Kiến Thành hơi nheo mắt nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, vẻ mặt không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, một lát sau mới bình thản lên tiếng:
"Không quen"
"Anh nhìn lại một lần nữa đi"
Nghe ngữ điệu của cô kiên định như vậy, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế bọc da, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cố tỏ ra bình thường của An Nhã:
"Rút cục là em muốn nói gì?"
"Muốn hỏi xem, anh có từng giết người này không?"
Những ngón tay đẹp đẽ của Kiến Thành lặng lẽ đan vào nhau, anh thở dài một hơi, lạnh lùng trả lời:
"Giết rất nhiều người, không thể nhớ hết"
Đúng vậy. Xã hội đen chính là như vậy, ngay từ đầu quen biết Dương Kiến Thành, cô đã biết bàn tay anh vấy đầy máu, cũng xác định rõ hai người vốn không thể nào có thể đi chung đường. Anh sống một cuộc sống liếm máu trên đầu lưỡi dao, lấy xác người làm đệm trải giường, làm sao có thể nhớ hết mình đã giết những ai. Nói không chừng, đêm qua có bao nhiêu người chết dưới tay anh, anh còn không đếm nổi.
Toàn thân An Nhã đã bắt đầu run rẩy, cô dù biết thế giới của người đàn ông mà lòng mình rung động ngập tràn máu tanh và tội ác, thế nhưng trái tim vẫn chấp niệm níu kéo một tia hy vọng cuối cùng.
Cô run run lật ngược tấm ảnh trên bàn, đằng sau liền hiện ra bức hình được chụp từ đoạn CCTV ở bến cảng Dốc Đá:
"Nói cho tôi biết, người đang cầm súng hướng về phía anh trai tôi có phải là anh không?"
Lần này, Kiến Thành im lặng.
An Nhã mở to mắt nhìn anh, càng nhìn càng thấy nỗi thất vọng cứ lớn dần lên trong ngực, vẫn biết rõ một con đường vốn không thể đi mà vẫn cứ cố bước đi cho trái tim rướm máu.
Cô nhếch miệng cười nhạt: "Tại sao lại là anh?"
"Ai đã đưa cho em bức ảnh này?"
"Ai đã đưa cho tôi quan trọng không?". An Nhã hơi ngừng lại một lát, hốc mắt cay xè: "Tôi quên mất, người như anh làm sao hiểu được cái gì là quan trọng chứ"
Ánh mắt Dương Kiến Thành đột nhiên tối lại, anh lạnh lùng đứng dậy, chậm rãi bước về phía An Nhã:
"Nhã"
"Đừng gọi tên tôi". Cô vừa nói vừa lùi dần về phía cửa chính, lòng bàn tay vì sợ hãi và đau thương cho nên rịn ra rất nhiều mồ hôi: "Cả đời này đừng gọi tên tôi"
"Em là người của tôi"
"Tôi hận anh. Cả đời này hận anh, có chết làm ma cũng không làm người của anh"
"Chuyện này không phải do em quyết định"
An Nhã càng lùi càng hoảng loạn, cô không để ý đến đám đàn em đang đứng ngoài kia mà cứ vô thức gào lên: "Anh đã biết từ khi nào? Nói đi, anh đã biết Huy là anh trai tôi từ khi nào?"
Trái lại với phản ứng bi phẫn của cô, Kiến Thành chỉ lạnh nhạt trả lời: "Tôi nói cho em biết. Một khi tôi còn chưa chán, em vẫn là người của tôi. Đừng nói đến việc có thể trốn chạy, kể cả em có hận tôi suốt đời, em cũng vẫn phải ở bên cạnh tôi"
"Anh lấy quyền gì? Anh dựa vào cái gì?"
Dương Kiến Thành sải hai bước chân là đã có thể đi đến trước mặt An Nhã, anh vươn tay giữ chặt lấy cằm cô, đôi đồng tử đen thẫm xoáy sâu vào trái tim bi ai cùng cực của An Nhã: "Dựa vào tôi"
"Buông ra"
"Đừng nói đến giết cảnh sát, ngay cả chủ tịch thành phố". Anh hơi ngừng lại, khắp người đột nhiên tỏa ra một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo: "Ba của em, tôi cũng có thể giết"
Rút cục, mấy giọt nước mắt không kìm được của An Nhã cũng lặng lẽ rơi xuống. Nước mắt cô rơi đầy mặt, giọng nói lạc hẳn đi: "Anh dám?"
"Em thử rời khỏi nơi này xem"
"Thành... Tôi không tin. Không tin thế giới này không có ai trừng trị nổi anh"
"Vậy em càng phải ở bên cạnh tôi. Ở đây mở to mắt ra, chờ ngày có người nào đó giết được tôi"
Hàm răng An Nhã cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, cô siết chặt bàn tay đang nắm bên hông, kiên định nhìn vào mắt Dương Kiến Thành trả lời:
"Một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết anh"
"Được". Anh buông cằm cô ra, chậm rãi nói: "Tôi đợi em"
Sau đó cầm tay An Nhã, lôi vào phòng nghỉ ở phía bên trong, ném lên giường.
Anh vươn tay xé mạnh bộ váy đang mặc trên người An Nhã, lớp da thịt trắng như tuyết lập tức lộ ra, bờ vai gầy cùng xương quai xanh đẹp đẽ run rẩy kịch liệt.
"Buông tôi ra, buông ra"
Kiến Thành bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm đến sự chống cự của An Nhã, cả thân thể anh đè nặng lên người cô, cổ tay bị giữ chặt đến mức đau nhói, thế nhưng.. còn một nơi trong tâm hồn cô còn đau hơn gấp vạn lần, một nơi nào đó.
An Nhã ngoảnh mặt tránh đi nụ hôn của anh, nước mắt lặng lẽ trượt xuống một bên gối: "Xã hội đen các người tại sao lại tàn nhẫn như vậy?"
Nghe câu hỏi này, anh hơi ngừng lại, ánh mắt tối thẫm không ngần ngại nhìn thẳng vào đáy mắt An Nhã. Một lúc rất lâu sau đó, Kiến Thành chống tay ngồi thẳng dậy, chậm rãi đưa tay lên cởi mấy cúc áo sơ mi.
"Đây chính là cuộc sống của tôi"
Dưới ánh đèn trần màu vàng nhạt, cả cơ thể rắn chắc đầy cơ bắp của anh hiện ra. Trên lớp da thịt đẹp đẽ là hàng trăm vết sẹo hình thù khác nhau, trong đó, nơi làm cô chú ý nhất là một vết sẹo còn đỏ au ngay gần ngực trái.
Trái tim An Nhã đội nhiên đau nhức dữ dội, vừa cảm thấy bi thương, vừa cảm thấy hận thù, lại còn có một chút xót xa. Cô không thể tưởng tượng được rằng, nếu một ngày nào đó chính tay cô tạo thêm một vết thương trên cơ thể ấy, cô sẽ đau lòng hay là thỏa mãn, sẽ vui vẻ hay là khổ sở muốn chết đi, sẽ là buông bỏ hay là mãi mãi vương vấn một Dương Kiến Thành.
Anh kéo tay cô, đặt vào một vết sẹo ngang bụng: "Cái này là lần đi Thái Lan cướp hàng, tôi bị chém"
"Cái này tôi bị bắn trong lần đi Myanma"
"Cái này do đánh nhau với bọn buôn người ở Campuchia"
Trước đây An Nhã từng nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh mấy lần, cũng đã từng vì mấy vết sẹo này mà đau lòng, bây giờ được nghe chính miệng anh nói ra quá khứ của từng chiếc sẹo ấy, cô vẫn cảm thấy thê lương vô cùng, ngón tay chạm vào da thịt anh cũng vô thức trở nên đau nhức.
"Xã hội đen chính là như vậy. Giết hoặc bị giết"
"Vì vậy anh mới giết anh trai tôi?"
"Bất kỳ ai muốn giết tôi, tôi đều phải giết người đó"
An Nhã miệng tuy mỉm cười nhưng nước mắt vẫn rơi đầy mặt: "Vậy tại sao còn chưa giết tôi?"
Kiến Thành không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi xuống hôn lên môi An Nhã. Cô thật sự muốn tránh đi nhưng lại chẳng còn bất kỳ một chút sức lực nào để né tránh, chỉ có thể tận lực cắn chặt hàm răng lại, bài xích triệt để nụ hôn thâm tình như biển của Dương Kiến Thành.
Anh cũng không có thêm bất kỳ hành động nào cưỡng ép cô nữa, chỉ nhẹ nhàng dùng bờ môi mình miết trên cánh môi cô, từng cử chỉ đều ngập tràn dịu dàng như muốn an ủi vỗ về người con gái nhỏ bé đang run rẩy dưới thân mình.
Hôn một lúc lâu mà An Nhã vẫn không có động tĩnh gì, Kiến Thành hơi buông môi cô ra, sau đó chậm rãi vươn đôi bàn tay đẹp đẽ lau đi mấy giọt nước mắt đọng trên gò má của An Nhã.
Anh thở dài một tiếng: "Sẽ có một ngày, tôi để em giết tôi"
Cô có thể giết được anh sao? Chỉ dựa vào cô có thể làm được sao? Nếu giết anh mà dễ dàng như thế thì cả bang Tất Kỳ hùng mạnh ở Hồng Kông đã không bị xóa sổ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi như vậy.
"Tôi đang đợi ngày ấy"
"Ừ". Anh xoay người ngồi dậy, tiện tay cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người An Nhã: "Bây giờ em ngủ đi, dưỡng sức chờ ngày giết tôi"
Nói rồi, Kiến Thành đứng dậy mặc áo sơ mi chuẩn bị rời đi. Cô thấy cảnh này đành vội vội vàng vàng bò dậy, hơi hoảng hốt nói: "Tôi muốn về nhà"
"Kể từ bây giờ, đây là nhà của em"
"Không. Tôi muốn về nhà của tôi, thả tôi ra"
Anh không thèm trả lời, những ngón tay đẹp đẽ vẫn bình thản cài áo sơ mi, nửa gương mặt anh tuấn chìm trong đêm tối.
"Anh là đồ điên". An Nhã vừa nói vừa nhặt chiếc váy đã bị anh xé tả tơi dưới nền gỗ, luống cuống đem mặc vào người. Khi cô vừa mặc xong thì liền nghe giọng nói của Kiến Thành truyền tới, nhưng không phải là nói với cô mà là anh đang nói chuyện điện thoại.
"Tìm một ít bằng chứng tham ô dưới tên chủ tịch thành phố, đem nộp cho ủy ban kiểm tra"
An Nhã lập tức cứng người.
"Anh tưởng làm như vậy tôi sẽ sợ sao? Ba của tôi không tham ô"
Kiến Thành lạnh lùng cười nhạt: "Em có chắc không?"
"Tôi..."
Thấy An Nhã ấp úng cúi gằm mặt, anh vẫn bình thản nói tiếp: "Em nghĩ cuộc sống sung túc của em là từ đâu ra? Tiền mua mấy căn biệt thự ở trung tâm thành phố ở đâu ra? Nhã, em đừng nói với tôi, chỉ với số tiền lương của ba em, từng ấy năm trong tài khoản có số dư đến vài trăm tỉ"
Cô vô thức lùi lại mấy bước, miệng lắp bắp mãi không thành lời: "Anh... anh... tại sao anh biết những chuyện này... Ngay từ đầu, anh đã điều tra về tôi đúng không?"
"Lẽ ra em không nên xuất hiện trước mặt tôi, không nên đến tìm tôi. Bây giờ tôi có phải xuống địa ngục cũng sẽ mang em đi theo"
"Không... anh điên rồi... đồ điên"
Kiến Thành nhặt chiếc điện thoại màu hồng nằm dưới nền, đưa đến trước mặt An Nhã:
"Gọi điện thoại cho ba em, thông báo cho ông ấy, kể từ giờ em ở đây"
"Tôi không gọi"
"Tùy em"
Nói rồi, anh xoay người bước về phía cửa. An Nhã đứng im một chỗ đấu tranh tư tưởng dữ dội, càng nghĩ càng thấy cô và ba mình không thể nào đấu lại được với Dương Kiến Thành. Anh ta biết tất cả về cô, đương nhiên cũng nắm được vô số nhược điểm của ba cô... mà ba cô thì lại không thể vào tù...
Khi bàn tay Kiến Thành vừa chạm đến nắm cửa, cô vội vàng chạy lại, cánh tay mảnh khảnh run run níu lấy ống tay áo anh:
"Anh định làm gì ba tôi?"
"Không phải em nghe rồi sao? Đầu tiên sẽ cho ông ấy nếm thử cảm giác làm người phạm tội, ngồi bóc lịch trong tù. Sau đó sẽ từ từ giết chết ông ấy"
Những khớp ngón tay đang nắm áo sơ mi của An Nhã vì dùng lực quá mạnh mà trở nên trắng bệch, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, cố áp chế sự bi phẫn trong lòng, lặng lẽ nói:
"Anh muốn tôi làm gì?"
Kiến Thành nghiêng đầu, nét mặt bình thản trả lời: "Ở bên tôi"
"Tại sao?"
"Vì tôi muốn vậy"
An Nhã cắn chặt môi dưới, suy nghĩ rất lâu mới có thể lên tiếng:
"Được"
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen khẽ nhếch miệng để lộ ra một nụ cười như có như không: "Đêm nay tôi còn có việc, em ngủ trước đi"
"Ừ"
Khi cánh cửa vừa khép lại, An Nhã nghe thấy tiếng anh nói với đàn em đang đứng phía bên ngoài: "Trông chừng cô ấy cẩn thận, ngoại trừ căn phòng này, không cho ra ngoài nửa bước"
"Vâng, đại ca"
Khi Kiến Thành rời đi rồi, cô mới từ từ trượt dọc theo cánh cửa, ngồi sụp xuống đất bật khóc.
Cô không phủ nhận được rằng: từ sau khi quen biết Kiến Thành, cùng anh trải qua bao nhiêu chuyện sinh tử, trái tim cô đã hoàn toàn rung động vì người đàn ông ấy. Thế nhưng... tại sao con người đứng trên những khóm hoa anh túc ở Kim La khiến toàn dân bộ tộc Koro phải cúi đầu, với người vừa không từ thủ đoạn đe dọa cô hôm nay lại khác nhau đến thế.
Cô biết Kiến Thành nói được làm được, thậm chí giết cả nhà cô anh cũng làm được. Chỉ là cô không hiểu, lẽ nào anh cũng thực sự rung động như cô, cho nên mới ép buộc cô phải ở bên mình.
An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: Không phải đâu, người tàn nhẫn máu lạnh như anh ta, làm sao biết thế nào là yêu thương.
Cô gục đầu xuống gối khóc nức nở, một mình cô liêu ngồi trong căn phòng nghỉ ngập tràn mùi hương của Kiến Thành, trong lòng đã không còn nồng nàn tình yêu mà chỉ nghĩ đến người anh trai đã mất sáu năm về trước.
Dương Kiến Thành cho cô cơ hội giết mình, cô nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy. An Nhã run run cầm chiếc điện thoại trên tay, bấm một dãy số:
"Alo, tôi là Nhã"
....
Cuộc nói chuyện của An Nhã và Đăng lọt vào tai một người đàn ông đang đứng lặng lẽ ở bức tường phía bên kia, Dương Kiến Thành lắng nghe không sót một chữ. Anh nhẹ nhàng châm một điếu thuốc, thở dài một hơi rồi mệt mỏi nhắm mắt tựa đầu vào tường.
Hôm nay anh thực sự đã mệt rồi!!!