Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 479: Dịp khác




Dường như vận mệnh đã an bài, từ giây phút chiếc di động rung lên, số phận của tất cả mọi người tựa hồ đều đã bị xoay chuyển.

Người phục vụ bê lên một tách café đen, vừa nồng nàn vừa đắng ngắt. Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Cô ta cười, “Trước nay anh luôn đúng giờ nên em đã gọi sẵn từ trước cho anh. Anh ngồi xuống là café lên, độ nhiệt vừa phải, không sớm, không muộn”.

“Lâm Gia Duyệt.” Lục Bắc Thần chẳng đoái hoài tới mùi vị của tách café trước mặt. Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Có thể ngang nhìn đưa người đi trước camera, chứng tỏ cô hoàn toàn không sợ bị La Trì điều tra ra, chẳng qua cô chỉ muốn cảnh sát tốn chút thời gian mà thôi. Nói đi, cô tìm Hà Nại để làm gì?”.

Mặc dù biển số xe trong CCTV bị che khuất nhưng anh vẫn nhận ra xe của Lâm Gia Duyệt. La Trì và Lâm Gia Duyệt chỉ quen biết sơ sơ nên cậu ấy không nắm rõ hãng xe của cô ta, nhưng anh tin với tốc độ của La Trì, cậu ấy có thể tra ra chủ xe rất nhanh. Vậy thì một vấn đề nảy sinh. Lúc đó Lâm Gia Duyệt đưa Hà Nại đi, để né tránh hoàn toàn có thể đổi xe, thậm chí tháo cả biển số xuống, vậy mà cô ta không làm thế. Với trí thông minh của cô ta, không thể nào không nghĩ ra cách này.

Vì vậy, nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là cô ta vốn không sợ bị La Trì điều tra ra.

Vậy… cô ta muốn làm gì?

Chắc chắn là muốn có được thông tin gì đó từ phía Hà Nại, giành giật trước La Trì.

Anh rất muốn biết, một khi Hà Nại bị dính líu vào vụ án này thì Lâm Gia Duyệt sẽ diễn vai gì?

Lâm Gia Duyệt dường như không hề ngạc nhiên khi bị anh hỏi vậy. Cô ta nhàn nhã uống café, cười tươi với anh rồi bất ngờ lên tiếng: “Anh không định tháo nhẫn xuống à?”.

Chiếc nhẫn ấy vẫn luôn được đeo trên ngón áp út của anh, việc này khi ở Mỹ đã khiến cô ta gần như phát rồ.

Lục Bắc Thần trầm mặc nhìn cô ta với vẻ dửng dưng.

“Có lẽ đây là ý định của ông trời.” Lâm Gia Duyệt hơi đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào anh, nụ cười rạng rỡ, “Đã từng có một thời em định từ bỏ anh, nhưng ông trời không cho phép. Nhìn mà xem, anh và cô ta ngay cả việc đăng ký cũng không suôn sẻ”.

Sắc mặt Lục Bắc Thần lạnh đi, “Cô theo dõi tôi?”.

“Thế lực của em so với một mình anh chỉ có hơn mà không có kém, vì sao em không thể theo dõi anh?” Lâm Gia Duyệt tuy nói năng nền nã nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Lục Bắc Thần nhìn cô ta một lúc, cuối cùng bật cười, nhưng nụ cười ấy lạnh như băng, là cái lạnh thấm vào da, nhói buốt tim gan, “Lâm Gia Duyệt, tôi không ngờ cô còn trò này đấy.” Chẳng trách cô ta lại nắm rõ hành tung của Hà Nại. Không nhiều người có thể theo dõi anh mà không bị anh phát hiện ra. Lâm Gia Duyệt có lợi hại hơn nữa, dù có thuê người theo dõi cũng không thể kín kẽ đến thế. Không bị anh phát hiện chỉ có một nguyên nhân, chính là cô ta đã mua chuộc được vệ sỹ bên cạnh anh.

Đám vệ sỹ đó mặc dù bị anh cấm theo dõi 24/24, nhưng không có nghĩa họ không rõ tình hình của anh. Tại anh khinh suất, phòng người ngoài mà quên phòng người mình. Những vệ sỹ đi theo anh đều có khả năng hành động cực giỏi, khả năng theo dõi càng không cần bàn, thế nên nhân tiện điều tra tung tích của Hà Nại lại càng là chuyện vặt.

Lâm Gia Duyệt biết với trí thông minh của anh, chỉ chốc lát là sẽ nắm rõ nguyên nhân gốc rễ. Cô ta ngước mắt lên nhìn anh nhưng đôi mắt ấy gần như đã chạm tới điểm băng, một niềm chua xót chợt dâng lên trong lòng. Cô ta muốn căm hận người đàn ông trước mặt này biết bao nhưng dù có oán thế nào, đau thế nào, chỉ cần nhìn thấy bóng anh, mọi oán trách đều tan theo mây gió. Cô ta từng thử bỏ cuộc vô số lần, vậy mà chỉ cần là chuyện liên quan tới anh là lại muốn biết, lại muốn lo.

“Phải, anh chưa bao giờ biết.” Cô ta cười xót xa, “Vì anh chưa bao giờ tìm hiểu về em. Kể từ sau khi Cố Sơ xuất hiện, hạnh phúc của em đã bị cô ta hủy hoại. Vì cô ta, anh giải quyết triệt để chuyện quỹ tài chính, ngang nhiên chống đối nhà họ Lâm, cậy mình là người của Lục Môn, thích làm gì thì làm sao? Đừng quên, xét về thực lực, nhà họ Lâm không thua kém nhà họ Lục”.

Lục Bắc Thần chỉ lặng im.

“Anh biết không, những tháng ngày em vui vẻ nhất chính là ở Mỹ. Anh nằm trên giường, không thể đi lại, không thể cử động. Anh chỉ có thể ở trong tầm mắt của em. Những ngày tháng ấy mới tươi đẹp làm sao.” Tâm trạng sầu muộn ánh lên trong đôi mắt Lâm Gia Duyệt, “Bắc Thần, em biết trái tim anh đã đi xa rồi. Nhưng anh phải hiểu rõ một điều, trong mắt nhà họ Lục, người có thể lấy anh chỉ mình em, Lâm Gia Duyệt. Quan trọng hơn là, một khi nhà họ Lục gặp rắc rối, người có thể giúp đỡ cũng chỉ có nhà họ Lâm. Ngược lại cũng vậy”.

Ngón tay Lục Bắc Thần nhẹ nhàng cọ lên tách café. Anh cười khẩy, “Cô muốn nói gì?”.

“Nếu anh đã nhận ra em chỉ định đọ thời gian với La Trì, gặp Hà Nại trước La Trì thì nên đoán ra em tìm anh ta vì mục đích gì.” Lâm Gia Duyệt hiện tại đã bắt đầu giúp bố mình một chút việc kinh doanh. Chỉ trong vòng hơn nửa năm, trong khả năng dùng lời nói giải quyết công việc, cô ta đã có vẻ quyết đoán hơn, sự dịu dàng khi trước trở thành vũ khí sắc bén. “Một khi Hà Nại gặp chuyện, anh tưởng nhà họ Lục có thể thoát khỏi liên đới ư?”

Lục Bắc Thần bất chấp sự bén nhọn của cô ta, vẫn cứ điềm đạm như cũ, “Theo ý của cô, cô đã có được thông tin từ Hà Nại?”.

“Hà Nại đó mồm miệng kín đáo, lại rất giỏi đánh “Thái cực quyền”. Em càng tin rằng anh ta đã thay lòng với nhà họ Lục.” Lâm Gia Duyệt nghịch chiếc thìa trong tay, nhẹ nhàng nói: “Sở dĩ anh ta đi theo em chắc chắn mục đích cũng giống như em, muốn xem em đã biết được bao nhiêu chuyện mà thôi”.

Lục Bắc Thần trầm tư, lát sau cười khẽ: “Thú vị thật!”.

“Anh không sợ ư?” Lâm Gia Duyệt chau mày.

“Sợ điều gì?”

“Nếu như Hà Nại thật sự có mục đích khác?”

Lục Bắc Thần cười mà như không cười, “Nên cô định nói chỉ có cô mới giúp được tôi?”.

“Lẽ nào không phải vậy?”

“Lục Môn là Lục Môn, tôi là tôi.”

Lâm Gia Duyệt sửng sốt, “Em không ngờ lòng dạ của anh sắt đá như vậy.” Ngẫm nghĩ một lát, cô ta nói tiếp: “Em trai anh và Hà Nại thân thiết như vậy, cứ cho là anh không vì Hà Nại, em không tin anh không làm gì cho em trai anh”.

“Thế nên việc cô có thể làm giúp tôi là lẫn lộn trắng đen.” Lục Bắc Thần bỗng cười.

Lâm Gia Duyệt chưa hiểu ý của anh, vừa định hỏi thì tiếng chuông gió trong quán café lại vang lên. Cô ta ngước lên nhìn, gương mặt bỗng đờ ra.

Là La Trì.

Nhưng anh ấy lại chỉ nhìn Lục Bắc Thần, không vui cho lắm. Anh ấy bước đến, kéo ghế ngồi xuống không chút khách khí. Lâm Gia Duyệt hơi nhíu mày, không ngờ La Trì lại theo đuôi tới đây.

“Cảnh sát La, âm hồn vất vưởng quá.” Lục Bắc Thần không quá ngạc nhiên, giọng vẫn bình thản, giống như trên đời này chẳng có chuyện gì khiến anh thay đổi được sắc mặt vậy.

La Trì nói ngay: “Hết cách thôi, tôi coi người ta là bạn, người ta xem tôi như cọng hành. Thế là tôi đành phải dùng mấy chiêu thấp kém kiểu này”.

Lục Bắc Thần nhún vai, mỉm cười không nói.

“Cô Lâm.” La Trì nhìn sang Lâm Gia Duyệt phía đối diện, nghiêm mặt lại, “Xem ra cô cần phải giải thích vài thứ cho tôi rồi”.

Lâm Gia Duyệt cười, “Lẽ nào tôi và Lục Bắc Thần hẹn hò ở đây cũng là phạm pháp?”.

“Hẹn hò?” La Trì cười khẩy, “Từ này nên dùng cho các cặp đôi yêu nhau mới đúng chứ? Theo tôi được biết, bạn gái của người đàn ông ngồi đối diện cô đây tên là Cố Sơ cơ”.

Ánh mắt Lâm Gia Duyệt lạnh đi.

“Đi theo tôi thôi.”

Lâm Gia Duyệt quắc mắt liếc Lục Bắc Thần. Anh không tỏ thái độ, chẳng biết đang nghĩ gì. Sau đó, cô ta tươi cười đứng dậy: “Được thôi, cảnh sát La đã đích thân mở lời tôi cũng phải nể mặt anh chứ? Coi như là du lịch tới Cục Công an một lần”.

La Trì cũng đứng dậy, vỗ vai Lục Bắc Thần, rồi ghé sát mặt vào tai anh, hỏi: “Lần này, tôi có được coi là ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực sẵn phía sau’ không?”.

“Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng lần này cậu đúng là đã làm chim sẻ rồi đấy.” Lục Bắc Thần cười khẽ.

“Tôi bắt buộc phải đưa cô Lâm đi, có lẽ đã phá vỡ kế hoạch của cậu, thật ngại quá.” La Trì nói.

Lục Bắc Thần chỉ cười.

Cứ như vậy, Lâm Gia Duyệt bị La Trì đưa đi. Anh vẫn ngồi im trong quán một lúc mới đứng dậy rời khỏi.



Cấp cứu đã tạm xong, trong số những người bị thương nặng có một người tử vong, một người được chuyển tới phòng ICU, những người còn lại đã hồi phục dần. Người được chuyển sang phòng ICU là Hà Nại, được người của tổ chuyên án trực tiếp canh giữ.

Các bác sỹ khoa khác đều đã đi hết, trước bồn rửa tay chỉ còn lại mình Cố Sơ. Trên áo của cô chẳng biết đã dính máu của bao nhiêu người, trong đó có cả cô gái đã qua đời. Không cần đi ra khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, cô cũng tưởng tượng ra tiếng khóc thấu trời của thân nhân. Cô muốn ra nói với họ: Thành thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đôi chân không còn sức. Cô dựa lưng vào tường, ngồi sụp xuống đất.

Cô ra sức xoa gương mặt đang căng ra, nỗi bi thương trào dâng trong lòng. Bất lực, tuyệt vọng, đây là những cảm xúc đầu tiên kể từ khi trở thành bác sỹ. Chính mắt cô trông thấy người ấy nhắm mắt lại, cảm giác này thật tồi tệ.

Có lẽ hôm nay là một ngày tệ hại. Cô những tưởng trời quang mây tạnh là một điềm lành thế nên rất hân hoan đón chờ phút giây đăng ký. Một cuộc điện thoại cứ thế kết thúc tất cả. Dường như vận mệnh đã an bài, từ giây phút chiếc di động rung lên, số phận của tất cả mọi người tựa hồ đều đã bị xoay chuyển.

Bệnh viện thúc giục, máy photo tại nơi đăng ký lại xảy ra vấn đề. Là một bác sỹ, cô không thể yên lòng đợi thêm mười mấy phút nữa. Lúc ấy cô nhìn Lục Bắc Thần, hốc mắt đỏ rực. Anh vuốt ve gò má, cuối cùng nói với cô: “Để dịp khác nhé”.

Phải, dịp khác.

Vì ngày hôm nay, cả hai chiếc di động của anh và cô đều đang cảnh cáo họ một sự thật: Hai người chỉ có thể đợi một dịp khác.