Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2

Quyển 1 - Chương 25: Kể Từ Bây Giờ Tôi Cho Phép Em Trở Thành Nhược Điểm Của Tôi




Kiến Thành thấy cảnh này, ánh mắt xẹt qua vài tia bi phẫn, sau đó ngay lập tức rút súng bắn như điên về phía Ngạch Thác, đám đàn em cũng nhanh như cắt bắn trả lại đám người như Thạch Cơ.

Hạ Tư nhân cơ hội hai bên đang đánh nhau, liền núp ở một góc, giơ súng nhắm về phía tim An Nhã, lạnh lùng bóp cò.

Có điều, viên đạn còn chưa kịp bay đi thì cổ tay cô ta đã bị thủng một lỗ, Kiến Thành lúc này vẫn đang bận giao tranh với mấy đám người kia cho nên chỉ có thể cầm hai tay hai súng, một khẩu hướng về phía địch, khẩu còn lại vừa bắn về phía Hạ Tư.

"A Mạc"

Nghe Kiến Thành gầm lên gọi tên mình, A Mạc hiểu ý, liền ôm vai bị thương chạy về phía Hạ Tư, sau khi tước súng của cô ta, A Mạc lại chạy đến chắn trước người An Nhã, bảo vệ cơ thể cô khỏi cơn mưa đạn.

Người của Dương Kiến Thành xông pha chinh chiến nhiều hơn nên chẳng mấy chốc đã giết sạch toàn bộ phe địch, dù bị thương cũng không ít. Khi tiếng súng đạn tan đi, Kiến Thành gần như lập tức lao lại phía An Nhã đang nằm ôm bụng trên nền cỏ, khi nhìn thấy máu đã thấm ướt hết một mảng đất nơi cô nằm, hai hốc mắt anh vằn lên những tia máu đỏ.

"Thành"

"Đừng nói nữa, tôi đưa em trở về".

Lúc nãy súng đạn mù mịt, Diệp Linh bị thủ lĩnh kéo vào một góc, khi nhìn thấy An Nhã khắp người đầy máu me, cô vừa khóc vừa chạy lại phía hai người đang ngồi giữa bãi đất trống.

"Nhã... Nhã"

An Nhã yếu ớt nhắm mắt rồi lại mở mắt, cô hơi khựng lại nhìn Diệp Linh, hàm ý như muốn nói "Không sao", rồi mới giơ bàn tay đầy máu lên chạm vào khuôn mặt của Kiến Thành:

"Tôi đã giữ đúng lời hứa... không trở thành nhược điểm... của anh"

Người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ bé trong lòng, ánh mắt thâm sâu như biển thấp thoáng vài tia xót xa, Kiến Thành chậm rãi mở miệng, ngữ khí vô cùng kiên định:

"Kể từ bây giờ, tôi cho phép em trở thành nhược điểm của tôi"

Tất cả mọi người đang đứng gần đó liền lập tức im bặt. Đàn em của Kiến Thành không ai bảo ai, sau khi nghe mấy lời này được chính miệng đại ca nói ra, tất cả đều tự mặc định trong lòng: Người con gái toàn thân đầy máu đang nằm kia sau này chính là chị dâu thứ hai của Hồng Dã, dẫu có phải xả thân vào núi đao hay biển lửa thì cũng vẫn phải bảo vệ cô ấy như bảo vệ chính đại ca mình.

Kiến Thành bế An Nhã đứng dậy, đi vào phía hang động của thủ lĩnh. Ba người Lôi, Dương, Kiệt cũng vội vàng chạy vào theo.

Anh đặt cô lên chiếc giường bằng đá, Dương cũng lập tức móc ra một hộp thuốc y tế, đưa cho Kiến Thành. Bây giờ việc cần thiết nhất là xử lý vết thương trên người An Nhã, cầm được máu thì mới có hy vọng giữ lại được mạng sống cho cô.

"Ra ngoài hết đi"

"Đại ca... nhưng mà". Dương ngập ngừng một lát rồi mới dám nói tiếp: "Lưng anh... bị thương rồi"

Lúc này, nhờ có ánh đèn trong hang, mọi người mới nhìn thấy trên lưng Kiến Thành có một vết đạn bắn, vì anh mặc sơ mi đen cho nên màu máu lẫn vào màu áo, ướt đẫm một mảng, nếu không để ý sẽ tưởng rằng đó chỉ là mồ hôi. Vết thương này chính là lúc anh quay đầu về phía Hạ Tư, không cẩn thận để một tên địch bắn trúng.

"Không sao, ra ngoài đi"

"Vâng, đại ca"

Ba người đứng canh gác ở cửa, thủ lĩnh cũng đứng bên ngoài, sốt ruột đi đi lại lại. Hạ Tư được mấy người trong bộ tộc dùng lấy thứ lá gì đó đắp lên để cầm máu, A Mạc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh trông chừng cô ta.

Ở bên trong, Kiến Thành cởi lớp áo ngoài của An Nhã, khi vết thương sâu hoắm đầy máu hiện ra, anh bất giác cau mày. Cô gái này cả người đều trắng nõn, lớp da thịt mịn màng dường như chưa từng phải chịu bất cứ tổn thương gì, vậy mà bây giờ bị thương nặng thế này cũng không mở miệng kêu than một lời, còn tự hào vì đã không trở thành nhược điểm của anh.

Kiến Thành thở dài một tiếng, cầm cuộn băng thành thục băng lại ổ bụng cho cô. An Nhã nằm dưới giường đá đã nhắm mắt mê man, thỉnh thoảng vì bị anh chạm vào vết thương mà nhăn mặt, yếu ớt rên rỉ khe khẽ.

Sau khi nhanh chóng băng xong xuôi, anh bế An Nhã ra phía trực thăng quân sự đỗ ở cánh đồng hoa anh túc. Kiến Thành đặt cô vào trong ghế máy bay rồi quay người lại, vẫy vẫy Diệp Linh:

"Làm phiên dịch cho tôi"

"Vâng"

Nói rồi, anh ra hiệu cho Kiệt đang đứng gần đó lấy một túi đồ lớn trong trực thăng rồi cùng Diệp Linh đi về phía thủ lĩnh.

Anh đứng trên những cành cây anh túc đã dập nát, bóng dáng cao lớn nhưng cũng muôn phần đàng hoàng chính trực nổi bật giữa một không gian bao la rộng lớn của núi rừng Kim La.

"Tôi lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo, từ bây giờ sẽ không còn người nào dám đến tận đây phá hoại sự yên bình của người dân Koro".

Kiến Thành vươn tay cầm túi đồ trên tay Kiệt, đưa đến trước mặt thủ lĩnh: "Vùng núi này có từ trường, không thể trồng lúa được, nhưng có thể trồng ngô. Đây là một ít hạt giống ngô, từ giờ trở đi hãy trồng cái này thay thuốc phiện".

Diệp Linh phiên dịch xong, sắc mặt thủ lĩnh liền trở nên biến đổi, hai mắt bỗng rưng rưng đỏ hoe

"A Thành. Koro nợ cậu, vùng núi Kim La này nợ cậu"

Người dân bộ tộc Koro tri thức kém, đương nhiên không thể hiểu được vì núi từ trường cho nên mới không trồng được các loại cây hoa màu, bởi vậy chỉ có thể tự huyễn hoặc rằng: thần linh không cho họ cái ăn, phải trồng thuốc phiện đổi lấy lương thực.

Hôm nay Dương Kiến Thành đến đây, không những giúp họ thoát khỏi bọn Roger, còn cho họ một con đường mới để có thể duy trì giống nòi, trong lòng thủ lĩnh và những người dân bộ tộc Koro, anh đã trở thành một vị ân nhân, một vị thánh sống.

Thủ lĩnh run run cầm lấy túi hạt giống trên tay anh, nói: "A Thành, mỏ vàng trong núi này, cậu hãy đem đi đi"

"Số vàng đó hãy dùng để đổi lấy vật liệu và đồ dùng sinh hoạt cho người dân, cho họ cuộc sống tốt hơn". Kiến Thành hơi ngoái đầu nhìn về phía trực thăng nơi có An Nhã, điềm đạm nói: "Tôi phải quay về gấp, cô ấy sắp không chịu nổi nữa".

Dứt lời, anh gật đầu chào thủ lĩnh một cái rồi xoay người định lên trực thăng. A Mạc bỗng nhiên từ đâu chạy lại, quỳ xuống trước mặt Kiến Thành. Anh ta một tay giữ lấy vai vẫn đang còn chảy máu, tay còn lại túm lấy tay Diệp Linh, hàm ý biểu đạt muốn nhờ cô ấy phiên dịch cho mình:

"A Thành, xin hãy thu nhận tôi"

Kiến Thành hơi khựng lại một chút, anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mỉm cười, rút từ trong thắt lưng ra một khẩu súng, ném về phía A Mạc. Sau đó mới bước lên trực thăng, ngồi xuống ôm An Nhã.

Tuy anh không trực tiếp nói ra nhưng hành động này cũng đã thể hiện rõ ràng: Dương Kiến Thành đồng ý cho A Mạc đi theo bọn họ.

A Mạc dùng tay còn lại không bị thương bắt lấy khẩu súng, sau đó dập đầu ba lạy rồi mới quay về phía thủ lĩnh nói vài câu gì đó.

Trực thăng cất cánh, bay lên bầu trời rộng lớn, những gốc cây còn lại của hoa anh túc bị gió thổi tung liền trở nên nghiêng ngả. Thủ lĩnh cùng người dân của bộ tộc Koro ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng người đàn ông mặc sơ mi đen ngồi trên máy bay, khi thấy anh vẫy vẫy tay chào thì tất cả đồng thời quỳ rạp xuống, đặt tay trái lên vai phải, tỏ ý cảm ơn và kính phục trước Dương Kiến Thành.

***

Đại lục, Trung Quốc.

Trực thăng hạ cánh ở một bệnh viện gần khu vực rừng Kim La nhất, một đoàn người áo đen được trang bị vũ khí đầy đủ hùng hùng hổ hổ xông vào sảnh lớn, Dương Kiến Thành bế An Nhã trên tay lạnh lùng đi giữa, mỗi bước đi đều có máu rớt xuống nền gạch sạch sẽ, nhưng... không phải máu của cô mà là máu của anh.

Tất cả bác sĩ lẫn bệnh nhân của bệnh viện nhìn thấy cảnh này đều náo loạn hết cả lên, Kiến Thành đặt cô vào một phòng bệnh, Kiệt cầm súng đe dọa một vị bác sĩ gần đó trực tiếp thăm khám cho An Nhã.

Bác sĩ run rẩy cầm dụng cụ tiến đến khám cho người con gái đang nằm mê man trên giường, sau đó vài phút liền quay sang nói với Kiến Thành:

"Cô ấy mất rất nhiều máu, cần phải truyền máu ngay"

"Xét nghiệm máu trước đi"

"Vâng"

Trong quá trình chờ xét nghiệm nhóm máu cho An Nhã, mấy vị bác sĩ cũng tranh thủ lấy ra đầu dạn trên lưng Kiến Thành, sau đó băng bó lại. Mười lăm phút sau, Dương cầm tờ kết quả trên tay, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi:

"Đại ca, cô ấy nhóm máu O-. Đây là nhóm máu hiếm, ở bệnh viện cũng không có dự trữ nhóm máu này"

Gương mặt Kiến Thành hơi có chút xanh xao, anh bình thản nằm xuống chiếc giường bên cạnh An Nhã, nói: "Lấy máu của tôi đi. Tôi nhóm máu O-"

"Nhưng mà, đại ca, anh cũng mất máu nhiều rồi"

"Lấy đi"

Nghe ngữ khí Kiến Thành kiên quyết như vậy, bọn Lôi, Dương, Kiệt không dám nói thêm gì nữa, đành bảo bác sĩ chuẩn bị dụng cụ để truyền máu cho An Nhã.

Anh mệt mỏi nằm nhắm mắt trên giường, An Nhã nằm bên cạnh, ở giữa hai người là một dây truyền máu chảy từng giọt không ngừng không nghỉ, tựa như huyết mạch chảy từ trái tim có thể chạm đến được trái tim.

Các bác sĩ đứng hai bên bận rộn khâu lại vết thương trên bụng cô, người con gái nằm trên giường dù đã bị tiêm một mũi thuốc tê mà mặt mày vẫn trở nên trắng bệch, đầu mày nhíu lại.

Kiệt cầm súng đứng ở một góc trong phòng nhìn thấy cảnh này liền thở dài một tiếng, cho dù không nói ra nhưng tự trong lòng anh ta thay đổi triệt để sự bài xích cùng đề phòng đối với An Nhã. Hồng nhan cũng được, họa thủy cũng được, chỉ cần là người mà Dương Kiến Thành tuyên bố sẽ hết lòng bảo vệ, dẫu có phải hy sinh cả tính mạng của mình, anh ta cũng vẫn phải cam tâm tình nguyện xả thân.