Kiến Thành nhanh như chớp xoay ngược báng súng, cánh tay như gọng kìm kẹp chặt cổ người kia, sau đó lên gối thúc vào mạng sườn hắn ta hai cái.
Cái bóng đen đó liền kêu nhẹ một tiếng: "Anh Thành"
"Kiệt"
***
Kiệt bật một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, dẫn hai người vào trong nhà gỗ. Đi đến một khoảng trống, anh ta dừng lại, cúi xuống mở tấm gỗ dưới chân lên, dưới đó liền lộ ra một đường hầm.
Ở dưới tầng hầm có điện, khi xuống đến nơi, An Nhã mới phát hiện ra váy áo trên người mình đã bị gai trong rừng cào đến rách bươm, trên lớp da thịt trắng như tuyết cũng xuất hiện mấy vệt máu đã khô, chân tay cô trầy xước thê thảm.
Cô liếc nhìn Kiến Thành, cũng thấy quần áo trên người anh ta bị gai cào không ít, anh ta vẫn mặc sơ mi đen, quần đen, gương mặt tuấn tú dẫu trải qua một trận truy sát nghẹt thở vẫn duy trì một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khó che giấu.
"Mọi chuyện sao rồi?"
Kiệt hơi khựng lại, ngoảnh đầu nhìn An Nhã, hàm ý như muốn hỏi Kiến Thành: cô ta nghe được có sao không?
Kiến Thành ngồi xuống ghế, nâng cốc nước lên uống một ngụm lớn, nói: "Tình cờ gặp trong trung tâm thương mại, cứ nói đi, không sao đâu"
"Bọn Roger đang ráo riết tìm chúng ta, hàng vẫn an toàn"
Kiến Thành gật đầu. An Nhã liếc thấy ở dưới đây còn có một vài cánh cửa nữa, có lẽ là bên trong còn gian phòng khác. Cô không muốn biết quá nhiều về mấy chuyện trong xã hội đen, tránh gây phiền phức cho mình, cho nên nhân lúc hai người đàn ông kia tỏ vẻ đề phòng cô như vậy, An Nhã đành lí nhí nói:
"Tôi sang gian phòng bên kia được không?"
"Ừ"
Tầng hầm này được thiết kế khá rộng, cũng rất thông thoáng, An Nhã đẩy một cánh cửa bước vào, mò mẫm bật công tắc đèn điện. Bên trong căn phòng có một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh.
Cô rất lo lắng cho Diệp Linh, cho nên sau khi vào phòng, việc đầu tiên cô làm không phải là đi tắm mà là gọi điện thoại cho Diệp Linh.
Cũng may, ở đây vẫn có sóng điện thoại.
Điện thoại vừa kêu đến tiếng tút thứ hai thì bên kia đã có người nghe máy:
"- Alo, Alo, Nhã phải không, Nhã"
- Linh, mình đây, cậu không sao chứ?"
- Ơn trời, cậu còn sống. Cậu đã đi đâu vậy, mình không tìm thấy cậu, còn tưởng cậu..."
- Mình không sao, hiện tại đang có việc một chút, cậu cứ về khách sạn trước nhé.
- Nhã, cậu không sao chứ?
- Mình không sao. Vậy nhé, mình cúp máy đây".
An Nhã không muốn cho Diệp Linh biết những chuyện cô đã trải qua, ít nhất là vì muốn đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân mình, sau đó là đảm bảo an toàn cho Diêp Linh. Kiến Thành là xã hội đen, anh ta sẽ không vì lòng thương hại giữa những người cùng quốc tịch mà nương tay không giết cô. Đêm nay, An Nhã đã biết rất nhiều chuyện của Kiến Thành, bây giờ anh ta có tha cho cô một con đường sống hay không, cô còn không dám chắc.
Nghĩ đến đây, cô vô thức nhìn về phía cánh cửa, liền thấy Kiệt đã đứng ở cửa từ khi nào. Thấy anh ta xuất hiện bất thình lình như vậy, đại não vốn đang căng thẳng của cô liền cảm thấy sợ hãi tột độ, trái tim gần như nhảy vọt lên tận cổ họng.
"Đưa điện thoại cho tôi"
Người đàn ông tên Kiệt này hoàn toàn khác mấy tên đàn em còn lại của Kiến Thành, mấy lần gặp trước kia, ấn tượng của An Nhã về anh ta là rõ ràng nhất. Kiệt không cợt nhả, không nói nhiều, lúc nào cũng im lặng ngồi bên cạnh Kiến Thành. Anh ta không nhuộm tóc, chỉ có cánh tay săm một hình con đại bàng rất lớn.
An Nhã biết mình không thể tỏ ra không hợp tác, thế nên đành tắt nguồn điện thoại rồi đưa cho Kiệt.
Anh ta nhận lấy, gật đầu, rồi quay người ra ngoài.
Lúc này An Nhã mới thở hắt ra một hơi, bọn họ tịch thu điện thoại của cô, tức là sẽ không vội vàng giết cô.
An Nhã mệt mỏi lê bước vào phòng vệ sinh, tìm vòi nước để đi tắm. Váy áo của cô đã bị gai cào rách bươm, không thể mặc được nữa, lúc đi qua tủ quần áo, cô đành mở tủ, lấy tạm một chiếc sơ mi nam mặc vào. Trong tủ, tất cả quần áo cũng đều màu đen, size rất lớn, có lẽ là đồ của Kiến Thành. An Nhã còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng đặc trưng của riêng anh ta.
Cô từ nhỏ đến lớn đều sống một cuộc đời bình lặng, bây giờ lại gặp phải biến cố lớn như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng tất nhiên là vô cùng lo sợ, tuy nhiên, An Nhã không phải là kiểu người khi sợ hãi thì sẽ khóc lóc hay náo loạn ầm ỹ. Cô chỉ lẳng lặng chôn chặt cảm xúc vào trong lòng, yên lặng nhắm mắt nhưng không sao ngủ nổi.
Cách một bức tường, phía bên kia là hai người đàn ông xã hội đen dù chung quốc tịch nhưng lại vô cùng nguy hiểm, phía trên đầu là bọn sát thủ đang tích cực lùng sục, nếu tìm được mấy người bọn họ, nhất định cũng sẽ không bỏ sót cô.
An Nhã đứng giữa cả hai, nếu cô phải chết, nhất định cô sẽ lựa chọn chết trong tay Kiến Thành.
Bất giác, khi đó cô lại nghĩ đến người anh trai đã mất sáu năm trước của mình, một giọt nước mắt mát lạnh bỗng nhiên trượt xuống. Anh trai cô lúc đó là một cảnh sát điều tra mới vừa ra trường, trong một chuyên án truy quét tội phạm buôn ma túy đã bị bọn xã hội đen giết chết. An Nhã còn nhớ, lúc cô cùng ba mẹ chạy vào bệnh viện, anh trai cô chỉ còn thoi thóp thở nhưng vẫn cố nắm tay cô nói một câu cuối cùng: "Nhã, đừng có khóc".
***
Nửa đêm, đột nhiên An Nhã nghe tiếng lạch cạch ở bên ngoài.
Cô rón rén ngồi dậy, nhìn qua khe hở trên cánh cửa gỗ, thấy Kiến Thành không ngủ. Anh đang lắp ráp súng. Cách đó một quãng, Kiệt cũng đang chuẩn bị đồ đạc gì đó.
"Lại đây". Kiến Thành vẫn chuyên tâm lắp ráp súng, không ngẩng đầu lên, chỉ có âm thanh từ bờ môi anh ta truyền tới tai An Nhã.
Bỗng dưng anh ta cất tiếng nói như vậy, An Nhã có chút giật mình, tuy nhiên rất nhanh cô lại tự gạt đi, cô đang đứng cách anh ta một cánh cửa, chỉ cô nhìn thấy anh ta chứ nhất định anh ta không thể nhìn thấy cô. Câu nói đó chắc chắn là nói với Kiệt.
Nghĩ vậy, An Nhã liếc nhìn sang chỗ Kiệt, trái tim cô liền đông cứng lại khi ánh mắt anh ta cũng đang hướng về phía cánh cửa phòng cô.
Như vậy tức là hai chữ "Lại đây" kia, là Kiến Thành nói với An Nhã. Anh ta không thèm nhìn mà vẫn biết cô đang lén xem trộm hai người bọn họ, không hổ danh là đại ca xã hội đen, thính giác và độ nhạy bén quá sức kinh người.
An Nhã run run một lúc rồi cũng rón rén mở cửa bước ra, Kiệt nhìn thấy cô mặc sơ mi của Kiến Thành thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, tuy nhiên sau đó lại nhanh chóng cúi xuống tiếp tục bỏ một số đồ đạc vào túi.
Kiến Thành chỉ vào một phần bánh mì trên bàn, nói: "Ăn đi"
Bụng An Nhã réo ùng ục, từ tối đến giờ cô còn chưa kịp ăn gì, lại phải chạy trốn khắp nơi, đói đến mức chân tay mềm nhũn.
Cô chần chừ một lúc rồi chậm chạp đi đến bàn trà, cầm bánh mì lên, cắn một miếng. Khi An Nhã ăn xong, Kiệt cũng chuẩn bị đồ đạc xong, anh ta nói:
"Đại ca, đến giờ xuất phát rồi"
Kiến Thành gật đầu, bỏ khẩu súng vào trong túi.
Ba người lên đến căn nhà gỗ phía trên, sau khi Kiệt ra ngoài trước nghe ngóng tình hình, thấy mọi thứ vẫn an toàn, anh ta đưa tay đập nhẹ vào cánh cửa gỗ, An Nhã đi theo sau Kiến Thành, bước ra ngoài.
Bấy giờ, ngoài trời vẫn còn tối, ba người bọn họ cứ đi băng băng trong rừng, đến khi mặt trời vừa ló rạng thì cũng ra đến đường quốc lộ. Kiệt chặn một chiếc xe tải, cướp xe quay trở lại thành phố.
Xe chạy được một quãng, bỗng dưng Kiệt quay sang nói với Kiến Thành, ánh mắt anh ta liếc về phía An Nhã: "Đại ca"
An Nhã lập tức hiểu ý, bọn họ muốn thủ tiêu cô. Lúc nãy ở trong ngôi nhà trong rừng, bọn họ không lập tức giết An Nhã là vì sợ để lại vết tích, mấy người truy sát Kiến Thành sẽ phát hiện ra đây chính là cứ điểm bí mật của anh ta.
Mặt mày An Nhã liền tái mét, cô nhớ tới bộ dạng trước đây, lúc ở tiệm Cafe Gió Đông của Kiến Thành, khi đó anh ta nói: "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho em thích tôi".
Khi đó Kiến Thành chỉ là một tên lưu manh bình thường khiến cô rất chán ghét, bây giờ anh ta là một đại ca máu lạnh của giới xã hội đen, An Nhã hiện tại lại cực kỳ sợ anh ta.
Kiến Thành liếc cô một lát, đồng tử thẫm màu co lại, trái tim An Nhã cũng theo sự im lặng của anh ta mà rơi xuống vực thẳm. Trong hoàn cảnh thế này, mở miệng cầu xin càng khiến cô nhanh chết, thế nên An Nhã chỉ nép sát mình vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn Kiến Thành.
Giữa lúc An Nhã nín thở chờ đợi quyết định của anh ta thì đằng sau bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát.
Cảnh sát tại sao lại xuất hiện ở đây?
Phía đằng sau, xe cảnh sát thông báo trên loa mini mấy câu gì đó bằng tiếng Thái, Kiệt liếc nhìn Kiến Thành, thấy anh ta gật đầu, xe lập tức chạy chậm lại rồi dừng hẳn.
Kiệt kéo mũ lưỡi trai xuống che khuất nửa khuôn mặt, giả vờ lục lọi cốp xe như tìm giấy tờ, bốn năm người cảnh sát Thái Lan nắm chặt khẩu cầm súng ngắn đeo bên hông đi lên phía xe bọn họ, nói mấy từ, An Nhã nghe không hiểu.
Mấy người cảnh sát thấy vậy đành dùng tiếng Anh: "Mở cửa, xuống xe"
An Nhã run bắn cả lên, có lẽ sau vụ nổ tối qua, chính quyền BăngKok đã siết chặt an ninh hơn, cho nên mới kiểm tra các xe ô tô vào thành phố kỹ lưỡng như vậy. Lúc nãy An Nhã thấy Kiến Thành và Kiệt đem theo rất nhiều vũ khí theo người, nếu bị phát hiện, nhất định họ sẽ bị điều tra, cô cũng không tránh khỏi liên lụy.
Cô nhìn Kiến Thành, thấy anh ta im lặng.
Kiệt mở cửa xe bước xuống, cầm mấy thứ giấy tờ trên tay, đưa cho một người cảnh sát.
Viên cảnh sát đó gật gật đầu, sau cùng, lúc vừa định cho bọn họ đi qua thì phía trước lại xuất hiện thêm một chiếc xe Cảnh sát nữa.
Hai người cảnh sát đi tới, hất hàm nói: "Từ đâu đến"
"Đồng chí cảnh sát, tôi chở hàng cho công ty phụ tùng ô tô"
Cảnh sát nhìn lên khoang xe, xuyên qua cửa kính màu đen thấy thấp thoáng trên cabin còn hai người nữa, một người ra lệnh: "Lục soát".
Kiệt nín thở, bàn tay bắt đầu manh nha đưa tới thắt lưng, chuẩn bị rút súng. Ở đây, cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ, lại đông người như vậy, đối đầu trực diện không phải là cách hay. Tuy nhiên, Dương Kiến Thành là tội phạm nằm trong tầm theo dõi của cảnh sát quốc tế, mặc dù chưa tìm thấy đủ căn cứ để truy nã anh ta, nhưng cũng giới cảnh sát cũng không ít người biết mặt Kiến Thành.
Thái Lan mới xảy ra biến cố lớn, bọn họ lại tàng trữ một lượng lớn vũ khí như vậy, nhất định sẽ là một cái cớ hợp lý nhất để cảnh sát bắt Kiến Thành. Nếu tình thế nguy cấp, để đảm bảo an nguy cho đại ca mình, Kiệt cũng đành buộc phải lựa chọn phương án đối đầu trực diện.
Cảnh sát vừa mở cửa xe, tay của Kiệt cũng vừa chạm đến khẩu súng. Đúng lúc đó, Kiến Thành lại cúi xuống hôn An Nhã.