Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 71: Đánh dấu mối quan hệ từ đây




Cố Sơ đang mải đấu khẩu với Lăng Song, cố gắng áp đảo đối phương trên phương diện ngôn ngữ, thế nên nhất thời không nhận ra mình bị gọi tên. Tiêu Tiếu Tiếu chọc mạnh vào người cô một cái, lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ra, quay đầu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu. Điệu bộ của Tiêu Tiếu Tiếu khác thường, ra hiệu cho cô nhìn đằng trước.

“Cố Sơ, ra khỏi hàng!” Lục Bắc Thâm lại ra lệnh câu nữa.

“Anh ta biết tên tớ á?” Cố Sơ rì rầm.

“Hỏi vớ vẩn, trợ giáo là phải nhớ tên tất cả các tân sinh viên huấn luyện.” Lăng Song đáp trả cô một đòn phản kích tuyệt vọng nhất: “Hơn nữa anh ấy đã thua cậu trên sân bóng, có khi đã nhớ tên cậu từ lâu rồi.”

Cố Sơ chẳng sợ hãi, nghênh ngang bước ra khỏi đội ngũ. Hai lớp, hai mươi con mắt đều nhìn cô chòng chọc, đôi mắt thứ hai mươi chính là Lục Bắc Thâm.

“Vừa nãy tôi đang nói gì?”

Cố Sơ trợn mắt: “Thầy nói, việc phải làm trên sân huấn luyện là phục tùng vô điều kiện.”

“Trước khi trả lời phải hô ‘Báo cáo’.”

“Báo cáo, em biết rồi ạ!”

“Nếu đã biết đây là sân huấn luyện thì khi các thầy dặn dò tại sao lại nói chuyện riêng?”

Cố Sơ ra sức nghĩ, có sao? À phải, lúc các thầy đang con cà con kê, cô đứng dưới cũng bô lô ba la nói chuyện với Lăng Song.

“Em không biết quy định trên sân huấn luyện.” Câu ấy vừa dứt, cô lại nói ngay: “Bổ sung thêm hai chữ báo cáo!”

Làm cho các sinh viên mới bên dưới cười rộ lên.

Lục Bắc Thâm không cười, quay mặt về phía đám sinh viên: “Lăng Song, Tiêu Tiếu Tiếu ra khỏi hàng!”

Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu giật mình, buồn bã đi ra.

“Bất luận là các thầy hay các trợ giáo, lúc mọi người nói cũng phải có thái độ nghiêm túc, không được phép rì rầm to nhỏ, đây là kỷ luật đầu tiên các em phải phục tùng, hiểu rõ chưa?”

“Hiểu rõ!” Sinh viên bên dưới hô to.

Cố Sơ thầm hít sâu một hơi. Gì chứ, cứ làm như thật vậy.

“Ba người xếp thành hàng, quay sang phải!”

Cố Sơ đứng im, Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu vội vàng đứng sát vào cô.

“Ba em bị phạt đứng 10 phút, đứng im, không được nghỉ.” Lục Bắc Thâm nhìn những người khác: “Các sinh viên khác nhanh chóng quay về ký túc xá của mình, cất gọn đồ đạc của các em, thay quần áo rồi trở lại sân huấn luyện trong vòng 10 phút. Nghe khẩu lệnh, đằng sau quay, bước đều, bước!”

Các sinh viên đi hết, chỉ còn ba người họ.

“Ba em nghe đây, mười phút sau trở về ký túc xá cất đồ, thay quần áo!”

Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu đồng thanh đáp.

“Cố Sơ!”

“Báo cáo, rõ!” Cố Sơ trong bụng căm phẫn.

Cô cứ tưởng Lục Bắc Thâm dặn dò xong sẽ bỏ đi, kết quả Lục Bắc Thâm không đi mà đứng cùng họ đúng 10 phút.

10 phút, trông thì có vẻ chẳng có gì nhưng thật sự mang nó tới sân huấn luyện thì dài chẳng khác gì 10 tiếng. Tháng chín ở Thượng Hải đúng đợt nắng nóng. Đám sinh viên mới bọn họ mới sáng sớm đã phải xuất phát, đầu tiên là phải đi xe gần hai tiếng đồng hồ sau đó lại phải cuốc bộ gần một tiếng đồng hồ, xách đống hành lý túi to túi nhỏ cồng kềnh hệt như đi chạy nạn, tới khu huấn luyện rồi lại phân lớp, nghe dặn dò một lúc, bị hành hạ như vậy thể lực đã không chống đỡ nổi từ lâu. Bây giờ, Cố Sơ lại xui xẻo bị phạt đứng 10 phút dưới nắng, không được động đậy, không được nói chuyện, hoàn toàn khởi động hình thức người gỗ.

Cô nghĩ bụng, lúc này chi bằng có một con dao đâm tới, hoặc là đâm luôn vào người cô cho xong, hoặc là đâm vào cái gã đàn ông đứng cách cô không xa kia.

Lục Bắc Thâm đeo kính râm, nét mặt không chút cảm xúc, từ đầu tới cuối tay vẫn chắp sau lưng, uy nghiêm, bất động. Chiếc mũ lính có vành đâu ra đấy, làm tôn lên ngũ quan cũng vô cùng góc cạnh của anh. Con ngươi của Cố Sơ len lén quan sát về phía anh. Đứng im thật đấy à? Cô hừ thầm trong lòng. Đây đâu phải là ra đòn phủ đầu với cô, rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng.

Từ lúc các sinh viên tới doanh trại huấn luyện tân binh tới lúc tham gia huấn luyện chỉ được nghỉ 10 phút, cũng chính là khoảng thời gian họ trở về ký túc xá thay quần áo. Tới khu huấn luyện, Cố Sơ cuối cùng mới hiểu thế nào là phương pháp huấn luyện ma quỷ. Cái gì mà tập trung ôn thi đại học rồi một loạt các kỳ thi lớn nhỏ, khi đứng trước màn huấn luyện hà khắc này đều chẳng là gì. Cô cũng không ngờ đại học A lại tàn nhẫn như vậy, trộn lẫn những người có tài nổi trội trong kỳ thi đại học với đám tân binh để cùng huấn luyện? Cô thật sự muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh, việc này không trái kỷ luật sao?

Và cũng bắt đầu từ ngày đó, Cố Sơ và Lục Bắc Thâm đã hoàn toàn đánh dấu mối quan hệ.

Nhưng cũng từ lần huấn luyện ấy cô mới hiểu tầm quan trọng của vị trí trợ giáo mà các lãnh đạo đại học A sắp xếp. Trợ giáo không những là người giúp đỡ các sinh viên luyện tập mà bắt buộc phải là người có kinh nghiệm sức khỏe phong phú, vì trên sân huấn luyện bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, trợ giáo luôn phải theo dõi sát sao tình hình sức khỏe của các sinh viên.

Điểm giống nhau trong ngày huấn luyện đầu tiên với hồi học cấp hai, cấp ba là đầu tiên phải luyện tập đi bước thẳng. Lớp 1 và lớp 2 đồng thời luyện tập, thầy giáo hướng dẫn nội dung chính, sau đó lệnh cho trợ giáo giúp họ luyện tập. Cố Sơ miễn cưỡng có thể theo kịp nhưng Tiêu Tiếu Tiếu thì hơi rắc rối một chút. Cậu ấy béo, bình thường đi bộ vài bước là đã thở không ra hơi, cường độ luyện tập gắt gao như vậy không khác gì lấy mạng cậu ấy.

Thế là khi đá bước đầu tiên và phải giữ trong vòng 20 giây, Tiêu Tiếu Tiếu luôn là người ngã đầu tiên, sau đó liên tục có người ngã. Cố Sơ đương nhiên thể lực cũng không tốt. Cô đã bao giờ phải chịu khổ như thế này, nhưng cứ nhìn thấy cái bản mặt lạnh te của Lục Bắc Thâm là cô lại cắn răng nhẫn nhịn.

Ngã thì bò dậy, bò dậy lại ngã, lần nào Lục Bắc Thâm cũng giống như một thầy giáo ác ma ép buộc họ rèn luyện hết lần này tới lần khác.

Cho tới khi Cố Sơ bị vấp ngã bởi Lăng Song.

“Đứng dậy, tiếp tục luyện tập!” Lục Bắc Thâm quát.

Lăng Song đứng lên.

Nhưng Cố Sơ thì nói kiểu gì cũng không đứng, cô ngồi bệt xuống đất bực bội.

“Cố Sơ, em đứng dậy cho tôi!” Trên đầu vang lên mệnh lệnh của Lục Bắc Thâm.

Cố Sơ đứng dậy: “Báo cáo!”

“Nói!”

“Em không hiểu.”

“Không hiểu chuyện gì?”

“Bọn em chỉ là sinh viên, không phải tới làm lính, có cần phải chịu huấn luyện hà khắc như thế không?” Cố Sơ thật ra còn định gào lên với Lăng Song, hỏi cậu ta vì sao lại ngáng chân mình nhưng nghĩ tới chuyện ban nãy Lăng Song cũng vì cô mới bị Lục Bắc Thâm phạt đứng, ngọn lửa trong lòng cũng dập bớt ít nhiều, nhưng sự ghét bỏ đối với Lục Bắc Thâm thì tăng lên từng giây.

Buổi chiều, lúc thật sự tập luyện, Lục Bắc Thâm đã tháo kính ra, như thế, Cố Sơ có thể quan sát rõ sự thay đổi trong ánh mắt anh, cực kỳ nghiêm khắc. Anh quát: “Tôi nói rồi, chúng ta tương lai sẽ là trụ cột của ngành y. Muốn trở thành một bác sỹ đủ tư cách không những cần ý chí kiên cường và sự nhẫn nại mà còn phải có tinh thần hợp tác tập thể. Một khi các em lên bàn mổ, tức là phải đối mặt với thử thách sinh tử, phải có trách nhiệm với tính mạng, không phải là trò trẻ con. Nghề bác sỹ không phải màn trình diễn một người, điểm này rất giống với chức trách của một quân nhân. Đây cũng là mục đích của một tháng quân sự mà đại học A quy định đối với mỗi sinh viên vừa nhập học năm nhất.”

Cố Sơ gần như á khẩu.

Lục Bắc Thâm đi tới trước mặt cô, nhìn cô và nói: “Đương nhiên, nếu có một sinh viên kiên quyết không đi thì hoàn toàn có thể viết đơn gửi cho tôi hoặc thầy sỹ quan để rời khỏi khu huấn luyện, vậy thì em ấy sẽ trở thành sinh viên mới đầu tiên bị tuyên bố ‘lâm trận thoái lui’ ở đại học A.”

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Sơ.

Cái tính không chịu khuất phục của Cố Sơ lại trỗi dậy. Cô ngẩng cao đầu, trở về đội luyện tập.

Tới giờ ăn buổi tối, tất cả mọi người đều mệt lử, nhất là Cố Sơ. Vì không muốn Lục Bắc Thâm có cơ hội mắng mình, mỗi một động tác cô đều dốc sức làm một cách chuẩn xác, kết quả hai chân tê liệt, chỉ muốn được lủi ngay về ký túc xá ngủ một giấc. Cô và ngấy nghiến mấy miếng, một giây sau đã xông tới bên cạnh thùng rác nôn hết ra ngoài.

Lục Bắc Thâm ngồi bên bàn trợ giáo, bình thản nhìn cô, không nói gì, cũng không đứng lên, điềm đạm ăn cơm.

“Cố Sơ, cậu không sao chứ?” Tiêu Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.

Cố Sơ mệt mỏi nằm rạp xuống bàn: “Sao lại có món ăn khó nuốt đến mức này, lãng phí bao nhiêu là thức ăn.”

“Ra vẻ tiểu thư gì chứ. Đây là cơm tập thể, cậu tưởng là bếp ăn nhà cậu à?” Lăng Song mỉa mai.

Các thầy cũng ăn cùng bàn với các trợ giáo, thấy cảnh ấy bèn nhìn sang Lục Bắc Thâm: “Là sinh viên mới tên Cố Sơ phải không?”

Lục Bắc Thâm đáp phải.

“Chiều nay trong đội nhận được điện thoại của bố em ấy, dặn đi dặn lại là chúng ta phải chăm sóc cho con gái ông ấy.”

Lục Bắc Thâm cau mày.

“Em qua đó giải quyết đi, ngày đầu tiên đã có người cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt.”

“Dạ.”

Bên này Cố Sơ và Lăng Song vẫn tôi một câu cậu một câu, Lục Bắc Thâm đã bước tới.

“Có chuyện gì vậy?”

“Học trưởng Lục, có người giở thói tiểu thư thôi ạ.” Lăng Song nhìn thấy Lục Bắc Thâm, giọng đã mềm hẳn ra.

Cố Sơ nổi da gà khắp người, cô coi như đã được chứng kiến đám nữ sinh với Lăng Song đi đầu vây lấy Lục Bắc Thâm rồi. Chỉ cần được nghỉ một lát là lập tức có nữ sinh bước tới ân cần, niềm nở, không phải đưa nước cho Lục Bắc Thâm thì cũng là quạt cho anh ta, cũng may Lục Bắc Thâm này còn ít nhiều giữ một chút uy nghiêm của trợ giáo nên đám nữ sinh đó chẳng được lợi lộc gì.

Lục Bắc Thâm nhìn về phía Cố Sơ. Cố Sơ lập tức đứng nghiêm giải thích: “Báo cáo, hành xào quá kỹ, thịt lợn cho ra khỏi nồi quá sớm, cơm quá khô.”

“Câu tiếp theo có phải em sẽ đề nghị mời đầu bếp của nhà em tới đây không?”

Mọi người cười ầm lên.

Cố Sơ không hề đỏ mặt mà đường hoàng nói: “Cha ông ta đã dạy, ‘dân dĩ thực vi thiên’*. Em cảm thấy nấu nướng kiểu này có lỗi với tổ tiên của chúng ta.”

*Người dân lấy cái ăn làm gốc.

“Thế tổ tông của em có nói cho em biết mọi việc phải đặt lợi ích tập thể lên trên hết không? Người khác có cảm thấy gì đâu, sao cái miệng của em kén chọn thế hả?”

“Miệng em kén chọn là vì em không muốn hành hạ cái lưỡi của mình.” Cố Sơ lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng Lục Bắc Thâm nhất định là đã nghe thấy. Ở khoảng cách gần như vậy, anh không nghe ra thì đúng là gặp ma rồi. Nhưng anh không nói gì mà quay người đi vào nhà bếp. Cố Sơ không biết anh định làm gì. Đúng lúc tất cả mọi người đang ngó vào hóng hớt thì anh đi ra, trong tay có thêm một chiếc đĩa, trong đĩa đựng hai chiếc bánh bao chay. Anh buông tay, chiếc đĩa rơi xuống bàn: “Ăn đi!”