Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Quyển 2 - Chương 4: Tôi thích đường cong cơ thể cô. Dù Nhắm mắt dùng tay vẫn sờ Thấy




Nhìn thấy căn biệt thự của Dương Thành Viễn, đáy lòng An Nhã bỗng xông lên một cảm giác kinh hoảng xen lẫn quái dị không thể nói nên lời.

Anh ta có ngoại hình giống Kiến Thành nhưng tính cách thì lại hoàn toàn không phải, anh ta tỏ ra không hề quen biết cô nhưng lại có một căn biệt thự giống hệt nhà cũ của cô, anh ta đã có vợ chưa cưới nhưng lại tìm mọi cách ép buộc cô lên giường cùng mình, rút cục anh ta là ai? Là ai? Tại sao lại bí ẩn như vậy?

Lồng ngực An Nhã đột nhiên có một tảng đá vô hình đè nặng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn chằm chằm căn nhà trước mặt, sau đó rất lâu mới có thể thu hết can đảm bước tới bấm chuông. Bấm đến hồi chuông thứ ba thì cửa cổng tự động mở ra, bên trong sân không hề có một bóng người, An Nhã lại tiếp tục đi xuyên qua khoảnh sân trồng đầy những chậu dâu tây đỏ rực, đến một cánh cửa gỗ lớn mới dừng lại, đưa tay gõ gõ mấy tiếng. Lần này không chờ người bên trong trả lời, cô đã trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Dương Thành Viễn lúc này đang nhàn nhã ngồi ở sofa ngồi đọc báo, trên người mặc một bộ áo choàng lụa cao cấp màu đen, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ẩm ướt, có lẽ là vừa mới tắm xong.

Nghe thấy tiếng động mà anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, An Nhã cứ ngẩn ra đứng ở cửa hồi lâu mà không biết làm thế nào, một lát sau mới đành hạ quyết tâm đi tới trước mặt Thành Viễn:

"Chào anh"

Có người nào đó không thèm trả lời, cũng không thèm nhìn cô. An Nhã mặt mày méo xệch, mặc dù sự xấu hổ càng lúc càng tăng nhưng rút cục vẫn phải mở miệng nói tiếp:

"Nghe nói anh bị thương"

Lần này, Thành Viễn thản nhiên gập tờ báo lại, hờ hững dời tầm mắt lên người An Nhã: "Không phải do cô làm bị thương sao?"

Trông thấy gương mặt này, trái tim cô đột nhiên đập hẫng mất một nhịp, tất cả những cảm giác quái dị trong lòng ban nãy đột nhiên lại bị ngoại hình của người đàn ông này làm cho tan đi. Anh ta quả thực giống Kiến Thành y như tạc, giống đến nỗi khi anh ta ngẩng đầu lên, cô còn tưởng mình đang được quay ngược thời gian để trở về bảy năm trước. Lúc đó Kiến Thành của cô cũng thích mặc đồ đen như thế này, mái tóc ngắn sau khi tắm xong cũng hơi ẩm ướt, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt trong veo.

An Nhã cố gắng hít sâu mấy hơi cho tâm trạng mình ổn định lại, hơi run run trả lời: "Thành thật xin lỗi anh. Tôi chỉ cố gắng tự vệ, tôi không cố ý làm anh bị thương"

"Tự vệ của cô hình như hơi quá mức"

"Tôi xin lỗi. Xin lỗi anh. Tôi thật sự không cố ý. Anh bị thương thế nào? Anh không sao chứ?"

"Có cần tôi cởi ra cho cô xem không?"

Anh ta đang mặc áo choàng đấy, cởi kiểu gì?

Mặt mày An Nhã đột nhiên đỏ bừng bừng, cô bối rối xua tay: "Dạ không cần. Tôi có nghe luật sư của anh nói anh bị thương, thương tích tới 13%. Tôi biết mình sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi"

"Tha thứ cho cô?". Thành Viễn cười nhạt: "Vậy vết thương của tôi thì thế nào?"

"Anh điều trị hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ tìm cách bồi thường cho anh. Xin anh đừng chấp tôi, tôi thật sự không cố ý làm anh bị thương"

"Cô thấy tôi thiếu tiền?"

An Nhã vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không ạ. Tôi không có ý đó"

Thành Viễn lấy từ bên cạnh ra một đống ảnh, vứt lên bàn: "Tôi nghĩ luật sư của tôi đã nói rõ với cô rồi"

An Nhã cúi đầu nhìn mấy bức hình chụp những mảnh thủy tinh cắm đầy vào lưng Thành Viễn, da thịt anh ta bị cứa đứt chảy nhày nhụa máu. Cảm giác giống hệt như năm xưa bọn họ ở đi tàu biển gặp bão, Kiến Thành cũng vì bảo vệ cô mà chấp nhận chịu vô số mảnh kính cắm vào lưng giống thế này.

"Cô đang còn trẻ, ngồi tù cùng lắm là năm bảy năm, đến khi ra tù làm lại cuộc đời cũng chưa muộn"

Cô biết Dương Thành Viễn muốn mình đến nơi này là có mục đích, càng hiểu rõ bản thân đã lựa chọn đến đây nghĩa là không còn đường quay đầu. Thế nhưng, cô thà bị sỉ nhục, thà bị chà đạp còn hơn là phải bỏ mặc mẹ mình, tự trọng cả đời này của cô cũng đâu còn nữa? Tự trọng rồi cũng có biến thành tiền chữa bệnh cho mẹ được không?

An Nhã mím môi im lặng hồi lâu, lòng bàn tay rịn ra rất nhiều mồ hôi, phải cố gắng lắm mới có thể nói ra hoàn chỉnh mấy chữ: "Chúng ta thương lượng được không?"

"Cô muốn thương lượng thế nào?""

"Thật ra là anh muốn như thế nào mới đúng"

Nghe xong câu này, khóe miệng Thành Viễn cong lên để lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Cô thông minh như vậy, chắc hẳn dư sức đoán ra tôi muốn gì"

"Làm anh thất vọng rồi. Trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng không thể hiểu nổi rút cục một tổng giám đốc thứ gì cũng có như anh, có thể cần gì từ tôi"

"Không phải tự trong lòng cô đã có câu trả lời rồi sao?"

"Nếu bảo tôi bây giờ chạy ngay ra ngoài kia mua một tấm sổ xố hai trăm nghìn đồng là buổi tối có thể trúng ngay giải độc đắc, có lẽ còn dễ tin hơn việc ngoại hình của mình đủ sức để thu hút anh"

Thành Viễn hơi mỉm cười, ánh mắt sắc bén quan sát cô từ đầu đến chân một lượt. Người phụ nữ này sau bảy năm đã thay đổi nhiều thật đấy, lời nói tuy có vẻ mềm mại nhưng trong đáy mắt lại chứa đựng một sự quật cường không gì che giấu được.

"Tắt điện đi thì phụ nữ nào cũng giống như nhau cả thôi". Ánh mắt anh dời xuống đôi bàn tay không mấy đẹp đẽ của An Nhã: "Tôi thích đường cong cơ thể cô. Dù nhắm mắt dùng tay vẫn sờ thấy được"

Nếu có một ly nước ở đây, nhất định An Nhã sẽ cầm lên hất vào mặt anh ta.

Đàn ông thô bỉ cô đã gặp rất nhiều, thế nhưng một người có gương mặt đẹp trai mà có thể thản nhiên nói ra những lời này như Dương Thành Viễn, quả thực cô chưa gặp bao giờ.

"Vậy ngay từ đầu, anh cho luật sư của mình đến nói chuyện với tôi, chỉ vì mục đích này?"

"Đàn ông, ngoài dục vọng ra còn có thể có cái gì? Cô làm công việc như vậy, lẽ ra phải hiểu chuyện này hơn ai hết"

An Nhã nhìn chằm chằm Dương Thành Viễn, cố nuốt cục tức vào trong lòng: "Tôi làm PR rượu không có nghĩa là phải hiểu được đàn ông các người muốn gì"

Thành Viễn nhún vai: "Vậy tùy cô, hẹn gặp lại tại Tòa"

Anh ta nói xong liền đứng dậy định bỏ đi, An Nhã vội vội vàng vàng đuổi theo: "Này, tôi còn chưa nói xong mà"

Thành Viễn không thèm trả lời, bước chân đương nhiên cũng không dừng lại.

"Khoan đã. Không phải nói có thể thương lượng sao?"

Lần này Dương Thành Viễn đứng lại đột ngột khiến cho An Nhã đang theo đà đi tới liền đập cả người vào lưng của anh ta.

"Ngủ với tôi. Đổi lại, tôi đồng ý thương lượng"

"Có thể thương lượng chuyện khác được không?". An Nhã đưa tay xoa xoa cánh mũi, sự tủi nhục trong lòng cũng lặng lẽ nuốt xuống: "Chỉ cần không phải là chuyện đó, chuyện gì tôi cũng đồng ý"

"Đừng vờ tỏ ra thanh cao với tôi. Không phải vào tù, không cần tiếp tục làm PR không lương, còn có tiền chữa bệnh cho mẹ, thế nào?"

An Nhã kinh ngạc nhìn Thanh Viễn kêu lên: "Anh biết những gì về tôi?"

"Tôi muốn biết cái gì đều có thể biết"

"Anh...anh rút cục là ai?"

Dương Thành Viễn lạnh lùng xoay người, ánh mắt nhìn An Nhã đầy vẻ khinh miệt: "Cô nhìn xem, tôi là ai?"

Nghe xong câu này, An Nhã bỗng dưng hoảng sợ lùi dần lùi dần về phía mép tường, giọng nói liền trở nên run rẩy: "Anh, Thành... anh...anh..."

Thành Viễn chống một tay lên tường, ép cô lọt thỏm vào giữa lòng anh, lời nói sắc lạnh như dao cứa: "Muốn mẹ cô có tiền chữa bệnh, muốn ba cô sống yên ổn trong trại giam. Tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời. Cô ngoài khuôn mặt này ra...". Anh cười nhạt: "Những thứ khác, tôi đều cảm thấy dơ bẩn"

Hàm răng An Nhã cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn cho nước mắt không chảy ra. Anh ta không phải là Kiến Thành, không phải, tuyệt đối không phải. Kiến Thành của cô nhất định sẽ không sỉ nhục cô như thế!!!

"Dương Thành Viễn, rút cục tôi có thù oán gì với anh?"

Thành Viễn không trả lời mà trực tiếp cầm cổ tay cô lôi vào trong phòng ngủ, sau đó ném An Nhã lên giường: "Những vết thương cô gây ra cho tôi, tôi sẽ đòi cô trả lại đủ không thiếu một thứ"

An Nhã vội vàng bật dậy, mà lúc này áo choàng trên người anh cũng đã bị bung ra. Khuôn ngực nam tính của Thành Viễn quả thực không hề có những vết sẹo ngang dọc như cơ thể của Kiến Thành khi trước, mà ở đó chỉ có duy nhất một vết sẹo hình tròn màu trắng nhạt ngay gần ngực trái.

Người này... không phải Dương Kiến Thành.

Không phải Kiến Thành, vậy anh ta là ai?

"Tránh ra, anh định làm gì?"

Thành Viễn cười nhạt, sau đó xoay người, tấm lưng chằng chịt những vết thương chưa kịp khép miệng hiện ra trước mặt An Nhã: "Đếm xem bao nhiêu vết?"

Cô lẩm nhẩm đếm trong miệng, ba mươi tư vết.

Thực ra, còn một vết thương nữa mà An Nhã đã không đếm được, đó là vết thương trong tim anh suốt bảy năm nay, vết thương ấy ngày nào cũng không ngừng chảy máu, ngày nào cũng không ngừng tổn thương. Vì cô, vì cả sợi dây liên kết bảy năm trước đây giữa hai người mà cô đã nhẫn tâm từ bỏ.

"Ba mươi tư"

"Biết sẽ đi tù bao nhiêu năm không?"

An Nhã lắc đầu: "Tôi không biết"

Thành Viễn giơ tay kéo áo choàng lên phủ kín lại tấm lưng mình, sau đó bình thản nói: "Tôi không thích cưỡng ép phụ nữ. Chuyện thương lượng này, tôi cho cô ba ngày suy nghĩ"

"Tôi có thể hỏi một câu được không?"

Anh bước xuống giường, đi đến tủ rượu trong phòng, rót ra một ly rượu đưa lên miệng. Thành Viễn đứng tựa người vào bức tường phía sau, vẻ mặt thản nhiên chờ đợi cô nói tiếp.

"Anh... có anh em sinh đôi không?". An Nhã nửa quỳ nửa ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông đứng đối diện: "Tôi thấy anh rất giống một người"

"Sao? Lên giường với nhiều người quá, không nhớ nổi nữa à?"

An Nhã thầm chửi thề trong lòng hai chữ "mẹ kiếp", sau đó hùng hùng hổ hổ bước xuống giường: "Tôi có lên giường với tất cả đàn ông trên thế giới này cũng không ngủ với anh. Khỏi cần ba ngày suy nghĩ"

Nói xong, cô cúi người nhặt túi xách rơi dưới nền nhà, sau đó mở cửa rời khỏi căn biệt thự của Dương Thành Viễn.

Anh nhìn theo bóng dáng An Nhã cho đến khi khuất hẳn mới đưa ly rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch, khóe môi nở ra một nụ cười cô đơn: "Người con gái này, tại sao tôi cứ mãi yêu em, yêu em không ngừng được như vậy!!!"

***

Sau khi cơn giận qua đi rồi, An Nhã mới thực sự cảm thấy hối hận.

Cô vốn định đến đây để thương lượng với Thành Viễn, vốn định nhịn nhục một chút để anh ta không đâm đơn kiện mình. Thế nhưng bây giờ thì hay rồi, không những xin lỗi không xong, còn chọc tức người ta.

An Nhã thở dài một tiếng, sau đó đi bộ đến trạm chờ xe bus, lên một chuyến xe quay trở về công ty tiếp thị rượu. Hai ngày nữa bình thường qua đi, đến ngày thứ ba thì liên tiếp chuyện không hay xảy đến.

Chuyện không hay đầu tiên chính là cô nhận được giấy triệu tập của Tòa án, còn chuyện thứ hai là công ty tổ chức sự kiện đột ngột cho cô thôi việc không lý do.

Có dùng ngón chân để nghĩ cũng đủ hiểu người đứng sau việc này là Dương Thành Viễn.

Phương Lan sau khi biết An Nhã bị cho thôi việc liền đi khắp công ty tìm cô, sau cùng nhìn thấy An Nhã ngồi ngây ra ở phòng thay đồ, trên tay cầm khư khư một phong bì thư màu trắng.

"Nhã"

Cô ngẩng đầu lên, hai mắt sưng húp đầy vẻ mệ mỏi: "Chị Lan"

"Em đã gây ra chuyện gì, đắc tội với ai mà đến mức này"

"Chị Lan, em không cố ý"

"Rút cục mọi chuyện là như thế nào? Người đó là ai mà có thế lực lớn như thế. Kể cho chị nghe"

An Nhã chậm chạp kể lại chuyện giữa cô và Dương Thành Viễn. Sau khi nghe xong, Phương Lan kinh ngạc kêu lên: "Em có biết thế lực gia đình anh ta khủng khiếp thế nào không? Nếu còn muốn sống yên ổn thì mau đi xin lỗi người ta. Tại sao lại ngốc vậy hả? Em không muốn chữa bệnh cho mẹ nữa à?"

"Em muốn, nhưng mà không biết phải làm sao anh ta mới chịu buông tha cho em"

"Ba em đã ở trong tù, không lẽ em cũng muốn vào đó nữa sao? Ngủ với người ta mà đổi lại được tự do thì tại sao lại không làm? Chúng ta cần tiền, cần cơm ăn, sĩ diện và danh dự có nuôi sống được bản thân không?"

"Anh ta nhiều tiền như vậy, thiếu gì phụ nữ, tại sao nhất định phải ép em vào đường cùng như vậy?"

Phương Lan nhìn cô thở dài: "Bao nhiêu người muốn trèo lên giường của anh ta còn không được. Nếu anh ta thực sự thích em, chị nghĩ, em cũng nên dẹp lòng tự trọng sang một bên. Có tiền nuôi mẹ mới là quan trọng nhất"

An Nhã gật gật đầu, im lặng thở dài.

Sau khi rời khỏi công ty, cô lang thang trên đường mà không biết đi đâu về đâu. Chiếc phong bì lúc nãy chính là tiền lương nửa tháng này của cô, mà số tiền ấy cũng chỉ tạm đủ cho mẹ con cô sinh hoạt thêm nửa tháng, tiền mua thuốc cũng chưa biết lấy đâu ra.

An Nhã ngồi ở trạm xe bus, nhìn từng chiếc xe tới bến rồi rời bến, ngồi hết ba tiếng thì điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông. Cúi đầu nhìn màn hình, thấy số của Nam gọi đến.

Cô chần chừ hồi lâu rồi bấm nút kết nối, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã lên tiếng trước:

"Thành phố B có mưa không em, sao ở đây mưa quá trời quá đất"

"Gửi cho anh chút nắng này, chỗ em trời cao nắng đẹp"

"Sắp tới anh đến thành phố B công tác, em có muốn ăn đồ gì không, anh đem tới cho em"

"Được gặp anh là vui rồi. Không cần mang gì cho em đâu"

Kể từ khi cô tới thành phố B đến nay, hai người vẫn giữ liên lạc, mỗi lần Nam tới đây công tác cũng đều dành thời gian đến thăm mẹ Tâm. Người đàn ông ấy vẫn kiên trì từng chút từng chút tiến vào trái tim An Nhã, thế nhưng ngày qua ngày trôi đi, cô vẫn chưa có cách nào chấp nhận anh được.

Hai người vui vẻ trò chuyện một lúc lâu, sau cùng khi Nam vừa định ngắt máy thì An Nhã lại khẽ nói:

"Anh này"

"Ừ. Sao thế em?"

"Anh có quen vị luật sư nào không?"

"Nhã, đã xảy ra chuyện gì à?"

"Em vô tình làm người ta bị thương. Bây giờ người ta muốn kiện"

"Thương tích thế nào? Có nặng không?"

"Nghe nói tỉ lệ thương tật 13%"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, chừng nửa phút sau mới chậm rãi nói tiếp: "Đợi anh. Ngày mai anh lập tức đến thành phố B"-------

Nếu là mình, mình cũng hận, hận không muốn nhìn mặt nữa ấy. Nhưng mà Thành thì vẫn yêu, vẫn muốn ngược nhưng ngược không nổi. Thành ra cứ loay hoay giữa yêu và hận. rõ khổ