Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Quyển 2 - Chương 13: Vì Tôi Chở Theo Em




Thành Viễn vừa quay đầu lại tiếp tục lái xe thì đột nhiên nhìn thấy mấy bóng người thấp thoáng qua gương chiếu hậu.

Phía sau, mấy người đàn ông mặc áo da đen, đầu đội mũ bảo hiểm kín mít, cưỡi trên bốn chiếc mô tô phân khối lớn 250 Duke bám theo xe anh. Thoạt nhìn bọn họ trông giống như những người đi phượt bình thường, tuy nhiên, nếu để ý kỹ sẽ thấy trên xe không mang theo bất kỳ hành lý hay vật dụng cần thiết gì, bốn chiếc mô tô cũng không hề vượt lên mà chỉ duy trì một khoảng cách với xe của Thành Viễn một quãng.

Sau bảy năm, giác quan của Dương Thành Viễn vẫn nhạy bén hơn người cho nên ngay lập tức phát hiện ra điểm bất thường này. Anh quay sang nhìn An Nhã, đúng lúc cũng gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, hai người không hẹn mà cùng đồng thời nói: "Có người bám theo"

Vừa dứt lời, đột nhiên một viên đạn từ phía sau bay đến, sượt qua khuôn mặt của An Nhã rồi ghim vào kính chắn gió phía trước. Thành Viễn lập tức gầm lên: "Lấy súng trong cốp xe"

An Nhã nhanh như cắt xoay người núp ra sau ghế, sau đó thò tay vào cốp xe, móc ra một cây súng. Cùng lúc đó, Thành Viễn đột ngột dẫm chân ga tăng tốc, thấy vậy, bốn chiếc xe mô tô cũng lập tức vặn tay ga đuổi theo. Những tên ngồi sau xe mô tô vác trên vai mấy khẩu trường HK416 cải tiến, giương nòng nhắm về phía xe của Thành Viễn rồi điên cuồng nhả đạn. Lúc này mặt sau ghế bọc da thật của chiếc Posrche đã bị ghim đạn lỗ chỗ, kính chắn gió cũng không chịu được quá năm lần đạn, chẳng mấy chốc đã vỡ tan tành.

An Nhã bị gió lạnh thốc vào mặt, mái tóc dài bị thổi tung. Cô ngoảnh đầu liếc qua gương chiếu hậu, sau khi đã xác định được vị trí của bốn chiếc xe kia liền nghiêng người một góc bốn mươi lăm độ, sau đó lại dùng đúng một giây để căn điểm di chuyển, cuối cùng mới dứt khoát bóp cò.

Viên đạn bay đi, mặc dù tên cầm lái đằng trước đã nhanh chóng đánh tay lái né tránh nhưng tên ngồi phía sau vẫn bị trúng một phát đạn vào bả vai. Khẩu HK416 trên tay hắn văng xuống đường, tóe lửa, sau đó lại bị chính chiếc xe của đồng bọn đang theo đà đi đến nghiền nát.

Thành Viễn trông thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, hai đầu mày nhíu chặt: "Bắn vào bánh xe bọn chúng"

An Nhã sau khi bắn xong viên đạn đầu tiên liền xoay người lại vị trí ban đầu, cô dựa vào chiếc ghế bọc da, thở hổn hển: "Tôi biết rồi"

Lời còn chưa nói xong, mấy viên đạn nữa lại tiếp tục bay đến ghim vào thành xe làm tóe ra mấy tia lửa. An Nhã lẩm bẩm đếm trong miệng từ một đến ba, sau đó nhanh như chớp thò đầu khỏi ghế, nhắm chuẩn bánh xe của một chiếc mô tô rồi bóp cò.

Bánh xe của mô tô phân khối lớn vốn có chiều rộng to hơn bánh xe bình thường, thêm vào đó, An Nhã lại căn điểm vô cùng chính xác cho nên dù cả mình và mục tiêu đều đang di chuyển nhưng viên đạn của cô vẫn thành công bắn trúng vào lốp xe. Chiếc 250 Duke đang chạy tốc độ cao đột nhiên bị dính đạn liền lảo đảo, sau đó hoàn toàn mất lái đâm sầm vào vách núi, vỡ tan tành. Hai tên ngồi trên xe theo quán tính cũng bị văng ra, cả người lao đầu vào núi rồi rồi bật lại đập xuống đường, cuối cùng nằm im không nhúc nhích.

Bắn xong, An Nhã lập tức ngồi xuống ghế tránh đạn, sảng khoái mỉm cười nói: "Một xe"

Thành Viễn hơi liếc nhìn vẻ mặt hiện tại của cô, trong lòng thầm nở một nụ cười vô cùng hài lòng: "Còn ba chiếc"

"Anh làm gì mà bị người ta truy sát như vậy?"

Đường đèo vừa hẹp vừa ngoằn nghèo, Thành Viễn mặc dù vẫn tập trung tinh thần cao độ vừa lái xe, vừa tránh đạn, thế nhưng vẫn còn tâm trạng để nói đùa một câu: "Vì tôi chở theo em"

Đã rất lâu rồi An Nhã không trải qua cảm giác phiêu lưu thực thụ như thế này, bây giờ có dịp được trải nghiệm lại một lần nữa, đương nhiên tâm trạng không nhịn được mà trở nên vô cùng hưng phấn. Hóa ra, cô yêu Dương Kiến Thành không chỉ vì con người đàng hoàng khí phách, đầu đội trời chân đạp đất của anh, mà còn yêu cả những lần cùng anh lên rừng xuống biển, cùng nhau chinh chiến oanh oanh liệt liệt. Bảy năm rồi, đến hôm nay mới có thể tìm lại được cảm giác kích thích cao độ như vậy, trái tim hóa ra vẫn đập rộn ràng như ngày nào.

An Nhã mỉm cười không trả lời, chỉ bình thản xoay xoay khớp cổ tay rồi đột ngột đứng dậy, giơ súng bắn thêm một viên đạn vào bánh xe của một chiếc mô tô đang cố vượt lên. Tốc độ của cô nhanh đến mức hai tên ngồi trên xe còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì cả người cả xe đã đâm qua lan can chắn đường rồi lao xuống vực. Dù còn sống hay đã chết thì cũng không thể tiếp tục đuổi theo được nữa.

Bắn xong, An Nhã liền hài lòng quay sang nói với Dương Thành Viễn: "Còn hai chiếc"

Đúng lúc cô vừa định ngồi xuống thì khẩu súng của một trong bốn tên còn lại cũng nhắm chuẩn về phía cô rồi lạnh lùng bóp cò. Thành Viễn dù đang lái xe vẫn duy trì cảnh giác ở mức cao độ cho nên đã ngay lập tức nhìn thấy qua gương chiếu hậu, anh đánh lái đột ngột khiến An Nhã đang đứng liền ngã nhào về phía mình, viên đạn kia sượt qua má cô, để lại trên gương mặt trắng như tuyết một vệt máu nho nhỏ.

An Nhã liếm môi chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp"

"Hai chiếc còn lại phần tôi". Anh cúi người, nhanh như cắt nhặt khẩu súng mới từ tay An Nhã văng ra, nói: "Em cầm lái"

"Anh biết bắn không đấy?"

Thành Viễn cười cười: "Thường xuyên bắn CF online trên điện thoại thì có tính không?"

An Nhã lúc này đã ngồi vững ở ghế lái, mặt bỗng nhưng nghệt ra: "Hả?"

Dương Thành Viễn không thèm trả lời, anh giơ chân đạp mạnh vào hộp cốp xe, nắp cốp ngay lập tức bung ra, để lộ ra một khẩu súng Beretta M92. Thành Viễn hai tay cầm hai súng, sau đó dùng tốc độ nhanh như xẹt điện đứng dậy bắn về phía hai chiếc mô tô còn lại.

An Nhã không rõ anh có thèm nhắm bắn không, tuy nhiên hai viên đạn từ nòng súng của anh vừa bay đi, hai chiếc xe mô tô kia cũng mất lái đâm vào nhau, lần này, không phải vỡ van tành mà là nổ tan tành, mảnh vỡ bay kim loại tứ tung.

Dù không cần khen thì cảnh này cũng ngầu khỏi phải nói. An Nhã nhịn không được, liền hét ầm lên: "Bravo!!! Đã quá"

Thành Viễn xoay báng súng hai vòng, sau đó thu tay về, khẽ cười một tiếng.

Chiếc Porscher màu xám tiếp tục chạy băng băng trên đường, thân xe làm bằng hợp kim cao cấp hiện tại cũng đã bị dính đạn lỗ chỗ, kính chắn gió phía trước cũng không còn. Hai người còn chưa kịp thở phào một tiếng thì phía trước đột nhiên lại xuất hiện một đoạn cua gấp.

An Nhã dẫm chân phanh mấy lần nhưng xe không hề giảm tốc độ, dẫm đến gần hai mươi lần cũng không si nhê gì, cô lập tức quay sang gào lên: "Chết rồi. Xe mất phanh rồi"

Thành Viễn ngoái đầu nhìn chằm chằm nhìn về phía trước, trong đầu thầm tính toán nguyên nhân gây mất phanh. Có lẽ một số bộ phận của chiếc Posrche sau khi bị trúng đạn đã bị rò rỉ áp suất, dẫn đến áp lực truyền đến phanh giảm đi, gây ra hiện tượng bị mất phanh tạm thời.

Đồng hồ đo kilomet chỉ đến 120km/h rồi lại lên 150km/h, Thành Viễn suy nghĩ trong vòng vài giây rồi ngay lập tức nói:

"Trả số về số 1. Tiếp tục đạp chân phanh"

An Nhã nghe thấy vậy liền răm rắp làm theo, tiếng động cơ 300 mã lực đặc trưng của Porsche chạy tốc độ nhanh gào rú ầm ầm trên đường, cảnh vật xung quanh lướt nhanh đến mức chẳng còn nhìn thấy cái gì, đôi mắt hai người cũng bị gió tạt vào làm cay xè nhòe nhoẹt.

"Vẫn không ăn". An Nhã cuống quít đạp chân phanh, kinh sợ hét lên: "Anh mau nghĩ cách đi"

"Thêm 5 mét, nhả về số 2. Đạp chân phanh"

Lần này, khi anh vừa dứt lời thì xe cũng bắt đầu giảm tốc độ, tiếng lốp xe rít mặt đường chói tai đến mức màng nhĩ như muốn rách cả ra, mùi cao su cháy khét lẹt theo gió xộc vào trong mũi. Lúc có thể hoàn toàn điều khiển được tốc độ của xe, hai người chỉ còn cách đoạn cua gấp đúng mười lăm mét.

Khi đoạn đường sau khúc cua hiện ra, bốn chiếc xe hơi cùng một đoàn người mặc áo đen cầm súng ống sẵn sàng cũng lọt vào tầm mắt của Dương Thành Viễn. Anh không nhịn được, buột miệng chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp. Bị phục kích rồi"

An Nhã lúc này còn chưa kịp hoàn hồn sau khi hãm được phanh của chiếc Posrche, nghe thấy anh nói vậy, cả người liền cứng lại.

Xe của đoàn người kia dàn hàng ngang chắn toàn bộ đường đèo, mấy người đàn ông bên đó còn vác sẵn mấy khẩu hỏa tiễn FN-6 trên vai, dường như chỉ chờ xe của bọn họ đến là có thể lập tức khai nòng, tiêu diệt nhanh gọn.

Sau khi xe của Thành Viễn hoàn thành xong khúc cua thì ba hỏa tiễn từ phía của đoàn người kia cũng bắt đầu châm ngòi khai hỏa.

Ba đầu đạn tên lửa nhắm thẳng vào chiếc Posrche màu xám bạc của Dương Thành Viễn rồi xé gió lao tới, tuy nhiên, dường như người đàn ông ngồi trên xe có tốc độ phản xạ còn nhanh hơn cả hỏa tiễn cho nên trước khi xe bị nổ thành trăm mảnh đã ngay lập tức túm tay An Nhã nhảy ra.

Nếu nhảy xuống đường thì 100% sẽ bị đám người kia giết chết, còn nhảy xuống vực thì ít ra vẫn còn 1% hy vọng rơi vào một tán cây nào đó rồi sống sót. Bởi vậy trong giây phút quyết định, Dương Thành Viễn đã lựa chọn nắm tay An Nhã nhảy xuống vực sâu bên dưới.

Gió thổi vi vút bên tai tựa như đỉnh núi năm ấy, khi đó anh khắp thân đầy máu rơi từ đỉnh núi xuống. Bảy năm sau, lại một lần nữa anh rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh như vậy. Tuy nhiên, lần này anh đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, không còn đau thương như năm xưa nữa... Bởi vì người con gái anh yêu đã ở ngay đây rồi.

An Nhã nắm chặt tay Thành Viễn rơi tự do xuống vực, gió  rít quật mạnh đến mức hai hốc mắt cô không chịu được mà trở nên cay xè, nước mắt rơi nhòe nhoẹt. Cô muốn hét lên nhưng không sao hét được, muốn há miệng hít thở không khí cũng không sao hít thở nổi, đúng lúc tưởng mình nhất định sẽ tan thây nát thịt dưới vực sâu thì đột nhiên bên tai lại truyền đến những tiếng kim loại va vào đá, sau đó tốc độ rơi xuống giảm dần rồi dừng hẳn.

Khi cả người đã cheo leo lại trên lưng chừng núi, cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn, lúc này, Dương Thành Viễn một tay cầm dao, một tay nắm chặt tay cô. Điểm tựa duy nhất giúp hai người không tiếp tục lao xuống chính là con dao đang cắm vào khe nứt giữa vách đá.

Mà con dao này không phải đồ vật gì xa lạ, đó chính là con dao ba trăm năm tuổi của Tây Vực mà Kiến Thành đã tặng cho cô lúc trước, trên chuôi dao còn khảm một viên ngọc lớn màu xanh lam lấp lánh.

An Nhã lúc này đột nhiên chẳng còn nhớ mình đang trong hoàn cảnh gì, bỗng dưng hét ầm lên: "Anh lấy con dao này từ đâu vậy?"

Vì tay đang cầm dao phải chịu sức nặng của hai người cho nên cơ bắp trên cánh tay Thành Viễn nổi lên cuồn cuộn, gân xanh cũng hiện rõ trên trán, anh nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Hỏi câu nào đúng chủ đề đi được không?"

An Nhã mặt mày ngẩn ra, vài giây sau mới sực nhớ mạng sống của mình đang lửng lơ như sợi tóc, cho nên đành chuyển theo đúng chủ đề Thành Viễn nói: "Làm sao bây giờ, đau quá"

"Em nhìn xem có điểm tựa nào để bám vào không?"

"Không có, vách núi trơn quá". Cô nhìn đi nhìn lại xung quanh mấy lượt cũng đều không thấy chỗ nào có thể đặt chân được. Khi vừa nói xong câu này thì ánh mắt lại bỗng nhiên sáng lên: "Khoan đã, hình như bên kia có một hang động"

"Vị trí cụ thể"

"Bên trái, góc 8h"

Thành Viễn ngoái đầu nhìn về hướng An Nhã vừa nói, phát hiện ra cách họ chừng mười mét có có một hang động rất nhỏ bị cây lá phủ um tùm.

Anh chằm chằm nhìn về phía miệng hang kia, trong đầu thầm tính toán làm sao để có thể đu người sang bên ấy. Bảy mét! Khoảng cách từ vị trí của hai người đến miệng hang chừng bảy mét. Trong khi đó, sải tay cùng lắm là gần một mét, làm sao có thể đu qua?

"Làm sao bây giờ? Vách núi đá này trơn như vậy, không thể trèo qua được"

Thành Viễn im lặng một lát, sau đó đột nhiên hỏi một câu: "Em có sợ chết không?"

Nghe xong câu này, An Nhã lại đột nhiên nhớ lại lời mà Lôi đã nói lúc trước, khi Kiến Thành chuẩn bị lật đổ Hồng Nhân. Năm đó anh ta đã nói: Chết sợ quái gì chứ.

Năm xưa cô theo Dương Kiến Thành lên rừng xuống biển, cùng vào sinh ra tử, nếu phải chết, có lẽ cô đã chết cả trăm lần rồi. Quả thực, bây giờ ngoài lo cho mẹ Tâm ra, chết cô cũng sợ quái gì chứ.

"Tôi không sợ"

"Được". Bàn tay rắn chắc của Thành Viễn nắm chặt lấy tay An Nhã: "Tôi dùng tay quăng người em sang bên đó. Nếu em không sợ chết thì hãy cố bình tĩnh, khi đến nơi phải lập tức dùng hai tay bám vào miệng hang. Bám được rồi thì bò vào đó. Làm được không?"

"Còn anh thì sao?"

Thành Viễn liếc mắt về phía bên kia, nói: "Sau khi em an toàn trong hang, tôi cũng sẽ nhảy qua bên đó. Em chỉ cần giơ hai tay để tôi nắm lấy là được"

An Nhã kinh ngạc kêu lên: "Bảy mét đấy. Làm sao anh có thể nhảy qua được. Không được, tìm cách khác đi. Cùng lắm là cùng nhau chết"

Nghe câu trả lời này, người đàn ông bên trên khẽ mỉm cười hài lòng, sau đó không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ hỏi ngược lại một câu: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

***

CF online - Crossfire, trò chơi đột kích online.