Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 440: Kẻ ngốc cũng nhận ra anh không nỡ




Trán Cố Khải Mân nổi gân xanh, bàn tay nắm lại gắt gao, sắc mặt trở nên hung dữ, hai mắt nhìn chòng chọc về phía Tiêu Tiếu Tiếu như một con sói. Tiếu Tiếu cũng liều mình, nhìn thẳng vào mắt hắn, sống lưng thẳng tắp, có vẻ như không chịu khuất phục.

Rất lâu sau, hắn bước lên bỗng một tay giữ chặt cánh tay Tiếu Tiếu, hạ mình, “Tiếu Tiếu, xin lỗi em. Anh sai rồi. Anh không nên giấu giếm em, anh làm vậy cũng chỉ vì anh quá yêu em mà thôi. Anh sợ em không chấp nhận Thiên Thiên, không chấp nhận chuyện quá khứ của anh nên anh mới nói dối. Em tha thứ cho anh đi, được không?”.

Sự tiếp xúc của hắn khiến Tiếu Tiếu phản cảm, gạt tay hắn ra và nói: “Cố Khải Mân, anh đã hoàn toàn khác với những gì ban đầu tôi quen biết, anh của bây giờ quá xa lạ rồi”.

“Tiếu Tiếu.” Cố Khải Mân một lần nữa giữ chặt cô, “Đừng rời xa anh, nếu em rời xa anh, anh sẽ chẳng còn gì cả”.

“Anh vẫn còn Thiên Thiên, còn sự nghiệp của anh.” Tiêu Tiếu Tiếu lạnh nhạt trả lời, “Anh còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như thanh minh quan hệ giữa anh và Thiên Thiên. Bây giờ nó còn nhỏ, chưa biết gì cả, lẽ nào anh định giấu giếm tới tận lúc nó trưởng thành? Cố Khải Mân, anh không thể ích kỷ như vậy!”.

“Đúng đúng đúng, em bắt anh làm gì anh cũng làm hết. Em muốn anh nhận Thiên Thiên anh sẽ nhận.” Cố Khải Mân hạ thấp giọng, “Chỉ cần em đừng ly hôn với anh, đừng rời xa anh!”.

Mặc dù hạ giọng nhưng tay hắn vẫn rất khỏe, làm cánh tay Tiếu Tiếu đau đớn. Cô nhíu mày, quát khẽ, “Thả em ra!”.

“Tiếu Tiếu…”

“Cố Khải Mân, có lẽ cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm.” Cô không muốn dựa gần vào hắn bèn đứng dậy, “Đơn xin ly hôn tôi để ở đây, khi nào anh ký xong thì báo cho tôi biết”.

Cố Khải Mân thấy thế, đứng phắt dậy, “Cô đi đâu?”.

“Ngày mai tôi sẽ đón Thiên Thiên về.” Tiêu Tiếu Tiếu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ khẽ nói, “Sau này anh hãy đối xử với Thiên Thiên tốt một chút. Còn nữa, dù sao chị ấy cũng là mẹ của Thiên Thiên, anh không có quyền can thiệp tới việc chị ấy thăm nom thằng bé”.

Cố Khải Mân bỏ ngoài tai, sải bước tới trước, chặn đường đi của cô, ánh mắt quắc lại, hung dữ, “Cô định bỏ đi?”.

“Tránh xa.” Cô muốn về nhà mình, suy nghĩ ly hôn như hòn đá tảng ném xuống đáy biển, chưa bao giờ kiên định như thế.

“Muộn thế này rồi, cô còn định đi đâu?” Cố Khải Mân nghiến răng ken két, “Tôi hiểu rồi, cô định tới tìm Kiều Vân Tiêu chứ gì?”.

“Anh nói linh tinh gì vậy?”

“Tôi nói bậy hay hai người vốn đang dan díu với nhau?” Cố Khải Mân đột ngột cao giọng, chỉ tay vào cô, “Đừng tưởng tôi không biết chút chuyện đó của hai người! Tôi đã nhắm một mắt, mở mắt rồi mà cô vẫn còn dám có tư tình với nó trước mặt tôi! Gì mà Thiên Thiên, gì mà mẹ thằng bé, tất cả đều chỉ là cái cớ, cô muốn ly hôn với tôi chẳng qua là vì muốn cao chạy xa bay với thằng đó mà thôi!”.

“Cố Khải Mân, tốt xấu gì anh cũng là người có bằng cấp, ăn nói đừng có khó nghe như vậy!” Tiêu Tiếu Tiếu tức run người.

“Tôi ăn nói khó nghe ư? Tôi có ăn nói khó nghe cỡ nào cũng không khó coi bằng hành vi của cô!” Cố Khải Mân bóp chặt tay cô, gương mặt tái xanh, méo xệch, “Mẹ kiếp! Lúc cô lấy tôi cô chỉ là một đôi giày rách! Một đôi giày rách bị người ta chơi chán rồi bỏ!”.

Cả người Tiêu Tiếu Tiếu run lên, cô nhìn hắn không chớp mắt.

“Cô nghĩ tôi ngu à?” Cố Khải Mân nghiến răng nghiến lợi, “Trước khi kết hôn cô đã lăn lên giường với thằng cha Kiều đó rồi. Chết tiệt, hai người còn liếc mắt đưa tình! Có giỏi thì cô lấy nó đi, đừng có lấy tôi! Người ta là cậu chủ quyền quý, chơi bời với cô rồi thôi, cô lại nghĩ là thật chắc?”.

“Thả tôi ra!” Cánh tay Tiếu Tiếu sắp gãy tới nơi.

“Tôi đã phải lấy thứ đồ chơi vứt đi của thằng họ Kiều đó là đã nhẫn nhịn lắm rồi, cưới rồi mà cô vẫn còn định cho tôi mọc sừng à?” Ngay sau đó Cố Khải Mân vươn cánh tay còn lại tới, bóp cổ Tiếu Tiếu, “Muốn ly hôn với tôi hả? Đừng hòng! Có giết chết cô, tôi cũng không để cô rời xa tôi đâu!”.

Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy ngạt thở, cô giãy giụa đẩy hắn ra theo phản xạ. Khi định chạy ra cửa thì Cố Khải Mân đứng sau túm lấy tóc cô, giật ngược lại thật mạnh. Cô cảm thấy da đầu bỏng rát vì đau đớn, đôi chân mềm nhũn quỳ sụp xuống nền đá hoa, đầu gối nhói buốt. Nhưng Cố Khải Mân không định tha cho cô, hắn cứ thế giật tóc cô lôi tới trước bàn uống nước.

Nỗi đau nơi đầu gối không bằng cơn đau trên da dầu. Cô vùng vẫy, kêu gào nhưng chỉ càng khiến Cố Khải Mân thêm kích động. Hắn giật tóc cô rồi nâng mặt cô lên, ngay sau đó ấn thật mạnh, trán cô đập xuống mặt bàn.

Tiêu Tiếu Tiếu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơn đau nhói tim lan ra khắp cơ thể. Hắn cứ đập hết lần này tới lần khác, tới khi cô không còn sức để kêu gào nữa.

Có dòng chất lỏng nóng rực men theo trán chảy xuống, tanh nồng mùi máu.

“Cô nói đi, thằng Kiều đó đã cho cô uống bao nhiêu bát thuốc mê? Sau khi cưới, cô lại chung chạ vói nó bao nhiêu lần nữa? Dám vì nó đòi ly hôn với tôi!” Cố Khải Mân túm tóc cô nâng mặt lên, cười ghê rợn.

Mí mắt Tiếu Tiếu đã rớm máu, hơi thở ngắt quãng, “Cố Khải Mân, anh là đồ cầm thú…”.

“Ngoan ngoãn ở bên tôi có được không?” Cố Khải Mân quỳ xuống, quẹt tay qua vệt máu trên trán cô, “Chẹp chẹp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy mà máu me thật không dễ coi chút nào. Tiếu Tiếu, cô cần nói với tôi cô không ly hôn là tôi sẽ không đánh cô nữa”.

Tiếu Tiếu cắn chặt răng.

“Thằng họ Kiều thật sự tốt đến thế sao?” Cố Khải Mân làm mặt tổn thương rồi lại bóp cổ cô, tay rất mạnh, “Tôi tốt với cô như vậy, mà cô vẫn không quên được nó, có phải không?”.

Tiêu Tiếu Tiếu đáp một cách khó khăn, “Không… liên quan đến người khác. Cố Khải Mân, anh có giỏi thì hôm nay… cứ đánh chết tôi đi”.

“Người ta bảo lòng dạ đàn bà như kim rơi đáy biển, quả không sai chút nào.” Cố Khải Mân căm phẫn, “Leo lẻo nói chuyện tình cảm với tôi, cô có tình cảm với tôi sao? Tôi phỉ nhổ! Thằng Kiều đó không lấy cô, nên cô đành tìm tôi làm vật thế thân chứ gì?”.

Dứt lời, hắn đứng dậy rồi lấy chân đá mạnh vào người cô.

Tiêu Tiếu Tiếu giơ tay lên đỡ nhưng hắn càng đá càng dữ. Cô nằm rạp dưới đất, để mặc cho hắn đấm đá như mưa rơi lên người. Trong mơ màng, dường như cô nhìn thấy Cố Khải Mân vớ lấy thứ gì đó, cô chưa kịp phản ứng lại, một giây sau hắn đã lăn thứ đó xuống.

Nguyên cả sống lưng chống đỡ, ngay sau đó là một cơn đau đến tắc nghẹn, không thể thở dốc, thở dốc sẽ càng đau hơn. Cô biết, có lẽ là gãy xương rồi…

Cố Khải Mân đánh xong, nhìn người con gái nằm bất động dưới sàn, quần áo dính máu nên trông da dẻ càng trắng đến lạ, như một viên ngọc được quăng vào giữa vũng máu, vẫn còn nguyên vẻ trắng sáng.

Hắn ngồi xuống, áp sát má lại gần cô, nhìn cô chằm chằm, “Trông cô thật đẹp, có phải tay Kiều thích dáng vẻ này của cô không?”.

Tiếu Tiếu không còn nhận rõ bộ phận nào trên người cảm thấy đau đớn nữa, bây giờ ngay cả sức để thở cô cũng không còn.

Cố Khải Mân nhìn cô trong bộ dạng áo quần xộc xệch, trong đầu chỉ toàn cảnh tượng cô “vụng trộm” với Kiều Vân Tiêu, lửa giận bốc lên, nhưng cũng bất ngờ cháy bùng dục vọng. Hắn thò tay vào trong áo cô, giật mạnh.

Cô như cây măng bị tuốt vỏ.

Cố Khải Mân đè lên người cô như phát điên, như một dã thú.

Tiếu Tiếu nằm sấp dưới đất, bất động, như một người đã chết.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Cố Khải Mân mới phát tiết xong, đứng dậy, từ tốn mặc lại quần rồi dùng chân đá cô một cái, nói: “Tiêu Tiếu Tiếu, tôi cho cô hay. Lần sau cô mà còn dám nhắc tới chuyện ly hôn, tôi sẽ khiến cô đau đớn hơn nữa! Đừng có chọc vào tôi, nếu không có quả ngọt để ăn đâu!”.

Quần áo của Tiếu Tiếu bị xé tan nát, bả vai và cổ cũng bị cắn rách máu. Cô yếu ớt nằm đó cho tới khi Cố Khải Mân đá cửa bỏ đi.

Lại chẳng biết phải qua bao lâu nữa, con ngươi của cô mới động đậy.

Ánh mắt cô khó nhọc chuyển tới phía trên chiếc tủ để tivi gần đó. Ở đó có một đốm nhỏ màu đỏ đang nhấp nháy, im lặng ghi lại tất cả mọi việc vừa xảy ra…



Cố Tư đã vào học.

La Trì làm “sứ giả”, tiễn Cố Tư ra tận sân bay. Cố Sơ vốn định cùng đi, nhưng thấy La Trì có vẻ muốn đi một mình, nghĩ cũng thôi. Lại thêm việc Tiêu Tiếu Tiếu xin nghỉ, phòng khám thiếu người nên cô không thể rời khỏi bệnh viện.

Trước khi ra cửa, cô dặn đi dặn lại Cố Tư rằng phải tập trung vào học hành, làm Cố Tư phì cười, nói: “Còn chưa cưới mà chị đã nhiều chuyện như vậy rồi, đến lúc lấy chồng thì chị thành bà cô già lắm điều à?”.

Cố Sơ mắng nó vô tâm vô tính.

Khi tới sân bay, La Trì hết sức nhiệt tình, vừa giúp cô chuyển hành lý vừa đổi thẻ lên máy bay. Khi cầm được thẻ trong tay, Cố Tư cố tình nói: “Em qua cửa kiểm soát đây”.

La Trì giữ cô lại, “Gấp gì chứ? Còn lâu mới tới giờ bay mà, em vào sớm vẫn phải đợi thôi”.

Cố Tư nghiêng đầu, cố nhịn cười, “Anh không nỡ xa em à?”.

La Trì cũng không kiêng dè, nhướng mày nói: “Kẻ ngốc cũng nhìn ra anh không nỡ”.

Cố Tư phì cười, giơ tay chọc mạnh lên ngực anh, “Không nỡ hả? Em chẳng nhìn thấy gì cả, không nỡ thật thì phải đưa em về tận Quỳnh Châu chứ”.

La Trì làm mặt khó xử, “Thì tại anh…”.

“Thôi, em đùa mà.” Cố Tư ngắt lời anh, “Em nghe chị kể rồi, anh nhất định phải điều tra rõ ràng đấy nhé, chuyện này tuyệt đối không liên quan tới gia đình em đâu”.

“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra cặn kẽ.” La Trì hứa chắc nịch.

Thời gian hai người quyến luyến bịn rịn chẳng mấy chốc đã trôi qua, tới lúc phải qua cửa kiểm soát. Ban nãy Cố Tư vẫn còn ầm ĩ đòi đi, không ngờ đến lúc đi thật cô bỗng hụt hẫng, khóe mắt cũng hơi ửng đỏ. Thật ra cô hiểu rõ trong lòng, mùa hè này cô vẫn luôn ở bên cạnh La Trì, nơi khiếm khuyết trong trái tim đã bị anh chiếm trọn từ lâu…

~Hết~