"Mạc, đưa cho tôi một khẩu súng"
Vì A Mạc còn chưa thông thạo tiếng Việt Nam lắm cho nên An Nhã đành phải vừa nói vừa chỉ chỉ vào khẩu súng giảm thanh tay anh ta đang cầm.
A Mạc tròn xoe mắt, lắp bắp hỏi: "Chị dâu... làm gì?"
Cô lại tiếp tục chỉ về phía khoang thuyền trưởng, nói: "Tôi vào khống chế thuyền trưởng. Lúc nãy người bên mình đã bị nhóm kia giết rồi"
"Không được... đại ca... dặn... "
Anh ta nói năng vẫn còn ngọng, chờ nói ra được cả câu chắc mất nguyên nửa ngày, thế nên An Nhã không đủ kiên nhẫn đợi thêm đã cúi xuống cầm lấy khẩu súng trên tay A Mạc: "Tôi đảm bảo không sao đâu. Vào giúp anh ấy đi"
Nói rồi, cô nhanh chân chạy lên phía trên, chỉ một thời gian ngắn ngủi đã mất tăm mất dạng.
A Mạc mặt nghệt ra như ngỗng, đang còn chưa biết phải xông vào bên trong hay chạy theo An Nhã thì lại nghe mấy tiếng súng ầm ầm từ khoang hàng hóa dội tới. Anh ta cau mày suy nghĩ, sau đó thò tay vào thắt lưng rút ra thêm một khẩu shotgun khác rồi nhanh chóng chạy vào trong khoang ngầm, hỗ trợ Kiến Thành.
Bọn Jordan hiện tại đã tắt hết đèn điện trong khoang, cả một không gian ở dưới tầng ngầm trở nên tối om như mực. Nói gì thì nói, đây cũng là địa bàn của địch, dù bên Kiến Thành có đông người hơn hay lợi hại hơn thì cũng vẫn không thể thông thuộc vị trí bằng bọn chúng, thành ra tình cảnh hiện tại lại trở nên có một chút khó khăn.
Bọn Jordan nép sát vào vách tàu, từ từ di chuyển về cuối khoang hàng hóa, dự định dựa vào bóng tối tấn công bất ngờ khiến người của Kiến Thành không kịp trở tay. Có điều, bọn chúng không thể lường trước được một điều rằng, vị cảnh sát biển trẻ tuổi mà vai đã đeo tới tận hàm bốn sao kia có thính lực và độ nhạy bén vô cùng tốt. Dù ở trong không gian tối đến nỗi xòe bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy gì thì anh vẫn có thể nghe được tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng và dự đoán được chính xác phương hướng của những người đang tiến về phía mình.
Kiến Thành móc ra một chiếc đèn pin quân dụng, nhanh như cắt bấm nút bật sáng rồi ném xuống sàn tàu chếch đi một góc về phía bọn Jordan đang di chuyển đến. Hành động ném đèn pin này vừa là ám hiệu nổ súng, vừa có thể soi sáng rõ vị trí của địch, khiến đàn em của Kiến Thành xác định được mục tiêu để bóp cò.
Bọn Jordan vì bị bất ngờ mà không kịp núp vào sau mấy thùng hàng, trong khi tốc độ của người bên Kiến Thành lại nhanh hơn hẳn một bậc, thành ra đám tàn dư còn lại chỉ trong nửa phút đã bị bắn chết gần hết, chỉ còn vài tên bị thương, trong đó có Jordan.
Đúng lúc này, đèn khoang hàng hóa đột ngột được bật sáng trở lại. A Mạc cầm shotgun đứng nép sau một cột chống bằng thép, hét lên: "Đại ca"
Sau khi cả khoảng không gian rộng lớn được chiếu sáng, nhân lúc bọn Jordan đang bị phân tán sự chú ý, Lôi ngay lập tức lao lại, chỉ trong hai chiêu đã tước được súng của đám người còn sót lại, đem dẫn đến trước mặt Kiến Thành.
Vai trái của Jordan bị thương, hai mắt hắn vằn lên mấy tia máu đỏ: "Mày không phải là cảnh sát"
Lôi cầm báng súng AK hung bạo đập vào miệng của Jordan, máu mồm máu mũi hắn lập tức trào ra: "Câm miệng"
Kiến Thành cất súng vào một bên đùi, lạnh lùng lên tiếng: "Liên lạc với các tàu còn lại xem thế nào rồi"
"Vâng, đại ca"
Khi Kiến Thành rời khỏi khoang chứa hoàng hóa, đi lên phía sàn tàu. Xuyên qua tấm kính chắn nước ở khoang lái, tầm mắt anh chợt dừng lại trên người một cô gái. Cô gái ấy mặc chiếc váy màu trắng muốt, mái tóc đen suôn dài vì bị gió thổi mà trở nên hơi rối. Trên đôi bàn tay đẹp đẽ của An Nhã cầm một khẩu súng có gắn ống giảm thanh, nòng súng ngay thẳng chĩa lên đầu tên thuyền trưởng, bờ vai mảnh mai của cô tuy hơi run run nhưng ánh mắt kiên định thì lại không thể lẫn đi đâu được. Giây phút ấy, cảm giác trong lòng Dương Kiến Thành chỉ có thể diễn đạt bằng hai câu chân thực:
"Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo nửa đời
Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng"
A Mạc thấy đại ca đột nhiên im lặng nhìn chằm chằm về phía khoang thuyền trưởng như vậy, bỗng nhiên lại chột dạ. Anh ta nét mặt khó xử, ghé tai Kiến Thành nói nhỏ: "Đại ca... chị dâu... đòi... đi... theo. Em... không... ngăn được"
"Được rồi. Dẫn bọn chúng về tàu trước đi"
"Vâng"
Lúc đám người của bọn họ đi qua mũi tàu, lọt vào tầm mắt An Nhã, cô nhìn thấy cảnh này mới dám thở phào một tiếng. Sau đó lại hơi ngơ ngác tìm kiếm trong đám đông xem có bóng dáng quen thuộc của người nào đó hay không. Có điều, cô đã cố gắng mở to mắt quan sát một hồi mà vẫn không thấy Kiến Thành đi ra, bỗng dưng trái tim lại nhốn nháo cả lên trong lồng ngực, bàn tay cầm súng cũng vô thức buông lỏng từ lúc nào không biết.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ phía cửa khoang truyền tới: "Cầm súng thẳng lên"
An Nhã gần như ngay lập tức quay đầu về phía phát ra giọng nói ấy, súng cầm trong tay cũng gia tăng thêm lực, dù không cần nhìn nhưng nòng súng vẫn đương nhiên ở sau gáy tên thuyền trưởng.
Kiến Thành đứng khoanh tay tựa vào thành cửa, nét mặt có chút lười biếng nhìn cô. An Nhã thấy anh toàn thân vẫn bình an vô sự, hai mắt bất chợt sáng rực lên, vui vẻ nói:
"Anh"
"Ừ"
"Xong rồi à?"
"Xong rồi"
Dứt lời, anh cúi xuống cầm lấy một cuộn dây thừng ở dưới sàn, chậm rãi bước lại chỗ tên thuyền trưởng, tự tay trói hắn lại.
Xong xuôi, Kiến Thành phủi phủi tay: "Được rồi. Bỏ súng xuống đi"
Bấy giờ, An Nhã mới phát hiện ra mình đã cầm súng đến tê cả tay, cô hơi đỏ mặt hạ súng xuống, bối rối nói: "Nếu... được rồi, thì... tôi về tàu trước đây"
Nói xong, cô nhanh chân chạy mất, lúc chạy đến chiếc cầu gỗ bắc giữa hai tàu mới phát hiện ra nãy giờ mình không hề đi giày dép mà chỉ chạy bằng chân trần. Người đàn ông mặc sơ mi đen đứng ở khoang thuyền trưởng kia thấy cảnh này, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười nửa miệng lạnh nhạt nhưng lại hấp dẫn đến say đắm lòng người.
Người con gái này, cũng thú vị thật đấy!!!
***
Những tên còn sống sót của bọn Jordan bị trói và nhốt lại trong khoang hàng tàu của Kiến Thành. Lôi sau khi đánh đấm đã tay, vẻ mặt hớn hở đi ra:
"Đại ca, bọn chúng khai rồi"
Anh ta vừa nói vừa lau mấy vết máu trên mu bàn tay, vui vẻ nói: "Số hàng này không phải từ Trung Mỹ mà là vận chuyển từ cộng hòa Dominica"
"Vị trí cụ thể"
"Vâng, đại ca đợi em chút"
Ánh mắt Lôi bừng sáng, anh ta xoay người tiếp tục đi vào trong khoang hàng, ít phút sau những tiếng kêu la thảm thiết từ đó lại dội ra.
Lôi phủi phủi tay: "Từ Nagua ạ"
Kiến Thành hơi nheo mày, sau đó điềm đạm nói: "Xoay bánh lái, Vĩ độ 18,75 độ Bắc, Kinh độ 70,2 độ Tây"
Mấy trợ thủ đứng bên cạnh nghe xong mấy từ này liền tròn xoe mắt, Dương không kìm được quay qua nói với Kiệt đứng bên cạnh: "Đầu đại ca là cái máy à? Mới nói vị trí cái, đại ca đã định vị được tọa độ rồi"
Kiệt liếc nhìn anh ta, ánh mắt hiện rõ hai chữ: "Câm miệng"
"Dương"
Nghe tiếng Kiến Thành truyền đến, Dương vội vàng giật mình quay lại: "Dạ"
"Chú dẫn theo một ít người, áp tải ba tàu của Jordan quay về Việt Nam"
Nét mặt Dương trở nên cực kỳ khó coi, chuyến đi biển lần này tuy rất nguy hiểm nhưng đối với những người như bọn họ, càng nguy hiểm lại càng kích thích, hơn nữa, chinh chiến trên biển mới là phiêu lưu thực thụ, tại sao đại ca lại không cho anh ta tiếp tục tham gia.
"Đại ca, em..."
"Sớm quay lại Việt Nam chuẩn bị sẵn máy bay chiến đấu đi. Sẽ có lúc cần dùng"
Dù bất mãn nhưng Dương vẫn phải gật đầu: "Rõ, đại ca"
***
Chiều hôm đó, An Nhã đang đứng ở mũi tàu hóng gió thì Kiến Thành chậm rãi đi đến. Anh hờ hững đút hai tay vào túi quần, nét mặt nhàn nhạt không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn mấy con chim biển.
"Dương sắp quay về Việt Nam ạ?"
"Ừ". Mái tóc ngắn của anh khẽ lay động theo chiều gió thổi: "Em có muốn trở về đất liền không?"
An Nhã ngoảnh đầu nhìn ráng mây đỏ rực cuối chân trời, kiên định trả lời: "Không. Tôi muốn đi theo anh"
Kiến Thành hơi mỉm cười, anh chậm rãi đi lại gần An Nhã, rút ra một khẩu súng: "Muốn đi theo tôi. Tập bắn súng trước đi"
Cô nhìn khẩu súng ngắn màu đen lạnh lẽo trên tay anh, nét mặt có chút khó tin: "Bắn súng ạ?"
"Đúng vậy". Anh ngừng lại một lát: "Đây là Glock 17, súng bán tự động cải tiến, dùng đạn 9x19mm Parabellum, băng đạn tiêu chuẩn là 17 viên. Tuy không phải loại súng ngắn mạnh nhất nhưng trọng lượng phù hợp với em nhất, 600 gr"
Kiến Thành vừa nói, những ngón tay đẹp đẽ vừa nhanh nhẹn tháo súng, khi vừa dứt câu thì khẩu súng kia cũng vừa trở thành một đống linh kiện, được anh đặt lên một chỗ bằng phẳng ngay mui tàu.
An Nhã thầm lẩm nhẩm thời gian: Mười giây. Tốc độ dã man thật. Nhưng kinh khủng nhất là từng hành động của anh thoạt nhìn rất điềm đạm từ tốn, thế nhưng kết quả hoàn thành lại nhanh đến mức kinh người.
Sự hiếu kỳ trong nội tâm An Nhã bị khẩu súng lẫn phong thái của Kiến Thành làm cho kích thích. Cô vô thức cầm lấy hộp đạn, vẻ mặt phấn khích hỏi anh: "Tôi được dùng súng thật à?"
Kiến Thành chậm rãi đưa tay nhặt đống linh kiện, thản nhiên trả lời: "Tất nhiên là được"
Lần này nói ít hơn, nhưng lời vừa dứt thì đống linh kiện kia lại trở thành một khẩu Glock nguyên vẹn khiến An Nhã chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc: Bảy giây.
Anh tiến đến đứng đằng sau lưng cô, một tay cầm khẩu súng, tay kia giữ lấy bàn tay của An Nhã, nhắm nòng súng về hướng mấy con chim trời: "Bắt đầu tập luyện từ bây giờ"