh hãy có tự tin như vậy với em, em cũng giống anh, cũng sẽ không có cảm giác với người khác, hiểu chưa, anh cái tên tự nghẹn mình đến mức biến thành đầu heo này, cho dù Hạ Thiên có ý nghĩ gì với em thì em cũng chẳng mảy may động lòng với anh ta!”

Bạch Trăn ôm lấy Viên Trạch, Viên Trạch tiếp tục nói, có điều giọng cậu lúc này đã không còn nghiêm túc như vậy.

“Có điều bộ dạng anh ghen em cũng rất thích, anh đừng có giả bộ nữa, dấm chua thì dấm chua, để em nhìn một chút, đừng có giả làm thánh nhân…”

“Ừ, anh dấm chua, dấm chua đến mức cả máu cũng đều chua.” Bạch Trăn thẳng thắn thừa nhận, đồng thời hôn lên cằm, cổ rồi hầu kết của Viên Trạch.

“Em nói nè, vấn đề chủ yếu đã xác định rồi, tiếp theo có thể thảo luận vấn đề nhỏ hơn chứ, anh nhìn xem em yêu anh như vậy, không cần biết anh có phải ảnh đế hay không thì trong mắt em cũng chỉ có anh, vậy có thể xin anh bước chậm lại một chút, dành thêm thời gian ở bên cạnh em không? Cuộc sống của em cái gì cũng không còn, chỉ còn mỗi mình anh…”

“Anh đều nghe em.” Bàn tay Bạch Trăn không hề dừng lại, quần áo Viên Trạch bị bới lên, dây lưng cũng bị cởi ra.

“Đương nhiên cũng không phải em không cho anh làm việc, chúng ta quyết vậy nha, mỗi tháng anh ít nhất phải ở cạnh em hai ngày, cái này không quá đáng chứ… Mỗi lần đi với em không được…”

Viên Trạch cứ thao thao bất tuyệt, Bạch Trăn không ngừng đồng ý, mãi đến tận khi trong phòng chỉ còn dư lại tiếng thở dốc.

~~TOÀN VĂN HOÀN~~