Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 533: Manh mối kỳ lạ




Thượng Hải, mưa nhiều.

Về đêm, tới quán trà nghe tiếng mưa rơi luôn là một việc tao nhã, cũng có thể là thưởng thức cái trống rỗng lạnh lẽo của tiếng cổ cầm hòa cùng hương thơm thoang thoảng của trà Phổ Nhĩ. Quán trà này nằm trên một con đường tấp nập không ngừng trong thành phố nhưng lại được tầng tầng lớp lớp rừng trúc che khuất. Bình thường lượng khách không nhiều, chỉ kinh doanh dựa vào những vị khách cũ biết thưởng trà.

Lâm Gia Duyệt không biết thưởng trà, nhưng bố cô là khách thường xuyên ở đây, khi thưởng trà cũng đồng thời bàn chuyện kinh doanh. Hai năm nay, bố cô dồn trọng tâm kinh doanh từ điện ảnh truyền hình sang đầu tư kiến trúc và khai thác du lịch bên ngoài, trong đó mảng khai thác du lịch do cô phụ trách. Trước đây cô không chuyên chú vào chuyện kinh doanh, nhưng kể từ lúc bước vào công ty, sau khi bàn liên tục vài vụ làm ăn, là cô biết, cô đã định trước phải sống chết một phen với đám đàn ông trên thương trường.

Cô học bố, mang chuyện kinh doanh tới quán trà, vì bố nói, làm việc trên bàn tiệc sẽ càng nói càng hồ đồ, chỉ có những địa điểm như thế này mới giúp người ta càng bàn càng tỉnh táo.

Nhưng hôm nay Lâm Gia Duyệt không tới đây bàn chuyện làm ăn, cô đang đợi một người.

Đợi từ lúc cơn mưa rả rích cho tới khi ngừng hẳn.

Khi cốc trà đã nhạt vị, người ấy mới tới.

Một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, mặc chiếc áo dài kiểu Trung Quốc, trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt kiểu cổ cực kỳ hiếm gặp. Giờ này quán trà đã không còn ai từ lâu, thế nên người ấy đi thẳng về phía cô, ngồi xuống đối diện, câu đầu tiên là: “Cô to gan thật, chuyện của Lục Môn mà cô cũng dám điều tra”.

“Tôi có tiền, anh có quan hệ, những bí mật có thể dùng tiền vạch trần, có gì tôi không dám điều tra?” Lâm Gia Duyệt thản nhiên trả lời.

Người đàn ông cười khẩy: “Cô tưởng bí mật của Lục Môn có tiền là có thể tìm ra sao? Nếu không vì năm xưa trong chuyện này có cá lọt lưới, dù cô có cho tôi cả một núi vàng, tôi cũng không làm, quá phí sức”.

Lâm Gia Duyệt cho rằng anh ta chỉ đang nâng cao giá, bèn cười châm chọc: “Anh chỉ cần cho tôi chân tướng, giá cả tùy ý anh”.

“Thật ra tôi không hiểu, cho dù cô biết được sự thật thì đã sao? Công khai cho mọi người biết ư? Nhưng bây giờ còn ai quan tâm tới việc năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa?” Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu, “Hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn có người để ý chuyện này. Cô chỉ vừa công bố là ngay lập tức đã có người của Lục Môn can dự vào. Cô tốn cả mớ tiền để mua một thông tin vô ích, không thấy là lợi bất cập hại ư?”.

“Chuyện mới qua được năm, sáu năm, bây giờ vẫn còn người để ý là hết sức bình thường.” Lâm Gia Duyệt phản bác.

Ai ngờ người đàn ông trung niên bật cười: “Mới qua năm, sáu năm? Cô Lâm, tôi đã dám đòi tiền, bán công bán sức cho cô, sao có thể chỉ mang lại một tin tức nhỏ chứ? Năm, sáu năm? Đùa ư, bí mật mà tôi cho cô phải hơn hai mươi năm rồi”.

Lâm Gia Duyệt thảng thốt: “Cái gì?”.

“Tôi làm ăn rất có đạo đức, tuyệt đối mang lại cho cô thứ có giá trị hơn số tiền cô bỏ ra.” Người đàn ông trung niên rất hài lòng về phản ứng của cô.

Lâm Gia Duyệt suy nghĩ nhanh chóng: “Ý anh muốn nói nhà họ Lục và nhà họ Cố hơn hai mươi năm trước đã có mâu thuẫn rồi?”.

“Không sai.” Người đàn ông trung niên tự rót trà cho mình, chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra năm, sáu năm trước chẳng qua chỉ là hậu quả của câu chuyện hai mươi năm trước mà thôi”.

“Tức là bí mật hơn hai mươi năm trước tới bây giờ vẫn có người theo dõi?”

“Đúng vậy.”

Lâm Gia Duyệt nhìn anh ta chằm chằm: “Là ai?”.

“Ai là người đã thực hiện cuộc trao đổi với Chủ tịch Tần rồi từ bỏ thân phận tại nhà họ Lục?” Người đàn ông trung niên hỏi ngược lại.

Lâm Gia Duyệt giật mình, buột miệng: “Lục Bắc Thần…”.

Người đàn ông trung niên chỉ cười.

“Hóa ra Lục Bắc Thần biết chân tướng chuyện hai mươi năm trước!” Lâm Gia Duyệt lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

“Lục Bắc Thần dùng toàn bộ gia thế của mình để đổi lấy sự chìm lắng cho bí mật ấy. Chủ tịch Tần muốn giúp con trai bình định giang sơn. Một người chấp nhận đánh, một người chấp nhận hứng đòn, giao dịch này rất công bằng.” Người đàn ông trung niên cười, “Tôi cũng khâm phục Lục Bắc Thần lắm, người ta hay nói đập rắn đập bảy tấc. Cậu ta đứng bên ngoài thương trường mà vẫn nhìn rõ thay đổi quỷ quái của cái vòng luẩn quẩn ấy, hơn nữa còn khiến đối phương không thể từ chối yêu cầu cậu ta đưa ra, đúng là cao nhân. Tôi nghĩ, cậu ta mà làm kinh doanh thì chắc chắn là một kẻ đáng gờm đấy. So với cậu ta thì cậu em Lục Bắc Thâm xử sự khéo léo và ôn hòa hơn nhiều”.

Lâm Gia Duyệt trầm tư giây lát, lấy chi phiếu từ trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt anh ta: “Tài liệu”.

Người đàn ông nhận ngay, nhìn cô với vẻ hứng thú: “Có chuyện này tôi vẫn chưa hiểu”.

Lâm Gia Duyệt nhìn trân trân, đợi anh ta nói tiếp. Anh ta nói: “Đường đường là thiên kim nhà họ Lâm, bên cạnh không thiếu kẻ theo đuổi, nhưng vẫn cứ mãnh liệt tấn công một người đàn ông đã có vợ như vậy quả thực có phần kỳ lạ đấy. Tôi nên hiểu cô là người cố chấp trong tình yêu hay yêu quá hóa hận đây?”.

Lâm Gia Duyệt chậm rãi xoay cốc trà, cười khẽ: “Bí mật của tôi cũng rất đáng tiền”.

Dù là cố chấp trong tình yêu hay yêu quá hóa hận đều không còn là quyền lợi của cô. Khi chưa bước vào thương trường, cô có thể làm gì tùy thích, có thể bất chấp tất cả. Nhưng bây giờ, mọi việc cô làm đều phải suy tính tới lợi ích của gia tộc. Cô không còn một mình nữa mà là một công cụ cần dốc sức cho lợi ích gia đình, lợi ích công ty. Mối quan hệ với Lục Bắc Thần đã hoàn toàn kết thúc trong thất bại, có ý nghĩa là không thể kết liên minh, chỉ có thể đối địch, ở trên thương trường biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Lục Môn như một con thuyền đã trải qua quá nhiều sóng gió, giữ một địa vị và của cải đứng hàng đầu. Nhưng nguy cơ cũng luôn rình rập theo, một khi giải quyết không thỏa đáng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Giống như chuyện phòng thực nghiệm đã khiến toàn bộ Hội đồng quản trị thất kinh, ngay sau đó giá cổ phiếu sụt mạnh, nội bộ có sự điều chỉnh to lớn. Trong chuyện lần này, Lục Chấn Dương – với tư cách là người phụ trách công ty bắt buộc phải có trách nhiệm với những sai lầm của mình, thế nên một dạo đã lùi về phía sau.

Con trưởng Lục Đông Thâm trở thành người chèo lái Lục Môn, là người trẻ tuổi nhất từng nắm giữ Lục Môn. Mặc dù Tần Tô đã thay thế vị trí chủ tịch của Lục Chấn Dương nhưng ai cũng biết “mẫu tử liền tâm”, quyết định của Lục Đông Thâm chính là quyết định của Tần Tô. Lục Đông Thâm là một nhân vật lợi hại, từ lúc nắm quyền tới nay đã giành được vài hạng mục quan trọng, những người tranh chấp với anh ta đều chịu tổn thất nặng nề, trong đó bao gồm hạng mục của Lâm Thị.

Quan trọng hơn là bây giờ Lục Môn đã có thêm Lục Bắc Thâm. Mặc dù phong cách làm việc khác Lục Đông Thâm nhưng đó cũng là một người không thể xem thường. Chí ít thì trước đó một thời gian, khi tranh giành một tài nguyên du lịch ở nước ngoài, nhà họ Lâm đã phải chịu thiệt lớn. Ngay cả bố cô cũng nói: “Đừng thấy thằng nhóc Lục Bắc Thâm đó thường ngày im ỉm, loại người này luôn nghĩ mưu trước, hành động sau, càng khó giải quyết”.

Có sự gặp gỡ trong nghề nghiệp là sẽ có tranh chấp, Lâm Gia Duyệt không muốn yếu thế trước mặt Lục Bắc Thâm, thế nên có thể nắm trong tay một điểm yếu của Lục Môn cũng là điều tốt.

Người đàn ông trung niên cũng không có ý muốn nghe suy nghĩ thật sự của cô, mỉm cười rồi rút một phần tài liệu dày cộp ra, đưa cho cô: “Cứ từ từ mà đọc, tình tiết hấp dẫn lắm”.

Lâm Gia Duyệt cầm lấy, lật ra, lướt qua với tốc độ nhanh. Mặc dù tình tiết cụ thể phải về nhà xem từ từ, nhưng cũng đã nắm được đại khái. Vừa nhìn, trái tim cô đã lạnh ngắt một nửa: “Sao có thể như vậy?”.

Người đàn ông trung niên cười phá lên: “Mặc dù tôi không biết mục đích thật sự của cô là gì nhưng phải công nhận cô đang có một vũ khí lợi hại đấy”.

“Nhưng rõ ràng có lợi cho nhà họ Lục.” Lâm Gia Duyệt khẽ chau mày.

“Nếu định nghĩa một câu chuyện là đau thương thì sẽ không có người được lợi, cho dù nhìn bề ngoài nó có lợi cho nhà họ Lục, thực tế là họ cũng không muốn công khai ra ngoài, nhưng tôi còn muốn nói một ý khác.” Người đàn ông trung niên chậm rãi tiếp lời: “Cố Sơ là điểm yếu của Lục Bắc Thần. Cô bóp chẹt được Cố Sơ coi như bóp chẹt được Lục Bắc Thần, bóp chẹt được Lục Bắc Thần đồng nghĩa với việc nắm thóp được Lục Môn. Mặc dù Lục Bắc Thần đã thoát ly quan hệ khỏi Lục Môn, nhưng nói sao cậu ta cũng là người Lục Môn, muốn lợi dụng cậu ta để làm gì, với trí thông minh của cô Lâm, có lẽ không khó”.

Lâm Gia Duyệt khép tài liệu lại, khẽ gõ ngón tay lên. Không sai, đây đích thực là một vũ khí quá có lợi với cô.



La Trì đã bị lộ trước mặt mọi người.

Không chỉ La Trì, ngay cả Lục Bắc Thần, Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Sau khi quan sát tỉ mỉ La Trì, ánh mắt tộc trưởng Vương dời sang Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần đứng rất gần đống lửa, khuôn mặt anh gần như được soi rõ. Tộc trưởng Vương còn chưa nói gì, ngược lại là Giang Nguyên thét lên: “Anh… Anh…”, nhân tiện cũng nhìn thấy Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ đứng ngay gần đấy: “Các người… Các người… Người ngoại tộc!”.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bùng nổ!

Trong lễ tế này, tâm khảm mỗi người dân đều tâm niệm cho Cống Tốt được bình an, mưa thuận gió hòa. Không phải năm nào cũng có những lễ tế hoành tráng kiểu này, thế nên đây được coi là chuyện đại sự hàng đầu của người Cống Tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là người ngoài không được phép trà trộn vào, nếu không sẽ càng khiến quỷ núi thêm tức giận, mang tới đại họa vô biên cho Cống Tốt.

Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của La Trì nên khiến anh ấy chết sững một lúc.

Chẳng biết là ai hét ầm lên: “Bắt lấy bọn họ, rút hết máu, tế quỷ núi!”.

Sau đó, điều này đã trở thành tâm nguyện chung của toàn bộ dân chúng.

Một giây sau, Lục Bắc Thần rảo bước tới, lập tức nắm lấy cổ tay Cố Sơ: “Đi thôi!”.

“Nhưng còn cô gái kia…”

KiềuVân Tiêu cũng tỉnh ra, quát lên với Cố Sơ: “Không quan tâm được nhiều vậy đâu, chạy!”.

Thế là, một cảnh tượng như thế này đã xuất hiện: Bốn người co cẳng chạy ra khỏi đám đông. Có người dân bị họ đẩy ngã, nhưng đa số vẫn kêu gào đòi bắt họ lại. Đám đông như sóng ào lên trước. Ba người đàn ông bèn phát huy khả năng sức khỏe, ai tiến lên là bị đẩy ngã nháo nhào, nếu không cũng sẽ bị vật xuống đất, đau đến nhe răng nhếch miệng.Còn có rất nhiều dân bản còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, lại càng tiện cho họ thoát khỏi vòng vây.

Họ thoát khỏi khu vực đài tế, đám người tiếp tục đuổi theo sau. Vào lúc họ cứ ngỡ chắc chắn sẽ bị bắt lại thì từ xa vọng lại một loạt những tiếng lục lạc réo rắt. Tiếng lục lạc không hề xa lạ ấy tới từ những quả lục lạc được treo trên cờ.

Một cảnh tượng khiến người ta sửng sốt đập vào mắt.

Đám người sau lưng họ bỗng nhiên ngừng đuổi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn không thể không quay lại.



“Em nhớ tới cương thi.” Trở về xe rồi mà đầu ngón tayCố Sơ vẫn còn lạnh ngắt. Sau khi chắc chắn đám người kia không còn đuổi theo nữa, cô chân thành nói một câu: “Hoặc giống như những bộ phim Zombie của Mỹ, hàng ngàn cái xác sống, chỉ có bốn chúng ta là những người còn sống duy nhất trên đời này vậy”.

Đừng trách cô lại có cảm giác. Cô biết trên thế giới luôn có những ngóc ngách mà văn minh không thể hòa nhập tới. Họ có tín ngưỡng của mình, thậm chí có pháp luật của riêng mình. Có thể họ rất lương thiện, nhưng khi đe dọa tới lợi ích của họ, họ có thể trở thành những người tàn nhẫn nhất. Giống như lễ tế này, một tình huống mà những người như họ không thể nào tưởng tượng ra. Khi bước vào, Cố Sơ thật sự cảm thấy dường như giữa đất trời chỉ còn mình cô là người còn sống. Cũng may đám đông đuổi theo ban nãy chỉ là một đám nhỏ, nếu cả ngàn người cùng vây bắt, họ mà bị bắt lại thì họ có thể bị giẫm chết một cách dễ dàng.

Cô biết những nơi như thế này đều có cách dàn xếp của riêng họ, mà cách ấy thường do tộc trưởng quyết định.

La Trì vẫn còn mù mờ, tò mò hỏi: “Quái khỉ, rốt cuộc là chuyện gì? Cởi áo là như thế nào?”.

Kiều Vân Tiêu rầu rĩ nói: “Không ai trong chúng ta biết họ có quy định này”.

“Tôi nói này, anh chạy theo làm cái gì?” La Trì có phần bực bội. Trước đây toàn là anh ấy đuổi người khác chạy, hôm nay lại là người khác đuổi anh ấy chạy, sự sỉ nhục này lớn đến mức nào? “Muốn anh tới là để thương lượng, Kiều Vân Tiêu, anh quên trách nhiệm của mình rồi hả?”.

“Anh tưởng tôi ngốc sao? Đám người đó đều điên hết cả rồi, tài ăn nói của tôi không tốt đến mức đó.”

Trong lúc hai người họ anh một câu, tôi một câu, Lục Bắc Thần nãy giờ im lặng mới lên tiếng: “La Trì, có thu hoạch gì?”.

La Trì vô cùng đắc ý, “Đúng là có chút phát hiện, trở về phòng thực nghiệm sẽ cho cậu xem”.

Lục Bắc Thần không truy hỏi, chỉ gật đầu, rồi lại đăm chiêu suy nghĩ. Cố Sơ thấy vậy bèn hỏi thầm anh: “Anh đang nghĩ về chuyện của Thiên Huyền Nữ?”.

“Thiên Huyền Nữ? Thiên Huyền Nữ nào?” La Trì thính tai, lập tức nghe thấy và hỏi dồn.

Lục Bắc Thần không giải thích, chỉ xòe tay ra. Cố Sơ nhìn thấy trong lòng bàn tay anh có một miếng vải màu đen. Cố Sơ thấy quen mắt bèn cầm lên xem rồi chợt sững sờ: “Đây chẳng phải là vải trên trang phục của Thiên Huyền Nữ sao?”.

La Trì rất hóng hớt, chẳng biết gì sất nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ chuyện vui, giật lấy mảnh vải, cười: “Lục Bắc Thần, chuyện gì thế này? Thế này là ném tú cầu chọn rể vào trúng tay cậu phải không? Không, không phải tú cầu. Là… em gái Cố vừa nói gì đấy nhỉ? Quần áo phải không? Thế là cô gái ấy xé quần áo trên người xuống làm tín vật định tình à?”.

Lục Bắc Thần giật lại mảnh vải, đưa cho Cố Sơ: “Em ngửi thử xem”.

Cố Sơ đón lấy, ngửi ngửi hít hít rồi mắt sáng lên: “Là Etanol, còn cả mùi của loại thuốc nam kia nữa”.

Kiều Vân Tiêu thì hiểu ngay, ghé lại nói: “Xem ra suy đoán của chúng ta khi đó là đúng”.

“Làm gì có ai lửa liếm vào người mà vẫn bình an vô sự?” Cố Sơ phì cười, “Không dùng chút thủ đoạn là không thể. Nhưng điều em cảm thấy kỳ lạ là cô gái đó còn cắt tay, lúc sau cô ấy ngất xỉu có phải vì mất máu quá nhiều không? Em vẫn cảm thấy lo lo cho cô ấy”.

“Không liên quan tới việc mất máu, thực tế là cô ấy không chảy quá nhiều máu.” Lục Bắc Thần giải đáp: “Anh có lén nhìn cổ tay cô ấy, vị trí bị thương có phủ một ít cỏ thuốc. Nguyên nhân cô ấy ngất xỉu có lẽ vì ăn uống thiếu dinh dưỡng lâu ngày. Nhìn sắc mặt của cô ấy có lẽ là bị thiếu máu cục bộ cơ tim nghiêm trọng”.

“Vậy phải làm sao?” Cố Sơ làm bác sỹ, nghe xong câu này cảm thấy không đành lòng, “Cứ vứt cô ấy ở đó sao?”.

“Nếu không thì sao?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.

Cố Sơ á khẩu.

Phải, nếu không thì sao?

Đầu tiên, họ không thể quay lại đưa cô gái ấy ra; Thứ hai, cho dù đưa được cô ấy đi thì cô ấy rốt cuộc là người như thế nào? Có quan hệ gì với tộc trưởng Vương? Thậm chí cô ấy tới Cống Tốt với vai trò gì… một loạt câu hỏi họ đều chưa biết đáp án. Việc thiếu dinh dưỡng có thể là thời gian gần đây, cũng có thể do suy dinh dưỡng bẩm sinh. Cô ấy hợp tác rất tích cực trong buổi tế lễ, thậm chí bị thương còn biết đường phủ thuốc, chứng tỏ cô ấy rất thành thạo việc này.

Thật ra nói ngàn lý do cũng chỉ vì tình hình hiện tại không cho phép, chuyện của cô gái đó đành gác lại.

Sau cùng, Lục Bắc Thần buông một câu: “Mùi thuốc trên cổ tay cô ấy giống với mùi trên người cô ấy”.

Thế nên, Cố Sơ càng thêm ngưỡng mộ Lục Bắc Thần, trong tình huống cấp bách như vậy mà anh vẫn có thể tìm được một số manh mối, quả thực không dễ dàng. La Trì lái xe, sốt ruột tới nỗi chỉ muốn dừng ngay xe lại: “Mấy người rốt cuộc đang nói tới cô gái nào?”.

Kiều Vân Tiêu uể oải trả lời: “Thiên Huyền Nữ, đời sau của nữ thần, một cô gái rất xinh đẹp”.



La Trì tìm được một đôi giày của tộc trưởng Vương, một đôi giày vải màu xanh lam đậm, lót đế dày cộp, phần gót sau bị mài mòn nghiêm trọng, có thể thấy thường xuyên được sử dụng. Lúc này đây, nó đang được bày nghiêm chỉnh trên bàn khám nghiệm trong phòng thực nghiệm. Ngoài đôi giày này ra, còn có tóc của Giang Nguyên, sợi vải quần áo và một số bức ảnh La Trì chụp được từ nhà phó tộc trưởng bản Tây, chụp lại nhiều ghi chép về những chuyện lớn nhỏ trong bản Tây.

Ngoài những manh mối của La Trì, còn lại chính là mảnh vải Lục Bắc Thần tiện tay giựt xuống từ người Thiên Huyền Nữ. So với thứ Lục Bắc Thần tìm được, những thứ La Trì tìm được vô cùng không có mục đích. Ngữ Cảnh và Ngư Khương mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ấy. Ngư Khương đứng dậy cầm mảnh vải lên, đi tìm thành phần thảo dược trên bề mặt.

La Trì bị Ngữ Cảnh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, xoa xoa mũi: “Cậu không biết tình hình lúc đó nguy cấp thế nào đâu, thu thập được từng này là khá rồi”, thấy Lục Bắc Thần thay áo blouse trắng đi vào, anh ấy lại lập tức đổi giọng.

“À… theo như tôi phân tích, khi hai người trên núi tử mạng, tộc trưởng Vương và đứa cháu ngoại của ông ấy chắc chắn đã tiếp xúc trước khi cảnh sát đến, thế nên nhất định có thể tìm được một chút manh mối nào đó trên người họ. Ngoài ra, lúc đó ai là người báo cảnh sát? Chuyện này rõ ràng là tộc trưởng Vương và cháu mình đều không rõ. Nhìn phản ứng của hai người họ, họ chỉ muốn chuyện này chìm xuống biển, thế nên người báo cảnh sát là người khác. Người bảo cảnh sát có thân phận gì? Du khách hay người dân trong bản? Rõ ràng đều không phải, một là gần đây không có du khách lạ nào tới, hai là người dân ở đây rất tuân thủ quy định, sẽ không mao muội liều lĩnh sự uy hiếp của quỷ núi mà lên núi. Vì vậy, người lên được núi ắt là người trên năm mươi tuổi sống ở bản Tây, chính họ đã báo cảnh sát. Vậy thì lại có vấn đề, cho dù có người già lên núi phát hiện ra xác chết, thì căn cứ theo quy định của bản Tây, người đầu tiên họ báo nhất định phải là tộc trưởng Vương, sao lại là cảnh sát? Chỉ có một tình huống, chính là có người không phục cách quản lý của tộc trưởng Vương, thường xuyên đối đầu với họ. Người phù hợp với điều kiện này nhất chính là phó tộc trưởng, họ Lưu. Nghe nói, trước đây ông ta là người khao khát lên chức tộc trưởng nhất. Nhưng không ngờ năm đó tộc trưởng Vương lại thành công ngăn được lũ lụt, thế nên bao năm nay ông ta vẫn canh cánh trong lòng”.

Nói tới đây, anh ấy giơ một vật chứng ra: “Thế nên, mỗi một thứ tôi mang về đều đã qua suy nghĩ cẩn trọng”.

Lục Bắc Thần đeo găng tay, cầm đôi giày anh ấy tìm về lên. La Trì vội giải thích: “Còn nữa, đôi giày này có thể không có tác dụng gì, vì lúc đó tôi nghe thấy một số tiếng động, tưởng có người quay về, đang cầm nó trên tay, căng thẳng quá nên cầm theo luôn”.

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy với vẻ hơi kỳ lạ, lát sau mới nói: “Hơn nửa năm rồi không phá án, cậu đánh mất bản năng rồi sao?”.

La Trì hắng giọng: “Cái nơi ma quỷ đó có thể khiến người ta mất đi chút bình tĩnh”, anh ấy tự viện cớ cho mình.

Cố Sơ cũng đã thay áo blouse, đẩy cửa bước vào. Vừa hay nhìn thấy đôi giày trên tay anh, cô lên tiếng: “Ấy? Đó chẳng phải giày của tộc trưởng Vương sao?”.

La Trì nghe xong lại xị mặt, “Có rõ ràng vậy không? Sao có thể nhìn ra chắc chắn là của tộc trưởng Vương?”.

“Tối qua khi lên núi, ông ấy đi đúng đôi này mà. Em nhớ rõ lắm, mũi giày nhọt, vểnh lên trên, vì tạo hình kỳ lạ nên khi ấy em còn ngắm thêm một lúc.” Cố Sơ bước lên nói.

Nhưng Lục Bắc Thần nói: “Tối qua tộc trưởng Vương không đi đôi giày này”.

Cố Sơ ngẩn người, lại quan sát kỹ hồi lâu: “Sao có thể không phải chứ? Y hệt mà nhỉ?”.

“Kiểu dáng thì giống, nhưng màu sắc thì khác.” Lục Bắc Thần bình tĩnh đáp: “Đôi giày tối qua của tộc trưởng Vương màu xám đậm nghiêng về đen, còn đôi hôm nay là màu xanh đậm nghiêng về xanh đen”.

Nhắc như vậy, Cố Sơ mới bừng tỉnh, nhìn lại rồi gật đầu, “Đúng vậy, hai màu này đều khá tối, nghiêng về màu đen, dễ lẫn với nhau”.

“Thế nên, đôi giày tôi mang không có ích gì phải không?” La Trì buồn bã nói.

Lục Bắc Thần phản bác lại: “Dù vô ích cậu cũng không trả lại được nữa đâu”.

“Tôi có thể lén lút trả về.” La Trì nói.

“Vô ích.” Lục Bắc Thần nói không chút khách khí, chỉ vào đế giày, “Đôi giày này vừa nhìn là biết dùng đã lâu, cộng thêm điều kiện ở Cống Tốt, một đôi giày họ sẽ đi rất nhiều thời gian, thế nên mất một đôi giày sẽ lập tức phát hiện ra. Ngoài ra, cậu vừa mặc quần áo xông vào đám đông, người có đầu óc một chút là đoán ra ngay cậu đến với mục đích gì”.

La Trì ngẫm nghĩ, “Cũng chưa chắc là đi lâu năm. Giày được giấu trong tủ, ai lại để một đôi giày còn bẩn để ở ngăn cuối cùng của tủ giày? Không muốn đi nữa thì vứt, cho dù có vứt đi, cũng phải đánh sạch sẽ chứ?”.

“Mấy tập tục kỳ lạ ở đây còn ít sao? Có lẽ tộc trưởng Vương… Đợi đã, cậu nói là giày được giấu trong tủ?”. Lục Bắc Thần bất thình lình hỏi.

“Đúng vậy, nhìn là biết giấu mà.” La Trì nói: “Dùng một chiếc tủi vải màu đỏ để bọc, trông cũng thần bí lắm, nếu không tôi lấy làm gì”.

Lục Bắc Thần nghiêm mặt lại: “Túi đỏ bọc giày đâu?”.