Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 416: Em có thể khiến anh chết mà thần không biết, quỷ không hay




Trong quá trình tìm Chloe, Cố Sơ mới phát hiện, thì ra muốn người một người không phải chuyện dễ dàng, và thì ra bản thân cô trước giờ cũng không có khả năng này. Thế mạnh của Chloe là tìm người, thì tới lúc anh ta muốn để cô tìm không ra cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Cũng chính là anh ta nói, nếu đối phương có ý trốn tránh thì muốn tìm cũng tìm không được.

Tối đó, gần như cứ cách một phút Cố Sơ lại gọi điện cho Chloe một lần, ai dè di động của anh ta cùng không liên lạc được y như Lục Bắc Thần. Cô đã hỏi khắp một lượt, Ngữ Cảnh, Phan An, thậm chỉ là Ngư Khương trước nay chưa bao giờ coi trọng cô, bọn họ đều không hay biết gì. Cô nghĩ đủ mọi cách cố gắng điều tra các nguồn khác nhưng cũng vô ích.

Khi trời tờ mờ sáng, Cố Tư đi xuống nhà uống nước mới phát hiện Cố Sơ đang nằm rạp bất động bên cạnh sofa, hình như đã ngủ thiếp đi. Cố Tư quá kinh hoàng, không ngờ chị lại ngủ cả đêm trong phòng khách. Nó vội bước tới, vừa chạm vào đã phát hiện ra khắp người cô đều nóng rẫy, gò má cũng bỏng rát. Nó quả thực hết hồn hết vía, gọi cô: “Chị à?”.

Cố Sơ không động đậy, chỉ mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm: “Bắc Thần… Bắc Thần…”.

Cố Tư không thể để tâm tới quá nhiều chuyện, nó vừa kéo vừa khiêng cô trở về phòng ngủ, rồi lục lọi các tủ để tìm ra thuốc cảm. Lúc uống thuốc, Cố Sơ vẫn còn chút mê man, làm Cố Tư sốt sắng tới phát khóc, lúc mớm nước cho cô, nó không chịu nổi phải trách cứ, “Chị đang tự ngược đãi mình à?” Nó không rõ chị bị làm sao, chỉ biết rằng tối qua chị về rất muộn, đầu tóc đều ướt sạch.

Dìu cô nằm xuống, Cố Tư thấy cô vẫn luôn miệng lẩm bẩm cái tên “Bắc Thần”, suy nghĩ một lát nó bèn gọi điện tới phòng thực nghiệm nhưng không có ai. Nó lại tìm ra số điện thoại của ngôi nhà bên bến Thượng Hải, gọi qua chẳng bao lâu đã có người nghe máy.

“Chị em bị bệnh rồi, cứ gọi tên anh suốt, có phải hai người cãi nhau không?” Cố Tư hỏi tội.

Chưa đến nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên.

Cố Tư ra xem cửa, sau khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài, sắc mặt nó trở nên tệ hại, “Anh rốt cuộc làm sao thế hả?”.

Anh không trả lời nó, ngược lại hỏi: “Cô ấy sao rồi?”.

“Sốt rồi, vừa mới uống thuốc.” Cố Tư bực dọc.

Anh không nói năng gì, đi ngay vào trong phòng ngủ.

Cố Tư đi theo sau, lúc vào thấy anh ngồi ở đầu giường, không nhịn được mới hỏi: “Em cảm thấy lần này trở về anh rất kỳ lạ.” Bình thường thấy anh hiếm khi tới phía nhà Tây, càng hiếm khi hẹn hò với chị, nó đã sớm nhận ra sự bất thường.

Anh nhìn Cố Sơ chằm chằm, im lặng rất lâu. Cố Tư thấy vậy bước lên, nhớ tới vẻ mất hồn của Cố Sơ tối qua, nó cực kỳ giận, “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Lục Bắc Thần, có phải anh lại có ý đồ gì khác không? Trước đây tôi đã cảm thấy anh là người hay thay lòng, anh nhìn đi, chị tôi…”.

“Tôi không giúp gì được cho cô ấy.” Anh nhẹ nhàng ngắt ngang sự phẫn nộ của Cố Tư.

“Gì cơ?” Cố Tư sững sờ trong giây lát rồi lập tức phản ứng lại, “Anh nói câu này nghĩa là sao? Thế nào gọi là không giúp được gì?”.

Anh thở dài nặng nề, đứng dậy. Cố Tư thấy thế lập tức len tới trước chặn đường, nhìn anh với vẻ khó tin, “Lẽ nào anh định bỏ đi?”.

“Cố Tư.” Anh lên tiếng, “Nếu không tìm được Chloe, thì người có thể giúp cô ấy chỉ còn La Trì thôi. Có lẽ cậu ấy sẽ có cách gì đó”.

“Chloe gì, La Trì gì? Anh có ý gì?”

Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Tư, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi không phải Lục Bắc Thần, tôi là… Lục-Bắc-Thâm”.

“Anh nói gì cơ? Anh…” Ban đầu Cố Tư còn chưa để ý, nhưng rồi lập tức đứng người, nhìn anh thảng thốt, “Anh… Anh…”.



Cả buổi sáng, Tiêu Tiếu Tiếu lại nhận hai ca mổ, trong đó có một ca là phẫu thuật ít xâm lấn*, cô tự mình hoàn thành một cách độc lập, còn một ca hợp tác cùng Cố Khải Mân. Suốt cả quá trình, cô không nói với Cố Khải Mân một câu nào. Mấy lần anh ta tỏ ra lấy lòng cô cũng không tỏ ra cảm động. Trong phòng phẫu thuật mọi người đều nhạy cảm, tự nhiên nhận ra vấn đề, không ai dám thở mạnh, bầu không khí cực kỳ áp lực.

*Phẫu thuật ít xâm lấn (MIS), còn được biết đến dưới tên gọi “phẫu thuật lỗ khóa”, là phương pháp phẫu thuật thông qua những vết mổ nhỏ. Phương pháp này hướng đến mục đích đạt được kết quả lâm sàng tương đương như khi sử dụng phương pháp phẫu thuật mổ mở thông thường, và đồng thời giảm thiểu chấn thương mô mềm – điều không thể tránh khỏi trong những kỹ thuật thông thường. MIS sử dụng những kỹ thuật và thiết bị chuyên ngành như máy ảnh nhỏ và thiết bị video tinh vi bằng sợi quang học và đôi khi cả công nghệ ảnh hướng đạo đường mổ, siêu âm hoặc chụp Cắt Lớp (CT) để thâm nhập vào vùng tiến hành phẫu thuật. Trong nhiều trường hợp, MIS đã hoàn toàn thay thế kỹ thuật mổ mở thông thường trở thành phương pháp tiêu chuẩn.

Sau khi ra ngoài, Tiêu Tiếu Tiếu không đợi Cố Khải Mân đã đi trước, vốn dĩ định tìm Cố Sơ ăn cơm trưa, nhưng khi gọi tới khoa cấp cứu mới biết Cố Sơ xin nghỉ ốm. Cô lại gọi vào di động của cậu ấy, là Cố Tư nghe máy, hỏi ra mới biết chỉ là cảm mạo, cô cũng yên tâm, dặn dò mấy câu rồi thôi.

Khi đi ngang qua ngoại khoa thần kinh, Tiêu Tiếu Tiếu dừng chân một lúc, muốn vào xem tình hình bác Kiều ra sao nhưng chợt nhớ tới Cố Khải Mân, trái tim cô thắt lại, thôi vậy. Cô tới trạm y tá dò hỏi tình hình, cô y tá thở dài, “Không tốt lắm, không thể đưa thức ăn vào, vẫn cứ phải truyền nước dinh dưỡng.” Sau đó cô bé ghé sát lại gần Tiêu Tiếu Tiếu, nói: “Anh Kiều cũng hiếu thảo thật, mấy hôm nay trông gầy rộc đi rồi, ở suốt bên cạnh ông Kiều”.

Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì, chỉ gật đầu. Khi cô đang định rời đi thì phía sau có người gọi giật cô lại. Cô quay đầu, là Kiều Vân Tiêu.

“Đã tới lúc này rồi, người nhà bệnh nhân cần phải điều chỉnh tốt tâm trạng, như vậy mới là có trách nhiệm với bệnh nhân.” Ở tận cùng hành lang, Tiêu Tiếu Tiếu an ủi Kiều Vân Tiêu.

Anh đích thực đã gầy rộc đi, từng góc cạnh trên gương mặt rất sắc nét. Cô quan sát anh, dường như đã quên mất lần gần đây nhất anh được cười thoải mái là khi nào.

Kiều Vân Tiêu gật đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt cô. Tiêu Tiếu Tiếu vội cúi mặt xuống nhưng anh đột nhiên giơ tay giữ cằm cô lại, nhíu mày, “Khóe miệng em làm sao thế này?”.

Khóe miệng cô đã đóng vảy, không rõ ràng lắm nhưng lại bị anh nhìn thấy rõ. Cô vội quay mặt đi, né tranh bàn tay anh, mỉm cười: “Không có gì đâu. Có một… bệnh nhân không hợp tác điều trị cho lắm, không cẩn thận làm em bị thương”.

Kiều Vân Tiêu vẫn còn nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi.

“Thật sự không sao mà, thật ra bệnh nhân có lúc vì bệnh tình mà không kiềm chế được hành động của bản thân, chuyện bình thường thôi.” Cô cười rất tự nhiên.

“Em…” Kiều Vân Tiêu nhìn cô chăm chú, ngừng một lát rồi nói: “Sau này chú ý một chút”.

“Vâng.”

Kiều Vân Tiêu còn đang định nói gì đó thì không ngờ Cố Khải Mân xuất hiện. Tiêu Tiếu Tiếu nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt bỗng tối đi. Kiều Vân Tiêu nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi trên sắc mặt cô. Cố Khải Mân bước tới, nắm tay cô một cách tự nhiên rồi tươi cười nói: “Không phải bảo đợi anh rồi cùng tới thăm bác Kiều sao? Hại anh tìm em mãi”.

Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Kiều Vân Tiêu, “Tới phòng bệnh xem sao đi”.

Trong phòng bệnh, quản gia đã lấy nước, Tỉnh Tuệ đích thân lau mặt lau chân tay cho Kiều Trí Viễn. Thấy Cố Khải Mân tới, bà vui lắm. Qua mấy lần khổ sở, bà cũng khá thân thiết với Cố Khải Mân và Tiêu Tiếu Tiếu. Chuyện trò đôi ba câu, Cố Khải Mân hỏi thăm bệnh tình và nhẹ nhàng an ủi Tỉnh Tuệ.

Trước đây Cố Khải Mân cũng từng ở khoa tim, mọi lời nói của anh ta Tỉnh Tuệ vẫn nghe, những lời động viên ít nhiều cũng khiến bà an tâm. Sau khi thấy ông Kiều đã miễn cưỡng ăn một ít thức ăn lỏng, Cố Khải Mân và Tiêu Tiếu Tiếu cũng định ra về.

Tỉnh Tuệ tiễn họ ra cửa phòng, nhìn họ cùng bước vào thang máy mới cảm thán nói: “Bác sỹ Cố và bác sỹ Tiêu tốt thật, nghe nói họ là vợ chồng?”.

Kiều Vân Tiêu nghe gật đầu.

“Đúng là trai tài gái sắc.” Tỉnh Tuệ nói.

Kiều Vân Tiêu không đáp, chẳng hiểu sao nhớ tới vết thương trên khóe miệng Tiêu Tiếu Tiếu, anh lại thấy khó chịu trong lòng.

“Con xem đám bạn bè bên cạnh con đấy, đứa nào cũng có gia đình cả rồi, sao con chưa có động tĩnh gì vậy? Bây giờ điều bố con muốn thấy nhất chính là con kết hôn.” Tỉnh Tuệ vỗ cánh tay anh, “Con cũng biết bố con mong con lấy ai nhất đấy, nếu Tiểu Sơ vẫn còn độc thân thì con nhanh chóng lên”.

“Mẹ, bây giờ con không có tâm trạng nghĩ tới những chuyện này.” Kiều Vân Tiêu khẽ nói.

“Giờ bố con đã ra nông nỗi này rồi, là phúc hay họa phải nghe theo ý của ông Trời. Con còn trẻ, cứ phải nghĩ cho bản thân đi.” Tỉnh Tuệ thở dài, “Mẹ nghe Tư Tư nói Tiểu Sơ ốm rồi đấy, con qua thăm xem sao”.

Kiều Vân Tiêu ngẩn người, đang yên đang lành sao lại ốm?



Ở bãi đậu xe, Tiêu Tiếu Tiếu hất tay Cố Khải Mân ra, “Anh làm em đau đấy!”.

Cố Khải Mân dừng bước, ánh nắng chiếu xuống mà gương mặt anh ta vẫn hơi lạnh, “Tiêu Tiếu Tiếu, cô đừng có không chịu nể mặt. Tôi chẳng qua chỉ không cẩn thận đánh cô một cái thôi mà? Đã xin lỗi cô rồi, cô vẫn chưa chịu thôi phải không?”.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn anh ta chằm chằm một lúc, quay đầu định bỏ đi. Cố Khải Mân thấy vậy lập tức chặn cô lại, cố nín giận, hạ thấp giọng, “Được rồi, tha lỗi cho anh đi mà, là lỗi của anh, anh không nên đánh em, không nên ăn nói thiếu suy nghĩ, anh biết sai rồi, em xem ban nãy em lại len lút gặp mặt Kiều Vân Tiêu mà anh có nói gì đâu”.

“Cố Khải Mân, dù sao anh cũng là người có học, thậm chí là học cao, sao ăn nói thất đức vậy? Thế nào gọi là lén lút đi gặp Kiều Vân Tiêu?” Tiêu Tiếu Tiếu cười khẩy.

Sắc mặt Cố Khải Mân rất khó coi, nhưng vẫn đè nén cảm xúc ghen tỵ xuống, “Được được được, là anh lỡ lời, đi ăn cơm nhé? Mấy hôm nay chúng ta đều không ở bên nhau, ăn một bữa cơm đàng hoàng rồi”.

“Anh tự đi ăn đi, em tới căng tin, chiều nay em phải tới nhà bệnh nhân khám bệnh.” Tiêu Tiếu Tiếu lạnh nhạt đáp lại.

“Anh đi một mình thì có gì ngon mà ăn đâu?” Cố Khải Mân không để cô đi.

Tiêu Tiếu Tiếu ngước mắt lên nhìn anh ta, “Em đã nói với anh rồi, chiều nay em phải tới nhà bệnh nhân khám bệnh, buổi trưa không có nhiều thời gian”.

“Tôi thấy cô không muốn ăn cơm với tôi thì đúng hơn.” Cố Khải Mân tỏ ra không vui, “Hay cô định tìm cái họ Kiều đó đi ăn cùng cô?”.

“Cố Khải Mân, anh đủ rồi đấy!”

“Nếu hôm nay tôi không tới tìm cô, cô đã sớm đi cùng hắn rồi chứ gì? Cũng phải, người ta là giám đốc doanh nghiệp, có tiền có thế, mà chẳng phải cô vẫn luôn yêu thầm hắn hay sao? Cho dù đã kết hôn nhưng cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tôi thấy cô đúng là loại đàn bà đê tiện.”

Tiêu Tiếu Tiếu cuộn chặt hai tay lại. Chỗ này thi thoảng vẫn có người qua lại, cô không muốn cãi cọ ầm ĩ, bèn cố nín giận, buông một câu: “Không nói lý lẽ”.

Cố Khải Mân túm chặt lấy cô, đẩy cô một cái thật mạnh, Tiêu Tiếu Tiếu đứng không vững đập cả người vào thân xe, cánh tay đau rát, ngay sau đó trên đỉnh đầu vang lên giọng la lối của anh ta, “Tôi cảnh cáo cô, cô đã là vợ tôi rồi, cô mà dám để tôi mọc sừng thì cứ xem tôi xử cô thế nào!”.

Anh ta quay người bỏ đi, vứt cô lại một mình tại bãi đậu xe.

Tiêu Tiếu Tiếu ngã ngồi xuống đất, ôm lấy cánh tay phải, cả người run lên lẩy bẩy. Có mấy cô y tá đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, thì thà thì thầm rồi đi hết. Cô cắn chặt môi, cố ép cho nước mắt chảy ngược vào trong…



Trong lúc vừa nóng vừa lạnh, Cố Sơ đã mơ rất nhiều chuyện, trong mơ lúc là Lục Bắc Thần, lúc lại là Lục Bắc Thâm. Dường như cô quay trở về trường học, trên con đường ngọc lan trắng muốt. Cô vừa chạy vừa cười đùa, đuổi theo chàng trai trước mặt. Chốc chốc anh lại quay đầu nhìn cô. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh rất ấm áp, rất sạch sẽ, từng đường nét đều là những đặc điểm khiến cô say đắm. Cô đuổi kịp anh, nhẹ nhàng ôm lấy hông anh, gọi tên anh hết lần này tới lần khác: Bắc Thần, Bắc Thần…

Nhưng người đàn ông trong mơ nhanh chóng đẩy cô ra, nụ cười trên môi trở nên xa lạ. Anh nói: “Cô thấy tôi có giống Lục Bắc Thần không?”.

Sau đó, trong lúc mơ mơ tỉnh tỉnh dường như lại có người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, giơ tay ấp lên trán cô. Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, ôn hòa và an toàn, trong chốc lát khiến cô cảm thấy rất dễ chịu. Hình như anh đang thở dài, đang gọi tên cô. Hơi thở ấy cô rất quen thuộc, tâm trạng bất an trong mơ dần được xoa dịu, cô lại mê man thiếp đi.

Khi Cố Sơ mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã không còn mưa, ánh nắng hắt lên bậu cửa, được tấm rèm lọc qua trở nên rất dịu mắt. Cô sao vậy? Cả người đau nhức, mỏi mệt, đầu thì nặng trịch.

Chẳng bao lâu sau cô đã thấy giọng Tư Tư, từ xa tới gần, “Đúng vậy, nếu người đó là Chloe, thì anh ta nhất định biết chuyện, bất luận bằng cách nào cũng phải tìm được anh ta”.

Chloe…

Cố Sơ đã có ý thức, đúng vậy, cô phải tìm Chloe. Cô gắng gượng muốn xuống giường, đúng lúc Cố Tư vào cửa nhìn thấy, vội bước tới đỡ cô, “Chị bị ốm rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi”.

Sao cô còn để tâm được nhiều chuyện như thế? Nói thế nào cũng đòi xuống giường. Cố Tư để di động qua một bên, nói thẳng: “Em biết chị muốn tìm Chloe. Chị yên tâm đi, La Trì đã giúp chị tìm kiếm rồi. Cái gã ngốc đó, trước đó từng gặp Chloe một lần”.

Cố Sơ nghe xong như bắt được phao cứu sinh, cô túm lấy cánh tay Cố Tư, “Từng gặp mặt? Ở Thượng Hải mấy hôm trước?”.

“Vâng.” Cố Tư kéo chăn lên, để cô dựa vào giường, “Chị đã mê man hai ngày rồi, em đã nghĩ chị mà còn không tỉnh em phải đưa chị tới bệnh viện mất. Bình thường chị còn bảo em không biết tự chăm sóc bản thân. Chị thì sao? Đã biết trời mưa mà không chịu mang ô”.

“Hai ngày?”

“Vâng, làm em chết khiếp.”

Nghe xong, Cố Sơ hốt hoảng, lại định xuống giường, nhưng bị Cố Tư giữ lại, “Chị lại định làm gì?”.

“Tư Tư à.” Cô níu lấy tay Cố Tư, thúc giục, “Gọi điện hỏi lại La Trì đi, chị sợ Chloe rời khỏi Thượng Hải rồi”.

“Em vừa hỏi rồi, anh ấy vẫn đang điều tra.” Cố Tư thở dài, “Nhưng nghe La Trì bảo di động của Chloe không liên lạc được, thế nên anh ấy đang phải điều tra những nơi Chloe có thể tới”.

Bụng dạ Cố Sơ như bị lửa đốt, khóe mắt đỏ quạch, nước mắt lại không kìm được. Cố Tư lập tức an ủi, “Không sao không sao, chị đừng sốt sắng. Ngoài La Trì ra, em còn gọi điện cho anh Vân Tiêu, anh ấy quen biết nhiều, chắc chắn sẽ tìm được”.

“Anh ấy… không quan hệ với Chloe, liệu có tìm được không?” Cố Sơ cố gắng kiềm chế sự bất an và sốt ruột.

“Chuyện này…” Cố Tư cũng không thể nói chắc nhưng có thêm một người tìm dù sao cũng tốt hơn, “Lúc chị đang bị bệnh, anh Vân Tiêu có tới thăm. Chính anh ấy đã hứa với em, nói nhất định sẽ tìm được Chloe”.

Sau khi Kiều Vân Tiêu tới, Cố Tư kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho anh ấy. Anh ấy nghe xong rất giận dữ, mắng chửi Lục Bắc Thâm là đồ khốn, sau khi hết giận mới hứa nhất định sẽ giúp đỡ. Nó cũng không nói mấy lời này cho Cố Sơ nghe, vì không rõ tình hình, cũng không biết vì sao Kiều Vân Tiêu lại mắng Lục Bắc Thâm là khốn kiếp.

Nghe xong, tâm trạng Cố Sơ cũng thả lỏng hơn nhiều, nhưng nước mắt chẳng hiểu sao vẫn rơi không ngừng, giống như ấm ức, lại giống như thương tâm. Cô không muốn khóc mà không kìm được. Cố Tư đưa khăn giấy cho cô, nhỏ giọng động viên. Cô lấy khăn giấy đè lên mắt, nghẹn ngào nói: “Lúc chị bị ốm còn có cảm giác Bắc Thần đã quay về…”.

Cố Tư không biết nói sao cho phải. Mấy hôm nay nó cũng ù ù cạc cạc, hỏi La Trì thì La Trì hết khó hiểu lại sửng sốt, hét ầm lên trong điện thoại, “Cái gì? Lục Bắc Thâm?”.

Ngay sau đó anh cũng chẳng giải thích gì đã cuống cuồng đi tìm Chloe, khiến Cố Tư càng thấy khó hiểu.

Chuông cửa vang lên, Cố Tư chạy xuống mở cửa. Cố Sơ ngồi trong phòng ngủ nghe thấy tiếng reo của con bé, “Anh Vân Tiêu, anh điều tra ra được rồi sao?”.

Cố Sơ mặc kệ cơ thể mềm nhũn, ngay cả dép còn chưa đi đã chạy vội xuống nhà.

Kiều Vân Tiêu thay xong giày, đi vào phòng khách thì bắt gặp Cố Sơ, trong lúc anh còn đang ngẩn ra, cô đã lao tới, giữ lấy tay anh, ngẩng lên nhìn anh, “Tìm được rồi ạ? Tìm được Chloe rồi ạ?”.

“Em bình tĩnh đã. Tư Tư, lấy dép lê cho chị em đi vào.” Kiều Vân Tiêu giữ chặt người cô, thấy sắc mặt cô vẫn như tờ giấy trắng thì cực kỳ xót xa, đưa cô tới ngồi bên sofa.

“Em không thể bình tĩnh được, anh Vân Tiêu, em không tìm được anh ấy nữa, không tìm Bắc Thần nữa…” Sau khi nghe anh nói, sợi dây thun cuối cùng trong lòng Cố Sơ cũng đứt phựt, nước mắt tuôn thành hàng.

Kiều Vân Tiêu ôm cô vào lòng, để mặc cô nức nở như một đứa trẻ. Anh an ủi, “Sẽ tìm được mà, nhất định thế.” Nếu tìm được Lục Bắc Thần, anh nhất định sẽ đánh cho cậu ta nằm liệt giường thì thôi.

Cố Tư để dép bên cạnh sofa, đứng bên có vẻ bối rối.

Cố Sơ túm chặt áo sơ mi của Kiều Vân Tiêu, khóc trong bất lực, “Anh ấy không chịu gặp em, anh Vân Tiêu, anh ấy không cần em nữa rồi, phải làm sao? Anh Vân Tiêu, em phải làm thế nào?”.

“Không đâu, cậu ta dám không cần em! Cậu ta mà dám làm thế thật, anh nhất định sẽ không bỏ qua.” Kiều Vân Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

Tiếng khóc của Cố Sơ khiến Cố Tư cũng sắp không trụ nổi nữa, trái tim rét buốt từng cơn, sống lưng như bị từng cơn gió lạnh rít qua. Mặc dù nó không rõ trong đây đã xảy ra chuyện gì nhưng khiến Cố Sơ phải khóc đến mức này tuyệt đối không đơn giản. Nó hiểu Cố Sơ, chị nó trước nay là một người không thích khóc, không thích gào thét, trừ phi thật sự đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Kiều Vân Tiêu cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt cho cô, di động túi anh rung lên, anh lấy ra xem, hình như đã thở phào, “Được rồi, người anh nhờ đã tìm được một số điện thoại khác của Chloe. Tiểu Sơ, em đừng sốt ruột, anh gọi qua xem sao”.

Trong mắt Cố Sơ vẫn còn vương lệ, tâm trạng trở nên kích động, “Mau lên ạ!”.

Kiều Vân Tiêu bấm số gọi qua. Cố Sơ sốt ruột không chịu nổi, cứ nhìn chăm chăm cái máy di động. Bên kia vừa có chuông, cô ngồi gần nghe thấy đã lập tức giật lại. Kiều Vân Tiêu nhìn cô bó tay.

Sau nhiều hồi chuông, cuối cùng cũng bắt máy, giọng nói uể oải qua sóng điện thoại truyền tới tai Cố Sơ. Cô kích động gào lên, “Chloe!”.

Thanh âm vừa cao vừa run rẩy, Kiều Vân Tiêu vỗ vỗ lưng cô, bảo cô cứ bình tĩnh.

Chloe có lẽ bất ngờ, sửng sốt, “Em? Cố Sơ?”.

“Em đây!”

“Đợi đã, đây không phải số máy của em mà, em…”

“Lục Bắc Thần đang ở đâu?” Cố Sơ không rảnh dây dưa nhiều với anh ta, cô ngắt lời, đi ngay vào trọng điểm.

Đầu kia im lặng.

“Chloe, em biết anh đang ở cùng Lục Bắc Thần, bảo anh ấy nhận điện thoại đi!” Cố Sơ cuộn chặt tay kia lại, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào đau đớn.

Chloe bật cười, nhưng nghe khá gượng gạo, “Lục Bắc Thần ư? Chẳng phải cậu ta đang ở cùng em sao? Sao em lại đòi người từ phía anh?”.

“Anh đừng có giả vờ hồ đồ!” Cố Sơ quẹt mạnh nước mắt, vừa tức giận vừa lo lắng, “Đã xảy chuyện gì anh là người rõ nhất. Em không muốn nhiều lời với anh, bảo Lục Bắc Thần nói chuyện điện thoại với em!”.

Ngoài đau lòng ra, lúc này đây cô còn có cả phẫn nộ, đó là sự uất ức sau biết bao nhiêu lo lắng. Cô chỉ muốn gặp được Lục Bắc Thần ngay bây giờ, bóp cổ anh, chất vấn anh: Anh dựa vào đâu mà không chịu gặp em? Mấy lời ngày xưa anh nói toàn là rắm cả sao?

Chloe cũng nhận ra cô đã giận, vội nói: “À… Cố Sơ à, em nghe anh nói này. Anh thật sự không biết em đang nói gì, bên này anh còn có việc, anh tạm…”.

“Anh cứ cúp máy thử xem!” Cố Sơ gào to, “Chloe! Anh dám cúp máy của em, em sẽ khiến anh phải hối hận! Trung Quốc có câu thà phá mười ngôi chùa cũng không chia rẽ một chuyện tình cảm, anh có biết hành vi của anh bây giờ là gì không? Anh đang ngang nhiên chia rẽ em và Lục Bắc Thần. Em cho anh hay, yêu nhau xảy ra vấn đề là chuyện bình thường. Em và anh ấy vẫn sẽ còn yêu nhau, tới lúc đó anh có biết việc làm bây giờ của anh gọi là gì không? Gọi là vô liêm sỉ!”.

“Anh…”

“Được, cứ cho là bây giờ anh không gọi anh ấy nghe điện thoại, thì anh hãy nói với Lục Bắc Thần, tám giờ tối nay em đợi anh ấy trên con đường ngọc lan ở đại học A. Anh ấy không tới em sẽ không đi, anh ấy dám mãi mãi không tới thì em sẽ dám đợi mãi mãi. Em không làm gì nữa, không lo gì nữa, tới khi nào anh ấy lộ mặt mới thôi!”

Chloe đau đầu, cuối cùng thở dài, “Hà tất em phải làm vậy chứ?”.

Cố Sơ nghe xong là lập tức hiểu ra Lục Bắc Thâm nói không sai, anh ta quả nhiên đang ở cạnh Lục Bắc Thần. Cô cắn chặt môi, nói: “Chloe, anh phải giữ vững lập trường, tuyệt đối đừng làm chuyện gì để sau này em trả thù anh! Em là bác sỹ, còn từng theo Lục Bắc Thần học pháp y, anh mà dám ngăn cản không để em gặp được Lục Bắc Thần, vậy thì em hoàn toàn có thể khiến anh chết mà thần không biết, quỷ không hay!”

Chloe nghe xong mà rùng rợn cả người…

~Hết~

P/S: Má Tầm nghỉ 2 ngày