Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 16: Thăm Phim Trường




Tuệ Anh mua một chiếc ô mới, bọc gói cẩn thận, không quên lời hứa sẽ trả lại cả hai chiếc ô cho Thiên Minh. Lúc sửa soạn chiếc ô do Hoàng Bá mang đến cho mượn, cô bất ngờ khi thấy trên tay cầm có khắc chữ T.M; chiếc ô này và chiếc mà Lan Hạ đánh mất ở buổi kỷ niệm trường hôm trước vô cùng giống nhau.

"Đây là dấu khắc bằng tay, không giống với nhãn hiệu được sản xuất hàng loạt. Vậy là anh ấy có hai chiếc giống nhau y hệt hay đây chính là chiếc ô đầu tiên anh ấy cho mình mượn? Lẽ nào hôm kỷ niệm thành lập trường Thiên Minh cũng có mặt? Chẳng nhẽ giống như Lan Hạ và Dung An trêu đùa, đi đâu hai người cũng đụng nhau sao? Đâu thể nào trùng hợp thế được." Tuệ Anh suy nghĩ, thấy vô cùng lạ lùng.

Cô nhanh chóng để hai chiếc ô vào một chiếc túi sạch sẽ, mang theo đến cơ quan.

Tại văn phòng, Lan Hạ nói với Tuệ Anh: "Mấy hôm nay nghe Thùy Lâm nói cậu ấy bận lắm, phải thường xuyên ở trường quay đến tận khuya. Mình muốn rủ cậu ấy đi ăn trưa mà cũng không có thời gian."

"Ừ, tuy bận nhưng có vẻ cậu ấy phấn khích lắm. Hôm qua mình nói chuyện với cậu ấy, thấy Thùy Lâm còn bảo đoạn quảng cáo ắt sẽ gây bất ngờ cho mọi người. Mình tò mò không biết là gì, hỏi thì cậu ấy nhất quyết không nói." Tuệ Anh nói.

"Tuệ Anh, Lan Hạ, hai cô vào đây." Trưởng phòng Đình Công gọi hai người vào văn phòng.

"Chiều nay tôi đến phim trường của công ty có việc. Hai cô đi cùng đi." Đình Công nói.

"Thật ư? Sao trưởng phòng lại cho chúng em đi cùng?" Lan Hạ hớn hở.

"Hai cô thân thiết với Thùy Lâm đúng không? Tôi là trưởng phòng, là người trực tiếp quản lí, cũng nên có mặt xem cô ấy đại diện phòng kế hoạch làm việc ra sao. Còn các cô là bạn bè, đi cùng để cổ vũ cô ấy." Đình Công bâng quơ nói.

Lan Hạ vừa ra khỏi phòng liền lí nhí nói với Tuệ Anh: "Tự dưng tốt bụng thế này. Không phải là do muốn đến trường quay ngắm dàn diễn viên đang hot sao. Nghe Thùy Lâm nói trong dàn cast có diễn viên Cindy, cô ấy đang là ngôi sao sáng giá, có hàng triệu lượt theo dõi trên mạng xã hội. Trốn việc đi chơi, có bạn có bè cũng yên tâm hơn. Từ ngày biết bọn mình quen với tiểu thư Thùy Lâm, mình thấy anh ta đối xử với mình tốt hơn một chút đó."

Tuệ Anh cười nói: "Đúng là một người làm quan, trăm họ được nhờ."

Lan Hạ vui sướng: "Đừng nói gì với cậu ấy nha. Chiều nay đến lượt chúng ta đến đó cho cậu ấy một phen bất ngờ."

Phim trường rộng lớn với đầy đủ máy móc, người người đi lại tấp nập, khiến người khác không khỏi choáng ngợp.

Tuệ Anh nín cười, nhìn Lan Hạ và Đình Công, hai người tuy thường ngày khắc khẩu, nhưng giờ thì hành động giống hệt nhau, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, như muốn ghi lại hết, không bỏ sót chi tiết nào.

Lan Hạ đang nhún chân nhìn về phía trước thì bỗng có người từ phía sau mạnh bạo vượt lên, huých vào khiến cô suýt ngã. Đúng lúc này, Tuệ Anh theo phản xạ, kéo Lan Hạ sang một bên, nhưng bản thân theo đà cả người lao vào đống đồ dụng cụ đang chất cao gần đó.

Cô gái chen lên trước chỉ bị vấp chân, không hề hấn gì. Cô ta bám lấy hai người đàn ông đi cạnh, vội vàng chỉnh lại trang phục của mình, không thèm nhìn người mình vừa làm ngã lấy một cái.

Lan Hạ vội đến bên, nhấc Tuệ Anh đứng dậy, lo lắng hỏi: "Cậu có sao không?"

"Mình không sao, may là chỗ này toàn là phông bạt với đồ nhựa, không có gì cứng nhọn." Tuệ Anh nói.

Lan Hạ xót xa: "Rách áo, xước hết cả tay rồi, còn nói không sao.", rồi quay sang gọi mấy người đang chuẩn bị rời đi: "Mấy người đi đứng kiểu gì vậy? Làm người ta ngã cũng không hỏi thăm ư?"

Đình Công đứng bên cạnh Lan Hạ, nói: "Là ngôi sao Cindy đó."

Cô gái đội mũ đen, che đi phần nào mái tóc được cuốn xoăn điệu đà, đeo kính đen cùng khẩu trang che mặt nghe vậy thì quay người lại, kéo kính và khẩu trang xuống, nhìn Tuệ Anh và Lan Hạ, rồi nói nhỏ, chỉ để hai người bọn họ nghe được: "May là người bị ngã là cô đó, nếu khiến tôi xây xước gì, cô có đền nổi không?"

Tuệ Anh bình tĩnh nói: "Là cô đẩy cô ấy trước. Mấy người ở đây đều nhìn thấy rõ. Chúng tôi cũng không tính toán, chỉ cần lời hỏi thăm phải phép, cũng không đòi hỏi gì khác. Cô có cần nói quá vậy không?"

"Các cô còn muốn ăn vạ ư? Hừ, thấy người nổi tiếng rồi muốn làm tiền sao. Trò trẻ con. Thôi, bỏ đi, không tốn thời gian với họ nữa." Cindy vừa nói, vừa cùng hai người vệ sĩ đi vào trong.

Lan Hạ bực tức nói với theo: "Cô ta nói gì vậy? Đúng là loại người chỉ được cái mã ngoài, không ra làm sao."

Đình Công cũng chán ghét nói: "Đúng là ngoài đời khác hẳn với trong phim.", rồi quan tâm hỏi Tuệ Anh: "Cô có sao không? Có cần sơ cứu không?"

"Tôi ổn mà, chỉ bị xước một chút, lát về cơ quan rửa sạch là được." Tuệ Anh phủi tay, cùng Lan Hạ nhặt đồ đạc rơi dưới đất lên, nói: "Chúng ta vào trong tìm Thùy Lâm đi."

Vừa vào đến khu vực quay phim thì ba người bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ, khiến mọi người xung quanh dừng công việc lại, nghe ngóng ồn ào.

"Cô tưởng cô là ai? Tôi không cần biết cô là diễn viên nổi tiếng đến đâu, mối quan hệ của cô ra sao, nếu cô không tuân thủ được yêu cầu của tôi, thì cô đi đi." người đàn ông to lớn đứng đối diện với Cindy đang giận dữ nói, ông ta tay cầm một cuộn biên kịch, đeo mắt kính đen, thái độ vô cùng bất mãn.

Cô diễn viên nổi tiếng không hề nhún nhường, thậm chí dè bỉu nói: "Tôi chỉ đến muộn có hai tiếng, làm gì phải làm ầm lên vậy. Diễn viên nào chẳng thế, có gì mà lạ. Trước nay cũng chẳng ai dám to tiếng với tôi. Ai mà chẳng biết tôi nhận lời mời mới có mặt ở đây. Tưởng tôi thèm chắc, chẳng qua là vì nể mặt giám đốc các người mà thôi."

Một cô gái hùng dũng tiến lên phía trước, tuy giọng nói mềm mỏng, nhưng lại mang đầy sự tự tin và cứng rắn không thể lay chuyển: "Không chỉ đến muộn hôm nay mà hôm qua, hôm kia vì cô mà cả đoàn phim đều phải thay đổi thời gian và địa điểm quay, đã làm chậm tiến độ công việc chung. Vậy mà thái độ cô không hề hối lỗi. Cô rõ ràng không tôn trọng đoàn phim, cũng không tôn trọng công việc, vậy thì cô nên thấy ngượng mà rời đi, tránh ảnh hưởng tới người khác, mời."

Lan Hạ nói: "Là Thùy Lâm. Cô ấy đang đại chiến với diễn viên Cindy."

Tuệ Anh không giấu được ngưỡng mộ: "Cậu ấy thật là ngầu quá."

"Cô là ai, là cái thá gì mà dám ra mặt bảo tôi phải làm gì? Chỉ cần tôi nói một câu, mai ắt gì cô đã còn ở đây." Cindy tức giận, hống hách nói.

Phụ tá của cô ta lúc này xuất hiện, vừa đi vừa ra lệnh cho đám người xung quanh đang đứng xem náo nhiệt: "Tránh ra". Mọi người nhận ra người đang đi bên cạnh anh ta thì liền lùi lại nhường đường: Hải Sơn đi kèm với hai trợ lí, hai tay đút túi quần, thái độ khệnh khạng, không để ai vào mắt.

Diễn viên Cindy vừa nhìn thấy mấy người mới đến, liền ném một cái lườm ra chỗ Thùy Lâm và vị đạo diễn, nhanh chóng lại gần, bám lấy tay Hải Sơn, ra vẻ nũng nịu nói: "Giám đốc, em nghe lời mời của công ty anh, mới đến để đóng quảng cáo lần này. Em cũng đã nhịn rồi, không nói đến việc diễn viên đóng cặp là một người không tên tuổi; bây giờ lại để một ông đạo diễn dở người và một đứa nhân viên quèn nói này nói nọ về em sao?"

Hải Sơn nhìn Cindy, dỗ dành: "Cindy, chắc hẳn có hiểu lầm gì thôi. Hãy cứ bình tĩnh, để anh giải quyết."

Nói rồi anh ta quay sang trao đổi với đạo diễn Lý: "Cô ấy dù gì cũng là diễn viên nổi tiếng. Đạo diễn hãy xin lỗi cô ấy và bắt đầu lại công việc. Bây giờ mất thời giờ thì càng lãng phí tiền bạc; chúng ta đều không muốn thế."

Bất chợt một tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía sau Tuệ Anh: "Khoan đã." Cô lập tức nhận ra đó là giọng nói của Thiên Minh. Anh đi qua chỗ cô đứng, tiến về phía Hải Sơn; Tuệ Anh cảm nhận như ánh mắt sắc lẹm của anh đã vô tình lướt qua chỗ tay áo bị rách của mình.