Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 552: Lén la lén lút




Cố Sơ kêu lên một tiếng, vô thức bám vội lấy tay vịn bên cạnh, nhưng ngón tay trượt lên tay vịn rồi vồ hụt. Có một giây cô đã cảm thấy tuyệt vọng, một giây sau có một bàn tay đã kịp thời đỡ lấy thắt lưng cô, như vậy mới ngăn chặn được một thảm kịch xảy ra. Cố Sơ nhân cơ hội ấy vội vàng giữ chặt tay vịn, quay đầu lại nhìn, hóa ra người đó chính là Lâm Gia Duyệt. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nghe thấy một tiếng quát: “Cô định làm gì?“.

Như một cơn bão tố, chủ nhân của giọng nói ấy lướt nhanh tới cầu thang, ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc ôm Cố Sơ vào lòng. Cố Sơ đã sợ tới mức mất hết hồn vía, vừa dựa được vào vòm ngực quen thuộc, cả cơ thể cô đã mềm nhũn, chỉ còn lại sức lắp bắp: “Bắc... Bắc Thần...“.

Trên đỉnh đầu, Lục Bắc Thần vẫn còn giọng đầy phẫn nộ: “Lâm Gia Duyệt, cô muốn chết hả!“.

Ngay cả chị Dao cũng bị kinh động, lao tới vừa hay bắt gặp cảnh tượng này, tim suýt nữa bật ra ngoài. Mặc dù chị ấy không được chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nhưng nhìn thấy gương mặt tái mét của Lục Bắc Thần ít nhiều cũng đoán ra vài phần, ngón tay cũng run rẩy theo. Bình thường Lục Bắc Thần luôn ra lạnh nhạt hờ hững, chưa từng thấy anh giận dữ đến thế này bao giờ. Chị ấy âm thầm cầu nguyện trong lòng: Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nhà khách nhỏ bé này không thể lại gặp chuyện nữa.

So với vẻ phẫn nộ của Lục Bắc Thần, Lâm Gia Duyệt lại rất bình thản: “Đúng là làm phúc phải tội, chính vợ anh đi đứng không cẩn thận suýt nữa lăn từ trên cầu thang xuống, sao anh lại trách em? Nếu không có em kịp thời đỡ cô ta, e là bây giờ anh chẳng còn tâm trí đứng đây lớn tiếng đâu“.

“Đừng tưởng tôi không biết cô định giở trò gì!” Ánh mắt Lục Bắc Thần lạnh ngắt.

“Xem ra sau này em phải tránh hai người thật xa, nếu không vợ anh có mệnh hệ gì, anh lại đổ hết lên đầu em.” Lâm Gia Duyệt hừ lạnh.

Lục Bắc Thần chỉ muốn bóp chết cô ta ngay lập tức nhưng nãy giờ vẫn cảm nhận được Cố Sơ ở trong lòng đang run rẩy, chắc là cô đã rất sợ nên cũng không cãi vã với cô ta nữa. Sau khi cảnh cáo Lâm Gia Duyệt, anh bế Cố Sơ trở về phòng. Chị Dao vẫn cảm thấy bất an, vội vàng đi lên gác xem xét.

Trở về phòng, Lục Bắc Thần để Cố Sơ nằm yên trên giường, rồi lo lắng kiểm tra sơ bộ cho cô, không thấy máu, huyết áp cũng bình thường, chỉ vì kinh sợ nên nhịp tim đập hơi nhanh mà thôi, lúc ấy anh mới yên tâm. Anh lệnh cho Cố Sơ nằm xuống giường nghỉ ngơi, bận rộn xong anh cũng ngồi bên giường suốt, quan sát tình hình của cô. Chị Dao cũng không đi, cứ lo trước lo sau, thấy sắc mặt Lục Bắc Thần khá hơn một chút, chị ấy mới thở phào.

Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới hoàn hồn, cô nắm chặt lấy tay anh, gấp gáp nói: “Lâm Gia Duyệt muốn hại em, cô ta muốn hại con của em!“.

“Không sao, không sao, có anh đây”, Lục Bắc Thần lo lắng ôm lấy cô an ủi.

Cô nằm trong lòng anh thở phì phò, một lúc sau bèn nắm chặt tay lại, hậm hực nói: “Em phải giết chết cô ta! Em phải giết chết cô ta!“.

Lục Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi“.

Chị Dao ở bên cạnh thở dài suốt.

...

Hơn chín giờ tối, tâm trạng Cố Sơ mới dịu đi. Lục Bắc Thần chỉ ở bên cô không đi đâu. Cô kêu đau đầu, anh bèn tắm rửa rồi trèo lên giường, xoay đầu cô lại, để cô gối lên chân anh, nhẹ nhàng day đầu cho cô. Cố Sơ nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, khi nhắc tới Lâm Gia Duyệt cô vẫn còn nộ khí, ra sức bảo Lục Bắc Thần đuổi cô đi. Lục Bắc Thần cũng không giải thích thêm gì, chỉ liên tục nói “Được“.

Trong lúc ấy, Tần Tô tới một lần. Đã nghe chị Dao kể chuyện ở cầu thang, bà lo lắng một lúc, được biết Cố Sơ và đứa bé không sao mới an tâm. Gương mặt bà căng thẳng, không chỉ vì lo lắng, Cố Sơ và Lục Bắc Thần hiểu, còn vì chuyện của tập đoàn. Trong lúc được mát xa, Cố Sơ ít nhiều nghe Lục Bắc Thần kể chuyện của tập đoàn Lục Môn. Thì ra có người ác ý tấn công vào giá cổ phiếu của tập đoàn, có người âm thầm từ bỏ, có người mua vào với số lượng lớn, vì chuyện này phía Lục Bắc Thâm cũng đang đau đầu nhức óc. Thấy Tần Tô tới, Lục Bắc Thần nói thẳng: “Dì Tần, mảnh đất núi Tây Nại bỏ được thì bỏ đi. Bây giờ Lục Môn xảy chuyện, dì nên khẩn trương quay về đi“.

Đây là điều Cố Sơ có thể nghĩ ra, nhưng Tần Tô cũng có những ý kiến khác: “Càng vào những lúc này mới càng cần những thông tin tích cực lan truyền để ổn định tâm lý cho các nhà đầu tư, chuyện lấy đất ở núi Tây Nại không thể trì hoãn trong lúc này“.

Lục Bắc Thần không tham gia nhiều ý kiến vào chuyện kinh doanh của Lục Môn, hơn nữa trong thời gian này đang xảy ra chuyện gì, Tần Tô là người rõ hơn ai hết, thế nên anh càng không phát biểu nhiều.

Sau khi Tần Tô đi, Cố Sơ lại không thấy buồn ngủ nữa, bình thường giờ này mọi ngày cô đã chìm vào mộng mị từ lâu. Cố Sơ lại viện cớ đau đầu khó chịu để nhân dịp hưởng thụ bàn tay Lục Bắc Thần mát xa đầu cho mình, rồi cười hì hì: “Tay anh thần kỳ thật đấy, vừa chạm vào đầu em là em đã cảm thấy thoải mái rồi“.

Lục Bắc Thần biết cô đang cố tình giở trò nhưng cũng rất vui, mặc cho cô lừa gạt công sức lao động của anh. Sau cơn hoảng sợ qua đi, Cố Sơ lại nói không ngừng nghỉ, hết mắng Lâm Gia Duyệt một trận lại lo lắng cho Bắc Thâm, cuối cùng còn nói chuyện Kiều Vân Tiêu theo đuổi Tiếu Tiếu. Đa phần Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười lắng nghe, thi thoảng nói một vài suy nghĩ của mình. Không phải anh lười trao đổi, có trách thì trách tư duy của Cố Sơ nhảy vọt quá nhanh, câu trước vừa hỏi, chưa đợi Lục Bắc Thần đáp cô đã tự trả lời, rồi hỏi ngay một vấn đề khác. Lục Bắc Thần ở bên nghe mà dở khóc dở cười.

Tới tận mười một giờ, Cố Sơ mới buồn ngủ, Lục Bắc Thần cuối cùng cũng được giải phóng cho mấy ngón tay. Nhưng anh vừa nằm xuống thì di động rung lên, làm Cố Sơ bực bội quay phắt đi, mặc kệ anh. Lục Bắc Thần cũng không biết phải làm sao, đáng lý ra nên tắt điện thoại, nhưng vụ án trước mắt đang rắc rối, tình huống gì cũng có thể xảy ra, gọi lúc này tám, chín phần là vì có chuyện.

Quả không sai, người gọi tới là La Trì, ngữ khí rất gấp gáp. Lục Bắc Thần kiên nhẫn đợi anh ấy nói xong mới đáp: “Được, tôi biết rồi”, rồi ngắt máy. Quay đầu thấy Cố Sơ đã quay người lại, nhìn anh với vẻ tội nghiệp. Thấy vậy anh bèn mềm lòng, cúi xuống hôn lên môi cô, cô thì thầm: “Anh phải đi à?“.

“Phía La Trì phát hiện một vài manh mối mới”, Lục Bắc Thần rỉ tai cô.

Cố Sơ vòng tay qua cổ anh, có mấy lần muốn nói: Anh đừng đi, ở lại với em, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Vụ án quan trọng, anh mau đi đi, nhưng mà phải cẩn thận, chú ý an toàn“.

Nghe vậy, Lục Bắc Thần càng xót, bất giác ôm chặt cô hơn một chút, lát sau mới lên tiếng: “Anh tìm ai đó ngủ với em“.

“Không cần đâu...”

“Nghe lời anh.”

Mười lăm phút sau, Lục Bắc Thần xuất hiện trước cửa phòng Tiêu Tiếu Tiếu. Sau khi cô ấy ra mở cửa, Lục Bắc Thần đánh mắt thấy Kiều Vân Tiêu cũng ở trong đó, sắc mặt trông có chút ngượng ngập, lại nhìn sang Tiếu Tiếu, mặt cô ấy đỏ bừng. Lục Bắc Thần còn chưa kịp lên tiếng, Kiều Vân Tiêu đã chặn trước, rảo bước tới chắn ngang cửa, lườm anh: “Tôi nói, cậu cũng biết chọn lúc gõ cửa nhỉ“.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết vừa xảy ra chuyện gì, hoặc sắp sửa xảy ra chuyện gì lại bị phá ngang. Nhưng Lục Bắc Thần cũng thẳng thắn, hoặc vốn dĩ anh chẳng quan tâm gương mặt khó chịu của Kiều Vân Tiêu, anh nhìn Tiếu Tiếu nói chuyện của mình. Tiếu Tiếu nghe xong gật đầu lia lịa, bảo đảm với anh: “Anh yên tâm, em sẽ để ý tới cậu ấy, càng không để cô Lâm Gia Duyệt đó tới quấy rầy“. Dứt lời, cô ấy lao về phòng Cố Sơ ngay mà không quay đầu lại.

Kiều Vân Tiêu bực bội vô cùng nhưng cũng không tiện gọi giật Tiếu Tiếu lại, càng không thể cùng cô ấy qua đêm ở phòng Cố Sơ. Cuối cùng anh ấy trút mọi bức xúc lên Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục à, cậu không hiểu câu 'tác thành cho người là việc tốt nên làm' sao?“.

“Tôi chỉ biết câu 'mỗi người có nhu cầu riêng'.” Lục Bắc Thần nhàn nhã đứng dựa bên cửa, nhìn Kiều Vân Tiêu cười cười cợt cợt.

“Cậu ích kỷ thì có.”

“Tình yêu là ích kỷ mà”, Lục Bắc Thần phản bác nhẹ tênh, “Nếu cậu vô tư, cô ấy cũng đâu tránh cậu như tránh tà“.

Kiều Vân Tiêu đứng đực ra đó rất lâu. Tới tận khi Lục Bắc Thần đi xuống, anh ấy mới bực dọc hét một tiếng: “Lục Bắc Thần, cả đời cậu thử nói năng tử tế với người khác một câu thì chết hả?“.

...

Hai ngày nay Giang Nguyên cứ lén la lén lút, ban ngày thì hết sức bình thường, nhưng cứ đêm về là lại rời khỏi nhà như chuột sau đó biến mất trong màn đêm đen kịt, khiến đám La Trì cũng không thể theo đuổi được, khi nhìn thấy được Giang Nguyên lần nữa thì hắn đã về nhà. Tối nay, La Trì không thể không nhờ Lục Bắc Thần giúp đỡ, bên này không đủ nhân lực theo dõi, La Trì sợ họ lại bị mất dấu, hoặc Giang Nguyên đang giở trò gì đó nên quyết định chia làm hai ngả đường. Anh ấy đưa theo các anh em vẫn theo dõi Giang Nguyên như bình thường. Còn Lục Bắc Thần ở lại nhà Giang Nguyên, “ôm cây đợi thỏ“.

Khi Lục Bắc Thần tới bản Tây đã là nửa đêm. La Trì dẫn theo hai đồng nghiệp cải trang như du kích, cả mặt cũng vẽ màu mè rực rỡ, Lục Bắc Thần nhìn qua còn không nhận ra La Trì. La Trì thông báo với anh, Giang Nguyên thường sẽ ra khỏi nhà vào lúc 12 giờ 15. Trong lúc nói chuyện cũng đã đến giờ, nhà Giang Nguyên tối đèn, trước mắt bỗng phút chốc đen ngòm.

La Trì hạ thấp giọng: “Khoảng ba bốn phút nữa là hắn ra ngoài rồi“.

Ba bốn phút cũng đủ khiến đôi mắt thích ứng được với bóng tối. Quả nhiên, chỉ lát sau đã loáng thoáng nghe thấy tiếng kẹt cửa. Giang Nguyên từ trong đi ra. Nhờ ánh trăng, Lục Bắc Thần ít nhiều cũng nhìn được rõ ràng. Giang Nguyên bịt kín bản thân, trời đã nóng rồi mà hắn vẫn bận một chiếc áo bông to xụ, thế mà chẳng sợ mọc mụn, mũ cũng kéo thấp tịt, không cầm theo đèn pin mà vẫn thuần thục đi về phía núi Tây Nại.

Không thể chậm trễ, La Trì lập tức đưa người bám theo, còn Lục Bắc Thần thì theo kế hoạch cũ trèo vào trong vườn nhà Giang Nguyên, đột nhập vào phòng hắn.