Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Quyển 2 - Chương 28: Dù Có Mất Mạng Anh Cũng Sẽ Bảo Vệ Con Và Em




Nghe âm thanh này của anh, An Nhã ngoảnh đầu lại, gượng cười yếu ớt rồi với tay vặn vòi nước rửa mặt.

Kiến Thành lấy một chiếc khăn mềm, dịu dàng cẩn thận lau đi mấy vết nước trên mặt cô, trong đáy mắt thường ngày vốn ung dung bình thản của anh đột nhiên lại xuất hiện mấy tia khác thường rõ rệt.

An Nhã tưởng anh lo lắng cho mình cho nên đành cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo xệch: "Em không sao. Chắc sáng nay ăn gì đó lạ bụng thôi"

Kiến Thành đột ngột dang tay ôm cô vào trong lòng, tựa như muốn đem cả thế giới thu lại trong một vòng tay của anh. Anh im lặng rất lâu, lâu đến nỗi An Nhã đã hoàn toàn quên mất tại sao hai người lại vào tận đây để ôm nhau như vậy, toàn bộ linh hồn lúc này gần như đã đặt lên nhịp đập vững vàng của trái tim người đàn ông bên cạnh, tâm can cùng nhau phiêu bạt đến thiên trường địa cửu.

"Nhã". Giọng anh vẫn khàn khàn, có thể nghe ra bao nhiêu kích động trong đó.

"Vâng"

"Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi". Nói đến đây, anh hình như nhớ ra điều gì cho nên bỗng vội vàng sửa lại: "Không. Anh sẽ mời bác sĩ đến nhà khám cho em"

Cô cười cười, giơ tay ôm lấy tấm lưng anh, cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc trên người Kiến Thành bỗng trở nên vô cùng mềm mại: "Không cần thật mà"

Anh không nói thêm gì, lẳng lặng cúi xuống ôm cô bước ra ngoài. Khi vừa ra đến cửa đã thấy bốn con mắt sáng lấp lánh của Dương và Kiệt chằm chằm nhìn vòng bụng còn phẳng lì của An Nhã.

"Đại ca, chị dâu, chúc mừng hai người"

Cô ngơ ngác bám lấy cổ anh, tròn xoe mắt hỏi: "Chúc mừng cái gì?"

"Còn có thể là cái gì". Dương bày ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, trả lời: "Chúng ta sắp có cháu bế rồi"

Kiệt thản nhiên uống một hớp cafe, sau đó đặt chiếc ly rỗng lên bàn: "Đại ca, trình độ bắn súng của em cũng không tệ. Sau này, có thể dạy con trai anh bắn súng được không?"

Kiến Thành mỉm cười quay đi, trước khi ra khỏi cửa còn buông lại một câu: "Con gái thì không thể bắn súng được à?"

Sau khi bác sĩ khám cho An Nhã xong xuôi, ông ta cầm một bản xét nghiệm máu, chìa ra trước mặt Kiến Thành: "Anh Viễn, thử bốn que rồi đều báo hai vạch. Xét nghiệm máu cũng phát hiện có thai. Chúc mừng anh"

"Chắc chắn chứ?"

"Vâng. Chắc chắn"

Ánh mắt Kiến Thành sáng lấp lánh, lần đầu tiên An Nhã thấy sự dịu dàng của anh không những dành cho cô mà còn dành cho cả mấy tờ giấy ở trên tay, giọng nói không che giấu nổi hạnh phúc: "Cảm ơn bác sĩ".

Khi bác sĩ đi rồi, anh mới buông mấy tờ giấy xét nghiệm kia ra, cúi xuống ôm cô vào trong lòng: "Em đã nghe thấy chưa? Chúng ta sắp có con rồi"

"Thành". An Nhã tựa sát vào lồng ngực anh, mái tóc dài phủ xuống như làn nước: "Lần này, em nhất định sẽ sinh con ra khỏe mạnh cho anh"

Trái tim Kiến Thành đột nhiên có hơi nhức nhối, bảy năm trước anh cũng không bảo vệ được cô, để đứa con đầu tiên của họ không thể có cơ hội được chào đời. Bảy năm sau, một lần nữa số phận lại thử thách hai người, trước cuộc chiến vô cùng hiểm nguy như thế này thì con lại đến một lần nữa.

Kiến Thành hít sâu một hơi, kiên định nói: "Dù có mất mạng, anh cũng sẽ bảo vệ em và con"

An Nhã lắc đầu: "Không. Chúng ta sẽ không chết"

"Nhã, kể từ bây giờ em không được tham gia trận chiến này nữa. Hãy ở đây đợi anh, được không?"

Cô đưa tay vuốt ve vòng bụng chưa nhô lên của mình, im lặng một lát, lâu sau đó mới trả lời: "Được, em nghe anh"

***

Chỉ mất đúng bốn tiếng, Dương đã chế tạo thành công một robot mini có kích cỡ chỉ nhỉnh hơn con ong một chút. Robot này có thể bay được, còn có camera giám sát, bốn càng của nó có thể ôm được chip để gắn lên hệ thống máy chủ. Sau khi thực nghiệm cho robot bay xung quanh biệt thự thành công, Kiệt lập tức lên máy bay đến thành phố A.

Buối tối, Lý Thiên Kim lái xe đến biệt thự của Kiến Thành. Cô xách theo một ít đồ bổ, vừa mới mở cửa bước vào nhà đã va vào một người.

"A"

Mấy hộp thực phẩm văng vương vãi trên sàn nhà, Thiên Kim vội vàng cúi đầu nhặt, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một đôi dép đi trong nhà hình thỏ bông vô cùng buồn cười.

Đây là dép nam. Trong đầu cô không nhịn được, liền xuất hiện một câu hỏi: tên đàn ông nào mà có thể đi đôi dép màu mè đến mức thế này!!!

Rất nhanh, Lý Thiên Kim đã có câu trả lời, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Dương đang cầm một hộp thực phẩm trên tay, ánh mắt chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng.

"Cái này là thứ gì? Sao toàn tiếng Hàn như vậy?"

Thiên Kim giật lấy hộp thực phẩm trên tay anh ta, bỗng dưng lại đỏ mặt: "Là đồ bổ"

"Cô đem đến cho anh Thành à?". Dương cúi xuống nhặt nốt mấy hộp còn rơi dưới đất, đưa trả cho Lý Thiên Kim: "Anh ấy đang ở trong phòng ngủ. Không tiện gặp đâu"

"Tại sao?"

Anh ta bày ra vẻ mặt vô cùng phóng đãng, liếc về phía phòng ngủ của Kiến Thành, nói: "Cái này là cuộc sống hôn nhân của đôi uyên ương bọn họ"

Trái tim Lý Thiên Kim thoáng đau nhói, cô nhận lấy hộp thực phẩm trên tay Dương, suy nghĩ một lát rồi lại đưa cho anh ta: "Cái này là tôi mua cho anh"

"Hả? Mua cho tôi?"

"Vâng". Thiên Kim gật đầu: "Hôm trước anh cứu tôi, còn bị thương. Mấy thứ này đem đến cho anh tẩm bổ"

Dương vốn định nói "Không cần", thế nhưng lời còn chưa bật ra khỏi miệng lại nhìn thấy vẻ mặt phảng phất mấy tia buồn bã của Lý Thiên Kim, rút cục, anh ta đành nuốt lại mấy lời kia vào trong họng, miễn cưỡng mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn"

Hai người vừa nói đến đây thì bên tai truyền đến mấy tiếng còi báo động. Kiến Thành cùng An Nhã đang ở trong phòng nghỉ, nghe thấy âm thanh này liền lập tức bật dậy.

Anh với tay lấy bộ đàm trên tủ đầu giường, bấm một số: "Xảy ra chuyện gì"

Tiếng rè rè trong bộ đàm truyền đến, sau đó là giọng nói gấp gáp của một người vệ sĩ: "Đại ca, phát hiện có mấy chiếc trực thăng đang bay về phía biệt thự"

"Lấy hỏa tiễn. Tất cả mọi người tập trung cao độ, sẵn sàng phản kích"

"Rõ, đại ca"

Bộ đàm vừa ngắt, An Nhã đã vội vàng lên tiếng: "Thành, đã có chuyện gì?"

Kiến Thành đứng dậy, vươn tay bế cô vào lòng: "Em xuống tầng hầm trước, xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, biết chưa?"

Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, gật đầu. Khi hai người vừa ra đến cửa thì gặp Dương cùng Thiên Kim từ cầu thang lao tới:

"Đại ca, chị dâu"

"Vào kho lấy vũ khí. Số hỏa tiễn Baron mang sang, cần thiết mới được sử dụng"

Dương "vâng" to một tiếng rồi nhảy qua cửa sổ tầng hai, vọt xuống bên dưới. Lý Thiên Kim kinh ngạc nhìn anh ta đang chạy băng băng dưới bãi cỏ tầng một, rồi lại nhìn độ cao từ cửa sổ trên này xuống tới mặt đất, cô thần người ra mất mấy giây, sau đó mới quay sang nói với Kiến Thành: "Em bảo vệ cô ấy. Anh mau đi giải quyết đi"

Anh mím môi suy nghĩ giây lát rồi miễn cưỡng gật đầu: "Hai người xuống hầm ngầm ngay lập tức. Xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài"

Sau khi An Nhã cùng Lý Thiên Kim vừa xuống đến hầm ngầm thì mấy chiếc máy bay trực thăng kia cũng vừa tới nơi. Người trên máy bay dùng súng máy bắn xối xả về phía biệt thự, mặt cỏ bị bọn chúng bắn đến be bét, đất cát bay mù mịt, lúc này toàn bộ vệ sĩ của Kiến Thành hầu như đã được anh cho rút hết về kho chứa vũ khí.

Dương vác một khẩu súng ngắm trên vai, miệng chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, cái con điên đó như mũi thính như chó săn"

Tạ Vân thực rất biết chọn thời điểm, cô ta không những chỉ trong bốn ngày đã tìm ra được vị trí của Kiến Thành mà còn chọn đúng lúc cả Lôi, Kiệt và A Mạc đều không có ở đây để tấn công.

Kiến Thành đeo kính ngắm hồng ngoại, tay cầm một chiếc súng bắn móc móng tầm xa, hướng về một chiếc trực thăng đang hung hăng nã đạn xuống phía dưới: "Đừng giết hết, bắt sống vài tên rồi nói"

"Rõ, đại ca"

Móc móng trên tay anh vừa bay đi, tên cầm súng máy trên trực thăng liền "hự" nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn xuống bên dưới mới thấy chân hắn đã bị một chiếc móng sắt bốn cạnh móc sâu vào da thịt, máu tươi phun ra ròng ròng.

Dương Kiến Thành xoay người thu tay về, đồng thời dây dù của móc móng cũng cuộn ngược trở lại, lôi mạnh tên kia từ trên máy bay xuống bãi cỏ đã bị hắn bắn cho be bét bên dưới.

Trong khi đó, ở trong hầm ngầm dưới nền biệt thự, An Nhã cùng Lý Thiên Kim ngồi lặng yên trên giường, tập trung cao độ lắng nghe những âm thanh rè rè truyền đến trong bộ đàm.

Cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng Kiến Thành chỉ huy người của mình, nghe thấy tiếng bom đạn nổ ầm ầm, còn nghe cả những bước chân người quần thảo hỗn loạn.

Lý Thiên Kim ngồi bên cạnh thấy cô ôm khư khư chiếc bộ đàm như một bảo vật quý, khẽ cười: "Cô rất yêu anh ấy à?"

An Nhã gật đầu: "Yêu"

"Vì anh ấy mà mạng cũng không cần sao?". Thiên Kim chợt nhớ lại hình ảnh của An Nhã lúc cầm súng chống trả lại đám sát thủ ở biệt thự cũ. Trong lòng khi đó đã tự hỏi rằng: Cô gái trông có vẻ yếu đuối này, rút cục là vì cái gì mà có thể kiên cường như vậy, vì cái gì mà có thể bình tĩnh đối mặt với một đám đàn ông vũ trang đầy đủ kia. Đến khi Kiến Thành trở về, cô mới hiểu rằng: An Nhã cũng như cô, cũng bởi vì yêu một người mà trở nên phi thường.

"Cô cũng vậy à?". An Nhã mỉm cười, hỏi ngược lại: "Tôi nghĩ thời gian cô yêu anh ấy còn nhiều hơn tôi rất nhiều"

Lý Thiên Kim cười, nụ cười mang theo một chút trào phúng: "Đã từng yêu. Nhưng bây giờ, tôi từ bỏ rồi"

An Nhã không nói thêm gì. Lý Thiên Kim bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh tấm lưng áo pull đầy máu của Dương hôm ấy, miệng bỗng bật ra một câu nói: "Thế giới này đâu chỉ có mình anh ấy là đàn ông tốt, tôi sẽ tìm được một người tốt thôi"

Gánh nặng trong lòng An Nhã như vừa được trút ra, cô nắm tay Thiên Kim, chân thành nói: "Cô sẽ tìm được một người đàn ông tốt"

Hai người nói đến đây, đột nhiên mới phát hiện ra đầu bên kia bộ đàm hình như vô cùng yên tĩnh. An Nhã để bộ đàm lại sát gần tai, ngoài tiếng rè rè ra thì không hề nghe được âm thanh gì khác, đến cả những tiếng nói chuyện thông thường cũng không có.

Trái tim cô như bị ai gõ mạnh một cái, An Nhã vội vàng bấm phím số một, khẽ gọi: "Thành"

Không ai trả lời. An Nhã nhìn Lý Thiên Kim ngây ngốc.

"Thành. Anh có ở đó không?"

Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Nơi cô đang ngồi được thiết kế tường dày hai mét, bên trên cũng dày như vậy, hầm ngầm này có thể chịu được bom đạn, đồng nghĩa với việc không thể nghe được âm thanh từ bên ngoài.

"Cho hỏi có ai ở đó không? Thành? Dương? Mọi người đâu rồi?"

Đáp lại cô, vẫn là những âm thanh rè rè không theo quy luật nào.

Tim An Nhã đập mạnh như trống dồn, đầu óc bỗng nhiên không thể nghĩ tiếp được cái gì, trong lòng chỉ thấy cồn cào như lửa đốt. Đúng lúc cô và Lý Thiên Kim đang chần chừ không biết có nên ra khỏi hầm để lên mặt đất hay không thì từ trong bộ đàm bỗng truyền đến một giọng nói.

"Nhã".

Lý Thiên Kim ghé tai cô nói nhỏ: "Ai vậy?"

"Một người bạn cũ của tôi"

Khi cô còn chưa quyết định có nên trả lời hay không thì đầu dây bên kia, Nam đã nói tiếp: "Nhã, em có ở đó không? Anh đến để cứu em"

"Alo. Nhã"

"..."

"Nhã, mau trả lời anh đi. Anh đang ở ngoài biệt thự, lúc nãy sau khi bom nổ, Dương Kiến Thành đã mất tích rồi, bộ đàm này là anh nhặt được của anh ta"

"Mất tích?". Rút cục An Nhã nghe xong câu này liền không chịu nổi, kinh ngạc hỏi lại.

"Hình như bị đất đá vùi lấp. Người của anh ta chết hết rồi, anh đến để cứu em. Nhã, mau đi thôi"

Người của anh ta chết hết rồi? Trong đầu Lý Thiên Kim chợt xẹt qua hình ảnh nụ cười của Dương lúc anh ta cầm mấy hộp thuốc bổ, bàn tay bỗng siết chặt lại.

"Tại sao tôi phải tin anh?"

"Nhã, anh yêu em như vậy, tuyệt đối sẽ không hại em. Anh biết ba anh hợp tác với Tạ Vân, anh không muốn em bị thương cho nên mới lén đến đây đem em đi"

An Nhã hít sâu một hơi, cố gắng giữ đầu óc mình thật bình tĩnh: "Bộ đàm là anh nhặt được của Thành?"

"Đúng"

"Ở chỗ nào?"

"Bãi cỏ phía trước biệt thự". Nam kiên trì nói tiếp: "Em hãy ra đây đi, đào bới đất có lẽ bây giờ vẫn còn kịp"

An Nhã suy nghĩ một lát, bấm nút ngắt kết nối với bộ đàm, sau đó quay sang nhìn Lý Thiên Kim: "Cô có mang súng không?"

"Một khẩu"

"Được". Cô gật đầu: "Chúng ta ra bên ngoài"

Lý Thiên Kim bắt gặp ánh mắt cực kỳ kiên định của An Nhã, định ngăn cản rồi lại thôi. Thực ra, Kiến Thành bị thương, cô cũng lo lắng không kém gì An Nhã. Hai người họ đủ thông minh để biết, ra ngoài có thể sẽ bị giết chết bất cứ lúc nào, thế nhưng, nếu hai người đàn ông kia chết, bọn họ sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Cửa hầm ngầm bằng thép chịu lực sau khi được quét vân tay của An Nhã liền mở ra.

Mà sau khi ánh sáng bên ngoài lọt vào căn hầm, thứ mà An Nhã và Lý Thiên Kim nhìn thấy đầu tiên chính là hai họng súng!!!