Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 170: Anh chấp nhận




Khi Lâm Gia Duyệt nói những lời này, giọng điệu và thái độ đều ôn hòa, điềm đạm, không giống như đang chỉ trích, nhưng xem xét kỹ nội dung thì tính chỉ trích lần này còn dữ dội hơn lúc ở trong phòng bệnh. Lâm Gia Duyệt không còn vòng vo oán trách cô không đủ tư cách làm trợ lý mà thẳng thừng nói với cô rằng: Chính cô là người đã phá hoại một mối tình vốn dĩ sẽ tốt đẹp.

Từ nhỏ Cố Sơ đã không phải một cái bánh bao, những năm tháng thiếu thời vô ưu vô lo đã hình thành nên một phong cách không biết sợ là gì, nhưng một lần gia đình gặp biến cố có thể thu lại những màu sắc của cô trong khoảnh khắc, khiến cô trở thành một người chỉ mong bình an là được. Thế nên, nếu đổi lại là Cố Sơ của ngày trước, cô nhất định sẽ cười mà đáp lại Lâm Gia Duyệt một câu: Nếu anh ấy yêu cô thì sao người khác có thể xen ngang được? Cô phải biết rằng tình yêu là thứ trò chơi có tính chất biệt lập nhất.

Nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại, bất luận thế nào cô cũng không thể nói ra câu ấy.

Bây giờ cô không nói, không có nghĩa là cô hèn nhát.

Mà cô thật sự có thể đọc được nỗi sợ hãi trong đôi mắt Lâm Gia Duyệt. Tuy Lâm Gia Duyệt che đậy rất giỏi nhưng cảm giác mất phương hướng và lo sợ dâng lên từ tận đáy lòng ấy đã lan tràn, dù lớp trang điểm có tỉ mỉ cỡ nào cũng thể giấu đi được.

Cố Sơ cảm thấy mình không thể phát rồ như vậy, không thể vẫn sung sướng khi người khác đang đau khổ. Mấy năm trời với nhiều đổi thay đã thu lại của cô tính cách nói mà không biết suy nghĩ. Cô chọn cách im lặng, dù Lâm Gia Duyệt có đổ oan cho mình hay không.

“Chẳng lẽ cô không muốn giải thích chút nào sao?” Sự bình thản của cô khiến Lâm Gia Duyệt hoài nghi. Khi cô ta hơi nhướng mày lên, trong ánh mắt có đôi chút tổn thương.

Cố Sơ buông chiếc thìa nhỏ bằng bạc xuống, nhẹ nhàng co hai chân lên chiếc ghế rộng rãi, lúc ôm lấy chân còn cẩn thận tránh vị trí bị thương, khẽ thở dài: “Tôi thật sự không biết phải giải thích gì với cô.”

“Xem ra cô rất tự tin.” Lâm Gia Duyệt nhìn cô chằm chằm.

Cố Sơ khẽ lắc đầu: “Tôi biết cô đang nghĩ gì nhưng thực tế, có lẽ là cô nghĩ nhầm rồi.”

“Vậy cô cho rằng tôi đang nghĩ cái gì?”

“Cô biết chuyện tôi nghỉ việc, ngay sau đó giáo sư Lục lại tới Hạ Môn. Cô sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn của tôi.” Cố Sơ chống cằm lên đầu gối, không ngước mắt lên, chỉ nhìn chăm chăm nhìn xuống cốc café với một lớp bọt café mỏng tang bên trên, đang lặng lẽ nứt ra trong không khí, mỏng manh như một phận đời không đáng coi trọng.

Như cuộc đời cô vậy.

Bắt đầu nồng nàn như hương café, rồi lại im ắng đọng trên thành cốc như những bọt café lạnh lẽo.

“Không phải thế sao?” Thanh âm của Lâm Gia Duyệt từ đầu tới cuối vẫn phẳng lặng như dòng nước, chẳng biết là cô ta đã thật sự dốc cạn sức lực hay chỉ đang trù bị một nguồn sức mạnh khiến cả hai đều sụp đổ.

“Tôi không hề.” Cố Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Gia Duyệt, trong sáng và đường hoàng.

Cô chỉ muốn rời xa, đơn giản vậy thôi.

Đời người có biết bao lần vòng quanh, xoay chuyển, dẫu cô có lẩn tránh thế nào, có lúc cũng không tránh khỏi sự an bài của số phận. Tự cho rằng đang đấu tranh, chạy trốn, mang theo chí khí và tinh thần không khuất phục như liều chết, vốn dĩ tưởng là thay đổi một số người hay một số chuyện, nhưng về sau mới nhận ra, thật ra tất cả mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt từ trước.

Thế nên, sau khi cô điên cuồng tiêu tốn hết chút ấm áp còn sót lại của tuổi xuân để hiểu ra đạo lý này, cô không tranh không đoạt, không khóc không gào, chỉ muốn được tiếp tục sống, sống tốt hơn thì mới có thể chết đẹp hơn.

“Thật ra tôi rất muốn làm bạn với cô.” Cố Sơ lên tiếng: “Cho tới khi tôi nhận ra chúng ta không thể trở thành bạn bè thực sự, tôi đã từ bỏ suy nghĩ này.”

Lâm Gia Duyệt hơi nhướng mày nhìn cô: “Cô cảm thấy trước nay tôi đối với cô là giả tạo?”

“Trước giờ cô vẫn rất thông minh, cứ cho là có giả tạo thì cũng sẽ không lộ một chút sơ hở nào.” Cố Sơ thở dài: “Nhưng cô quên mất một điều, nắm cát trong tay quá chặt ngược lại nó sẽ càng trôi nhanh hơn.”

“Ý cô là gì?”

Cố Sơ uống một ngụm café, rồi lại đặt xuống, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như cử chỉ vậy: “Chẳng phải chính vì cô mà tôi mất công việc ở bệnh viện sao?”

Cả người Lâm Gia Duyệt sững sờ.

Lúc ấy cô mới ngước mắt lên, nhìn Lâm Gia Duyệt, cười khẽ: “Chính cô chạy tới bệnh viện khiếu nại tôi, phải không?”

“Tôi…”

“Phụ nữ luôn có trực giác, những người phụ nữ thông minh trực giác càng cao.” Cố Sơ không chửi rủa, giọng điệu bình thản như đang kể câu chuyện của người khác: “Tối đó ở sạp hàng bên đường, cô đã nảy sinh nghi ngờ đối với tôi. Thật ra cô hoàn toàn không cần làm vậy, lúc ấy giáo sư Lục chẳng qua chỉ giúp tôi một lần mà thôi.”

Vô duyên vô cớ mất đi công việc, cô đương nhiên không thể coi là chuyện gió thổi mây bay. Từ trước tới giờ cô đều cho rằng đó là chuyện do Lăng Song làm. Không phỏng vấn được Lục Bắc Thần, cậu ta đã quay ngược lại cắn cô y đức có vấn đề. Đây tuyệt đối là phong cách hành xử của Lăng Song, đả kích trả thù, bụng dạ hẹp hòi, cho tới khi cô gặp Lăng Song ở Thượng Hải.

Không phải cô chưa từng nghi ngờ Lục Bắc Thần. Vì sao sau khi cô thất nghiệp anh lại quả quyết cho cô một hợp đồng trợ lý? Nhưng sau này nghĩ lại, cách làm này đến cô còn cảm thấy ấu trĩ, nói chi tới một người bẩm sinh đã kiêu ngạo, ghét phải lãng phí thời gian như anh.

Tới cuối cùng, cô đã chuyển mục tiêu lên người Lâm Gia Duyệt, cũng bắt nguồn từ tình cảm cô ta dành cho Lục Bắc Thần, rồi liên tưởng tới nội dung tin nhắn cô ta từng gửi cho Lục Bắc Thần liền cảm thấy chắc chắn đến tám, chín phần. Hôm nay cô thẳng thắn hỏi câu này, ánh mắt sửng sốt rồi có phần né tránh của Lâm Gia Duyệt đã nói cho cô biết, phán đoán của cô không hề sai.

Đời người luôn có những chuyện khiến người ta phải than vắn thở dài. Có lẽ điều Lâm Gia Duyệt không ngờ tới là chính cô ta đã dùng thủ đoạn ép cô thất nghiệp nhưng lại gián tiếp đẩy cô tới bên cạnh Lục Bắc Thần. Người thông minh cũng thường làm hỏng việc, làm càng nhiều thì sai càng nhiều.

“Cô hận tôi phải không?” Cuối cùng Lâm Gia Duyệt vẫn giấu đi những cảm xúc. Kiểu nói chuyện điềm đạm cộng với đôi tiếng thở dài đã thừa nhận hành vi của mình. “Khi tôi biết cô trở thành trợ lý của Bắc Thần, tôi cũng ý thức được mình đã làm một việc ngu xuẩn.”

Cố Sơ khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn hận cô vì chuyện này còn chưa đủ để tôi hận cô.”

“Đó là vì cô có được rồi.” Lâm Gia Duyệt âm thầm nắm chặt tay lại: “Nếu đánh mất, cô cũng sẽ oán hận tôi.”

“Giống như những khúc mắc cô đang cô với tôi hiện tại?” Cố Sơ hỏi ngược lại.

Lâm Gia Duyệt nhìn cô trân trân, ánh mắt hơi run rẩy.

“Tôi từng đánh mất.” Cố Sơ nhẹ nhàng nói: “Khi đáng nhẽ còn được thoải mái hưởng thụ cuộc đời, tôi đã mất tất cả, bố mẹ, một gia tộc vinh quang, người thân, bạn bè, người con trai tôi yêu nhất, lòng kiêu hãnh, thậm chí là dũng khí để sống tiếp. Nhưng mà cũng may, tôi vẫn còn lại một chút lòng tự trọng xoàng xĩnh và đáng thương để cứu vớt chính mình, để một kẻ tay trắng như tôi có thể sống tới bây giờ. Thế nên, Lâm Gia Duyệt, cô còn nghĩ tôi sẽ vì mất đi một công việc mà oán hận người nào ư? Không, tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên mà sống, đơn giản vậy thôi.”

Có lẽ vì thái độ của cô quá kiên định, ánh mắt Lâm Gia Duyệt ánh lên sự ngỡ ngàng. Cô ta không lên tiếng, Cố Sơ cũng không nói gì nữa.

Có tiếng đàn ghi ta thế chỗ cho tiếng trống châu Phi, sau khi đốt cháy sự nhiệt tình cho cả bờ biển lại rót thêm một chút êm dịu, thong thả. Có người đang hát, thanh âm dày và ấm, càng nổi bật hơn nữa khi được tiếng đàn ghi ta làm nền.

Một bài hát có phần bi thương. Cố Sơ nghe thấy, bèn quay đầu lại nhìn.

Khi xe lửa lăn bánh tiến vào thành phố xa lạ này

Nơi có những ánh đèn neon tôi chưa một lần nhìn thấy

Tôi mở phong thư em đưa ngày ly biệt

Bỗng cảm thấy chưa bao giờ nhung nhớ da diết nhường ấy

Một thành phố không đêm, mùa đông cũng vắng bóng tuyết rơi

Tôi nghe có tiếng ai reo hò, có tiếng ai thút thít

Đã sớm quen với những đêm đen hối hả, đầy mê hoặc

Nhưng sao không thể quên gương mặt em

Có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em?

Có ai từng rơi nước mắt trong trang nhật ký của em?

Có ai từng nói với em rằng tôi rất để tâm

Để tâm tới khoảng cách trong thành phố này…

Chính là chàng trai ban nãy đánh trống châu Phi. Anh ta ngồi trên chiếc trống, trong lòng ôm một cây đàn ghi ta, tự đàn tự hát. Gương mặt trẻ trung, sáng sủa cùng chất giọng say đắm thu hút không ít người vây tới xem, dần dần chắn cả tầm nhìn của Cố Sơ.

Cô quay đầu lại, chỉ dùng đôi tai để thưởng thức một bài ca không phù hợp với hương vị nắng biển.

Tâm trạng của chàng trai thấm một chút bể dâu, cô nghe mà trái tim cũng dần dần nứt ra một vết tích.

“Bắc Thần cũng từng hát bài này.” Bỗng nhiên, Lâm Gia Duyệt lên tiếng.

Cố Sơ ngẩn người.

Lâm Gia Duyệt bưng cốc café lên, hướng thẳng tầm mắt về phía bị vây kín, mỉm cười: “Mặc dù lúc đó anh ấy không tình nguyện lắm nhưng tôi cảm thấy anh ấy hát còn hay hơn chàng trai này.”

Anh chàng kia đã hát tới điệp khúc, tình cảm dâng trào.

Nhưng đôi tai của Cố Sơ chỉ lấp đầy những lời Lâm Gia Duyệt nói.

Lâm Gia Duyệt không uống café, chiếc cốc được bê lên rất lâu rồi lại được đặt xuống. Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Đã là chuyện của nửa năm trước, Bắc Thần ở Mỹ phá được một vụ án giết người liên hoàn, bạn bè mở một buổi tiệc để chúc mừng anh ấy. Hôm ấy trông tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, tất cả mọi người đều kêu gào bắt anh ấy hát. Nếu là bình thường, không ai dám kiên trì như vậy nhưng cuối cùng Bắc Thần lại thuận theo ý của mọi người. Lúc đó, anh ấy hát chính bài này. Tôi rất ít nghe nhạc Hoa, nhưng vì là Bắc Thần hát nên tôi đã ghi nhớ nó, nhất là phần điệp khúc.”

Có một hình ảnh in dấu trong đầu óc Cố Sơ, nhưng đó là Bắc Thâm. Trong buổi tối ở doanh trại quân đội năm đó, cô đàn ghi ta, cùng Bắc Thâm song ca bài “Vẫn cứ thích em”. Trăng đêm đó rất đẹp, giọng anh rất dịu dàng, trầm ấm, êm ru.

Nhưng, nó không thuộc về Bắc Thần.

Trên bãi cát, giọng hát của chàng trai quấn lấy một chút buồn thương. Đây vốn dĩ đã là một bài hát thê lương, Cố Sơ không hiểu vì sao Lục Bắc Thần lại hát bài này trong buổi tiệc.

“Trong buổi tiệc, có rất nhiều người không biết tiếng Trung, không biết Bắc Thần đang hát gì, nhưng tôi biết.” Lâm Gia Duyệt từ từ nhớ lại cảnh tượng ấy, trong đôi mắt cũng ít nhiều đong đầy một chút ấm lạnh phù hợp với bài hát này: “Giống như ly biệt vậy.”

Cố Sơ nhìn cô ta không hiểu.

Ly biệt?

“Là ly biệt.” Lâm Gia Duyệt nhấn mạnh, đáy mắt hơi muộn phiền: “Hôm đó, anh ấy vừa đàn ghi ta vừa hát bài này. Tôi nhìn anh ấy, bỗng nhiên cảm thấy anh ấy rất xa xôi, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể rời xa khỏi cuộc đời tôi vậy. Trong mắt anh ấy không có quá nhiều cảm xúc, giống như đang yên lặng hát, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang hát bài này cho một người khác, mà người đó không phải tôi. Lúc ấy tôi nghĩ, trong lòng anh ấy có ai đây? Hoặc là sau này anh ấy sẽ yêu ai đây? Thật ra… tôi hơi đố kỵ.”

Trong lòng Cố Sơ có muôn vàn cảm xúc, hình ảnh Lâm Gia Duyệt miêu tả hình như rất đẹp, vì cái bi thương của cô ta thấm cả lên cái đẹp vô tận, nhưng cũng nói với Cố Sơ một chuyện, Lục Bắc Thần biết đàn ghi ta. Bắc Thâm rất ghét loay hoay nhạc cụ, đương nhiên, anh ấy cũng không thích ca hát. Năm đó, anh ấy bất đắc dĩ phải cất giọng hát, tới lúc cô và anh ấy yêu nhau, cô lại suốt ngày bắt anh học ghi ta, lần nào anh cũng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Nếu so sánh thì Lục Bắc Thần biết làm nhiều việc hơn Bắc Thâm. Những công việc làm được nhiều hơn đó đều không thuộc về Bắc Thâm.

“Chẳng phải hai người đã đính hôn rồi sao?” Cố Sơ không hiểu vì sao Lâm Gia Duyệt phải nói với cô chuyện này. Nhớ tới việc Lục Bắc Thần ở Thượng Hải đã gặp ông bà Lâm, nhớ tới câu anh từng nói, nơi đáy lòng nhói lên một nỗi đau. Chuyện của họ đã ngã ngũ, vì cớ gì Lâm Gia Duyệt lại chạy tới đây chất vấn?

Cho dù Lục Bắc Thần có tới Hạ Môn thì đã sao?

Lâm Gia Duyệt không đáp lại cô mà chỉ yên lặng nhìn cô, đến nỗi sống lưng cô lạnh toát.

“Cô không hiểu thật hay giả vờ ngốc vậy?” Rất lâu sau, cô ta mới nói.

Thấy bộ dạng này của cô ta, tim Cố Sơ chợt đập thịch một tiếng, có một dự cảm không tên đang sinh sôi rồi lan tràn.

“Hôm La Trì đưa bức thư cho Bắc Thần, tôi cũng có mặt ở đó.” Lâm Gia Duyệt nhìn cô, từ tốn nói ra câu này.

Mút dây thần kinh nơi đầu ngón tay nhói đau, là cảm giác nguội lạnh của chiếc cốc kích thích cô. Cố Sơ không nói gì nhưng hơi thở có phần dồn dập.

“Cô đi rồi, sau khi tỉnh dậy, món quà đầu tiên Bắc Thần nhận được chính là bức thư cô để lại.” Lâm Gia Duyệt cầm thìa lên ngoáy café, có lẽ lòng dạ rối bời, cô ta thẳng thừng đặt thìa xuống chiếc đĩa sứ trắng, thanh âm lảnh lót như tiếng trái tim ai vỡ vụn. “Anh ấy cầm thư, né tránh La Trì, ra tận vườn hoa. Đương nhiên, anh ấy không biết tôi vì sợ cơ thể của anh ấy không chịu nổi đã lén đi theo sau. Cố Sơ, tôi vĩnh viễn không quên được dáng hình anh ấy khi đọc thư hôm đó. Lúc chưa mở bức thư ra, anh ấy còn mỉm cười, nhưng xem xong thư thì cả người đều bất ổn. Không có một chút biểu cảm nào, cứ thế yên lặng ngồi trên ghế gỗ, không hề nhúc nhích. Anh ấy vẫn còn sốt, cứ ngồi đó mãi tới tận khi trời mưa vẫn không vào. Cô có biết rất nhiều lần tôi muốn xông tới xem rốt cuộc trong thư đó viết gì, rốt cuộc cô đã nói điều gì khiến anh ấy tuyệt vọng như vậy.”

Con tim Cố Sơ như bị ai khoét mạnh, đau tưởng chết.

Cô không thể đau lòng được.

“Trực giác của người phụ nữ nói cho tôi biết bức thư đó của cô để lại. Khi ấy tôi cũng không hiểu vì sao mình lại khẳng định như vậy.” Lâm Gia Duyệt cô đơn nói: “Cố Sơ, cô quá tàn nhẫn, sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy? Đổi lại là người phụ nữ khác, sao có chuyện nỡ để anh ấy đau lòng?”

Cơn đau lan dần tới tận lòng bàn tay, rồi cả ngón tay cũng râm ran.

Cô không biết anh lại như vậy, giống như cô không biết năm xưa một lần ly biệt với Bắc Thâm đã trở thành vĩnh viễn vậy.

“Không sai, chính tôi đã hại cô mất việc. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy mình điên rồi. Nhưng bây giờ tôi không áy náy một chút nào, vì cô đã cướp mất trái tim của Bắc Thần rồi lại tổn thương anh ấy.” Nói tới đây, Lâm Gia Duyệt có chút nghẹn ngào.

Cố Sơ không còn cách nào cãi lại: “Tôi không có…”

“Cô có muốn biết Bắc Thần đã nói gì với bố tôi không?” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt trở nên sắc lẹm.

Cô không muốn biết.

Nhưng vì sao trong lòng lại có chút mong đợi?

“Hôm đó là sinh nhật của bố tôi, từ trước tới nay bố tôi đều biết tôi thích Bắc Thần, bao năm qua tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông này. Bố tôi, với tư cách là bề trên nhà gái, vì tôi đã không ngại hạ mình đề xuất thỉnh cầu để Bắc Thần đính hôn với tôi. Kết quả, anh ấy đã từ chối bố tôi, đứng ngay trước mặt mẹ tôi và tôi mà nói rằng anh ấy vẫn luôn coi tôi là em gái.” Tâm trạng Lâm Gia Duyệt trở nên kích động: “Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, chờ đợi anh ấy, thế mà… anh ấy chỉ coi tôi là em gái.”

Cố Sơ nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô ta, nhất thời không biết nên nói gì.

“Trước đây bên ngoài có biết bao lời đồn đại về hai chúng tôi, anh ấy chưa từng giải thích, tôi cứ tưởng anh ấy đã ngầm thừa nhận mối quan hệ này, tôi những tưởng sau khi bố tôi đề xuất chuyện đính hôn, anh ấy sẽ đồng ý, không ngờ anh ấy lại từ chối thẳng thừng như vậy.” Một tay Lâm Gia Duyệt siết chặt chiếc cốc: “Tôi là con gái của Lâm Tưởng, mẹ tôi lại là nhà sưu tầm đá quý nổi tiếng, nhà họ Lâm chúng tôi có chỗ nào không xứng với Lục Môn? Biết bao cậu chủ danh tiếng đang theo đuổi tôi, tôi đáng nhẽ phải được kiêu ngạo sống dưới tôn nghiêm của một cô chủ lớn nhà họ Lâm. Nhưng đứng trước mặt Bắc Thần, tôi chẳng là gì nữa, chẳng còn gì cả. Tôi chỉ yêu một mình anh ấy, cho dù là yêu một cách hèn mọn.”

Yêu sâu sắc một người, cuối cùng rồi sẽ trở nên hèn mọn.

Sao Cố Sơ không hiểu đạo lý này chứ?

“Cô có biết một khi Bắc Thần không lấy tôi đồng nghĩa với gì không?”

Cố Sơ vô thức rùng mình, ngước mắt nhìn Lâm Gia Duyệt.

“Không cần biết tôi có yêu Bắc Thần hay không, chỉ cần hai chúng tôi kết hôn, phần nhiều là cân nhắc tới việc hợp tác quyền lực. Cùng một ý nghĩa đó, nếu anh ấy từ chối nhà họ Lâm, anh ấy cũng đồng thời tổn thất nghiêm trọng.” Lâm Gia Duyệt nghiến răng: “Tôi nghĩ chắc cô từng nghe nói về quỹ tài chính Bắc Thần. Năm đó chú Lục với tư cách là cổ đông sáng lập đã chuyển nhượng cho Bắc Thần, kỳ thực nói trắng ra chính là tặng cho Bắc Thần một món quà. Mấy năm nay quỹ phát triển càng lúc càng to lớn, đó là vì thu hút được không ít cổ phần lợi nhuận của các doanh nhân, trong đó bao gồm cả bố tôi, Lâm Tưởng, cũng chiếm một định mức không nhỏ. Bắc Thần rạn nứt với nhà họ Lâm chúng tôi, cũng có nghĩa là quỹ tài chính sẽ mất đi sự ủng hộ của bố tôi. Không chỉ riêng bố tôi, còn cả những chú bác có quan hệ thân thiết với bố tôi nữa, họ đều sẽ lấy đi số cổ phần của mình mà bỏ mặc quỹ Bắc Thần.”

Cố Sơ cảm thấy sống lưng có một con côn trùng đang bò, một loài nhuyễn thể, mềm mềm, lành lạnh. Cô hiểu rõ ý của Lâm Gia Duyệt, vô thức nhớ lại hình như hôm đó Bắc Thần liên tục nhận điện thoại, cô còn tưởng có vụ án nào khiến anh vướng mắc. Bây giờ nghĩ lại chắc là quỹ tài chính xảy ra vấn đề.

“Tôi nghĩ các người đã ra tay rồi.” Cô lẩm bẩm.

Lâm Gia Duyệt nhìn cô: “Phải, vì tối đó bố tôi đã gọi điện hỏi ý anh ấy một lần nữa. Anh ấy tỏ rõ thái độ, cho dù có động vào quỹ tài chính anh ấy cũng sẽ không thay đổi ý định.” Nói tới đây, cô ta cười khổ: “Tới bây giờ tôi mới hiểu, thật ra trong lòng Bắc Thần, tôi không có một phân lượng nào hết. Cả quỹ Bắc Thần tiếng tăm là thế mà anh ấy thà hủy hoại cũng không cưới tôi.”

Tối đó Lục Bắc Thần nói với cô: Nếu tôi lấy Lâm Gia Duyệt, có phải em vẫn điềm nhiên như vậy không?

Tối đó Lục Bắc Thần còn nói với cô: Vì giọt nước mắt này của em, tôi làm gì cũng xứng đáng.

Tối đó Lục Bắc Thần còn nói thêm rằng: Cố Sơ, hãy cho tôi một chút thời gian.

Tối đó…

Cô buông bỏ mọi ký ức về buổi tối hôm đó, một lòng muốn tới Hạ Môn, bước chân lên đảo Cổ Lãng, kết thúc tất cả. Thế nên cô ép buộc chính mình đừng suy nghĩ quá nhiều về những lời anh nói tối đó, đừng phân tích quá sâu sự thật phía sau những mỏi mệt của anh.

“Đừng tưởng chuyện này không liên quan tới cô.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt rất hùng hổ: “Một người đàn ông rõ ràng biết ăn cam sẽ sốt cao không hạ, vì cô có thể ăn cam; một người đàn ông ai ai cũng tâng bốc, tán tụng, sinh ra đã kiêu ngạo, vì một bức thư của cô có thể ngồi dưới mưa lâu như vậy; một người đàn ông rõ ràng biết mình chỉ là kẻ thế thân, vì sự ra đi của cô anh ấy cũng có thể mang cơn sốt cao đuổi theo tới tận đây. Cố Sơ, cô có tư cách gì khiến một người đàn ông tốt như vậy làm những điều ấy cho cô?”

Ngón tay Cố Sơ đờ ra giây lát: “Thế thân mà cô nói là ý gì?”

“Tôi biết, lúc còn học đại học cô từng yêu em trai anh ấy.” Lâm Gia Duyệt nói thẳng: “Lần đó cô hỏi tôi chuyện của Lục Bắc Thâm tôi đã để tâm, điều tra rất lâu mới biết quá khứ của cô.”

Cô biết ngay có những chuyện, có những tình cảm một khi dây dưa thì vết thương cũ sẽ lộ ra từng chút, từng chút. Lâm Gia Duyệt chưa bao giờ là một người đơn giản, cô ta có sự kiêu hãnh của một cô chủ nhưng đồng thời cũng có những điều kiện thuận lợi ông trời ban tặng. Nếu Lâm Gia Duyệt muốn điều tra thì chuyện một nhân vật đình đám ở đại học A như Lục Bắc Thâm và cô từng yêu đương sẽ không giấu được quá kỹ.

“Bắc Thần chưa bao giờ nhắc tới chuyện của em trai mình, thế nên khi ấy tôi nhắc đến, tôi cũng biết mình đã phạm phải đại kỵ.” Lâm Gia Duyệt tiếp tục nói: “Nhưng tôi rất muốn biết, rõ ràng đã biết đó là bạn gái của em trai mình vậy mà anh ấy vẫn động lòng, còn đạo đức không?”

Cổ họng Cố Sơ như tắc nghẹn.

“Nhưng anh ấy lại nói với tôi, anh ấy có tư cách làm vậy.” Lâm Gia Duyệt chua chát lắc đầu.

Hô hấp lập tức trở nên gấp gáp.

Câu “có tư cách làm vậy” của Lục Bắc Thần là ý gì?

Cô không dám nghĩ sâu thêm.

“Tôi hỏi anh ấy, nếu trong lòng cô ấy anh chỉ là thế thân của Bắc Thâm, anh còn kiên trì như vậy không?” Cổ họng Lâm Gia Duyệt khô rát, cô ta ngước nhìn Cố Sơ: “Lần này anh ấy nói rõ ràng, rành mạch với tôi, anh ấy chấp nhận.”

Cố Sơ thảng thốt.

Ánh mắt của Lâm Gia Duyệt túm chặt lấy cô không buông, đè mạnh từng từ từng chữ: “Vì cô mà anh ấy chấp nhận. Cô có biết anh ấy là ai không? Cô có biết anh ấy kiêu ngạo nhường nào không? Cô có biết có bao nhiêu người muốn anh ấy cúi đầu nhận thua không? Thế mà vì cô anh ấy đã nói ra ba chữ “Anh chấp nhận”!”

Có một cơn sóng dữ tràn qua, nhấn chìm cả trái tim cô. Cố Sơ cảm thấy từ khoảnh khắc ba chữ “Anh cam chịu” bật ra khỏi miệng Lâm Gia Duyệt, cô không thể bình thản được nữa. Đạo đức gì đó, thụt lùi an toàn vào lớp vỏ gì đó, sống thận trọng, dè dặt gì đó đều không còn quan trọng nữa. Cô không nhìn thấy dáng vẻ của Lục Bắc Thần khi nói ba chữ ấy nhưng cảm giác nặng nề câu nói này mang lại, cô cảm nhận được rồi.

Bắc Thần…

Cô thầm gọi cái tên ấy hết lần này tới lần khác, bỗng phát hiện nó sớm đã in dấu nơi sâu thẳm trái tim mình…

~Hết chương 170~