Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Quyển 2 - Chương 29: Tuyên Chiến




Nam cùng mấy tên sát thủ nữa đứng bên ngoài, nòng súng trên tay bọn họ nhắm vào giữa ấn đường của hai người phụ nữ đang đứng chôn chân trong phòng.

Anh ta chỉ vào An Nhã, sau đó nhếch miệng cười nhạt: "Dẫn cô ta đi"

Ba tên sát thủ lập tức tiến đến kéo tay An Nhã lôi đi, Lý Thiên Kim lúc này mặc dù không dám rút súng phản kháng nhưng vẫn nắm chặt tay cô ra sức kéo lại.

"Buông cô ấy ra"

Lời còn chưa nói xong, Thiên Kim đã bị bọn chúng đạp một phát vào bụng khiến cả người văng về sau nửa mét. An Nhã thấy vậy liền gào lên: "Kim".

Nam đứng một bên lạnh lẽo liếc đám sát thủ, nói ba từ: "Giết nó đi"

Nghe xong hai từ này, An Nhã phản ứng cực kỳ nhanh, ngay lúc ba tên sát thủ còn chưa kịp giơ súng lên thì cô đã lập tức xoay người chạm tay vào vách tường, sau đó giơ chân đạp mạnh về phía bọn chúng, thành công phân tán sự chú ý của đối phương.

Cửa hầm ngầm sau khi được quét vân tay đóng lại thì đám người kia cũng đã khóa chặt chân tay An Nhã xong xuôi. Nam gườm gườm nhìn bức tường trống trơn, rồi lại nhìn cô, lát sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Dẫn đi"

***

Lúc Kiến Thành tiêu diệt xong hai chiếc trực thăng kia quay trở về, hầm ngầm chỉ còn lại mình Lý Thiên Kim ở đó.

Căn phòng này diện tích chỉ chừng bốn mươi mét vuông, ngoài một chiếc giường cùng một bàn trà ra thì không hề đặt thêm đồ vật gì khác, vậy mà anh có nhìn thế nào cũng không hề thấy bóng dáng của An Nhã, đến nửa cái bóng cũng không thấy.

Trái tim Kiến Thành dường như bị ai gõ mạnh vào một cái, anh vội vàng rảo bước đi lại phía Lý Thiên Kim đang ngồi bệt trên sàn, nắm lấy vai cô, giọng nói có phần hơi gấp gáp: "Kim, đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Thiên Kim lúc này mặt mày đã trắng bệch, hai tay ôm bụng tựa vào tường, mồ hôi trên trán rơi từng giọt, rơi cả vào cánh tay của anh: "Lúc nãy có người đến đây, bọn chúng nói qua bộ đàm. Nói là anh bị thương"

"Nhã đã mở cửa?"

Cô yếu ớt gật đầu.

Ánh mắt Kiến Thành đột nhiên tối lại, huyệt thái dương trên trán giật mạnh đến nỗi Lý Thiên Kim ngồi đó cũng có thể thấy được rõ ràng sự kích động trong lòng anh.

Nếu cô biết An Nhã đang có thai, nếu cô biết trước đây cái giá phải trả cho hòa bình là đứa con đầu lòng của hai người bọn họ, nếu cô biết bảy năm trước anh đã dùng chính tính mạng mình để đổi lấy cuộc sống bình an cho An Nhã, có lẽ cô sẽ thấu hiểu được sâu sắc sự phẫn nộ trong đáy mắt Dương Kiến Thành bây giờ.

Anh im lặng một lúc, bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền, sau đó xoay người đứng dậy, nhìn về phía Dương đang đứng thất thần ở gần đó: "Đem cô ấy tới bệnh viện kiểm tra trước đi"

Lúc này, máu từ vết thương trên cánh tay Dương vẫn chảy từng giọt, từng giọt, chảy xuống sàn nhà màu trắng tạo thành những vết đỏ loang lổ. Anh ta mím môi, gật đầu rồi tiến lại đỡ Lý Thiên Kim đứng dậy.

Lúc cô đi qua Kiến Thành, khóe miệng khẽ bật ra hai chữ: "Xin lỗi"

"Không phải lỗi của em". Anh thở dài một hơi, ngoảnh đầu che đi sự bi thương, chỉ để lại cho người ta nhìn thấy một bờ vai rộng lớn.

Sau khi bọn họ đi rồi, Kiến Thành mới giơ tay đấm mạnh vào tường, máu từ bàn tay anh lập tức bật ra.

Bảy năm rồi, cái gì anh cũng có thể từ bỏ, mạng sống cũng không cần, hận thù cũng buông xuống, vậy mà số phận dường như rất biết cách trêu đùa lòng người. Sau bảy năm anh vẫn là không bảo vệ được người phụ nữ của mình, không bảo vệ được con mình, lại một lần nữa khiến An Nhã phải chịu tổn thương. Kiến Thành lặng lẽ giơ hai tay ôm mặt, sự bất lực phủ xuống bóng lưng cô đơn của anh, trái tim còn đau đớn hơn cả bàn tay đang rỉ máu.

Không khí trong căn phòng ngầm trống rỗng phối hợp với lòng người mà trầm lặng rất lâu. Cho đến khi chuông điện thoại reo lên phá tan sự trầm mặc đáng sợ kia, Kiến Thành mới phát hiện ra máu trên tay mình đã bắt đầu khô lại.

Anh thở hắt ra một tiếng, sự bi thương trong nháy mắt liền bị che đi, ngón tay chậm rãi bấm nút kết nối:

"Đại ca". Kiệt ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng, có thể nghe ra được âm thanh của sự căng thẳng: "Em đang ở bên ngoài Bộ công an"

"Tình hình thế nào?"

"Canh gác kỹ lưỡng, bảo vệ tuyệt đối, cứ ba tiếng lại đổi ca một lần". Kiệt liếc nhìn đồng hồ phát quang trên tay, bổ sung thêm: "Còn mười lăm phút nữa là đến giờ giao ca"

Bên ngoài có tiếng mở cửa lạch cạch, Kiến Thành một tay giữ nguyên điện thoại bên tai, một tay chạm đến khẩu súng ở thắt lưng, sau đó bước ra khỏi hầm ngầm.

Dương dìu Lý Thiên Kim từ bên ngoài mở cửa vào, sắc mặt ai nấy đều hiện rõ sự mệt mỏi. Anh hơi liếc hai người họ, sau đó tiếp tục nói qua điện thoại: "Chú chuẩn bị đi. Mười phút nữa bắt đầu kết nối"

"Vâng, đại ca"

Kiến Thành đi xuyên qua phòng khách đứng chật ních vệ sĩ, đến bàn trà ngồi xuống. Anh nhìn cánh tay đã được băng lại của Dương, rồi lại nhìn Thiên Kim, lên tiếng hỏi: "Không sao chứ?"

Cả hai người cùng đồng thời trả lời: "Em không sao"

Kiến Thành rút ra một điếu thuốc, vệ sĩ đứng bên cạnh ngay lập tức cúi xuống châm lửa: "Kiệt đã đến nơi rồi. Chú chuẩn bị đi".

Dương nhìn làn khói trắng mờ nhạt bay lên từ kẽ tay của Kiến Thành, có thể mơ hồ cảm nhận được bao nhiêu phẫn nộ đang bị đè nén lại dưới khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh kia. Kiến Thành thường không thích hút thuốc, nhưng có lẽ bây giờ chỉ có chất nicotin mới có thể khiến cho cảm xúc của anh tê liệt và giữ được đầu óc tỉnh táo để đối phó với Tạ Vân.

Anh ta liếc mẩu đầu lọc thuốc đã bị Kiến Thành siết cho nhăn nhúm, kiên định trả lời: "Vâng, bây giờ em làm ngay"

Trong phòng máy tính, mười đầu ngón tay Dương múa phím loạn xạ, chỉ chưa đầy năm phút sau đã kết nối thành công với robot mini ở thành phố A.

Anh ta nói qua tai nghe: "Anh Kiệt, chuẩn bị giao ca chưa?"

Kiệt nhìn chằm chằm ống nhòm hồng ngoại, đứng trên tầng thượng tòa nhà này có thể nhìn thấy một người cảnh vệ vai vác súng đang bước tới cửa phòng máy tính để đổi ca với người còn lại, nói: "Năm giây".

"Năm...bốn...ba...hai...".  Lúc này hai người cảnh vệ đang nói với nhau gì đó, người mới đến mở cửa ra kiểm tra bên trong. Kiệt lạnh giọng: "Năm. Bay đi"

Dương ấn mạnh phím Enter một cái, robot mini núp trong một góc tối lập tức bay lên, ngay trước khi người cảnh vệ đóng cửa đã kịp lọt vào phòng máy.

Tay Dương cầm cần gạt, điều khiển robot tìm tới vị trí máy chủ, sau đó ôm chip gắn vào. Con chip vừa chạm đến các mạch dẫn, những ngón tay của anh ta ngay lập tức gõ điên cuồng trên bàn phím, chưa đầy ba mươi giây sau, anh ta đã thở hắt ra một tiếng, quay sang nhìn Kiến Thành: "Đại ca, anh Kiệt, hack thành công"

"Chú dò vị trí". Kiến Thành giơ tay nhấn nút trên tai nghe, nói tiếp: "Kiệt, lập tức quay trở về"

"Rõ, đại ca"

Trên màn hình máy tính cỡ lớn bắt đầu xuất hiện các CCTV của camera giao thông, còn có dò được cả các cuộc điện thoại trong tổng bộ. Dương tìm đến đường dây điện thoại Cục trưởng cục An Ninh, sau hai tiếng cũng dò được một cuộc gọi đã được mã hóa.

Anh ta chửi thề một tiếng: "Con mẹ nó, tưởng mã hóa mà làm khó được ông đây à?".

Lời vừa nói xong, cuộc gọi lưu trữ kia đã được anh ta phá mã mở ra, tiếp theo trong máy tính truyền đến một giọng nói: "Thế nào rồi?"

Tạ Vân ở đầu dây bên kia ậm ừ: "Tôi đã mua sắm được một ít thực phẩm. Đều là đồ sạch sẽ, thứ gì cũng tươi mới"

"Ừ. Tôi thích ăn dưa lê. Nếu cô đi siêu thị, hãy mua thêm một ít"

"Được"

Đây có lẽ là những thuật ngữ ám chỉ về việc mua bán vũ khí của Cao Dũng và Tạ Vân. Kiến Thành nghe xong liền nhíu mày: "Dò vị trí cuộc gọi"

Dương lại lập tức cúi xuống tiếp tục múa phím: "Đại ca, vị trí cuộc gọi nhận ở một công viên bỏ hoang cách chúng ta khoảng 80km"

Vừa nói đến đây, bên ngoài bỗng dưng xuất hiện hàng loạt tiếng bước chân rầm rập. Kiến Thành đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống, liền nhìn thấy Lôi cùng một đoàn người nữa đã đi đến dưới sân.

Bước xuống dưới, nhìn đoàn người đủ mọi lứa tuổi từ hai mươi đến 40, tuy phong cách ăn mặc của mỗi người đều khác nhau, có người săm trổ đầy mình, có người cơ thể nhẵn bóng, tuy nhiên trên mặt ai nấy đều mang theo một loại nghĩa khí mà những hạng lưu manh thông thường không thể có được, còn có thêm cả một chút bất cần, coi thường sống chết.

Lôi đi đến trước mặt Kiến Thành, nói to: "Đại ca, em đã hoàn thành nhiệm vụ. Đây là sáu mươi người đã được em lựa chọn, có lính đánh thuê, lính giải ngũ, vận động viên đấm bốc giải nghệ. Bọn họ có thể đánh nhau, cũng có thể bán mạng. Tất cả đều có thể tin tưởng tuyệt đối"

Anh gật đầu, vệ sĩ phía sau hiểu ý bước lên một bước, cầm ba chiếc va ly lớn mở ra, bên trong nhìn thấy rất nhiều tiền đô: "Mỗi người hai mươi lăm nghìn USD, còn sống thì đem số tiền này về. Nếu chết rồi, tiền sẽ được chuyển đến cho gia đình. Ai đồng ý thì ở lại"

Sáu mươi người kia đồng thanh hô to: "Đồng ý"

Cùng lúc này, điện thoại của anh cũng đột nhiên đổ chuông. Kiến Thành vừa bấm nút kết nối đã nghe giọng Baron truyền tới: "Thành, mở đường băng đi. Máy bay gần đến nơi rồi"

Bàn tay anh nắm chặt thành quyền, miệng bỗng dưng lại bật ra một câu nghe có vẻ không liên quan lắm: "Về rất đúng lúc"

Cúp máy xong, anh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, trong đầu thầm tính toán thời gian Kiệt quay về. Đã bốn tiếng trôi qua kể từ khi An Nhã bị bắt cóc, trong bốn tiếng này cái gì có thể làm anh cũng đều đã làm rồi, bây giờ, mẹ nó, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cô thôi.

Một chiếc xe thương vụ đột nhiên từ bên ngoài lao như bay vào trong sân rồi phanh gấp. Lúc Kiệt dừng xe bước xuống, trán vẫn còn đẫm mồ hôi, anh ta nhanh chóng rảo bước đi lại gần, sống lưng thẳng tắp nhìn Kiến Thành, gọi hai tiếng: "Đại ca".

Anh nghiêng đầu nhìn Kiệt, khẽ gật đầu, sau đó nhấn nút trên tai nghe, giọng nói mang âm thanh lạnh lẽo như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong: "Dương, mở đường băng. Chuẩn bị đến đó"

"Rõ, đại ca".----------

Có ai làn Fan Ân Tầm không nhở. hôm nay là sinh nhật Niên ca nè. Cùng chúc Niên ca sinh nhật vui vẻ nhé. 44 tuổi ời chứ ít gì đâu:))