Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 24: Chương 24:




Mùa hè dần dần qua đi rồi. Bước chân của mùa thu đã đến không biết từ lúc nào.
Mạc Tiểu Bắc đối với những lời nghe thấy được ngày hôm đó ở bên ngoài phòng làm việc, từ đầu đến cuối có chút hoài nghi. Chỉ là, cậu ta không có cơ hội nghiệm chứng tất cả những điều này. Bàn tay trên bàn làm việc tùy ý lật xem những bức vẽ quảng cáo mới nhất. Đột nhiên, trong đầu cậu ta lóe lên một ý nghĩ đáng sợ. Nhưng cũng chỉ  là trong chốc lát, cậu ta liền lấy tay bóp lấy ấn đường, chặn đứt ý nghĩ này.
 
Sở Hàm đi ra từ phòng làm việc, vừa mới đi đến phía dưới công ty, liền nhìn thấy Mạnh Điềm và Thịnh An cùng đứng ở đó.
 
“Thịnh An?” Thiên tính của phụ nữ luôn là lắm chuyện. Sở Hàm lập tức dường như tóm được bí mật gì đó đi lên phía trước.
 
“ “Tề tổng”.”
 
““Anh Tề Hạo”.”
 
Thịnh An và Mạnh Điềm đồng thời mở miệng gọi.
 
Sở Hàm gật đầu, cô liền nhìn Thịnh An hỏi: “Cậu làm sao lại ở đây?”
 
“À, em…” Thịnh An ấp a ấp úng, kìm nén một hồi lâu mới nói: “Em đến thăm Mạnh Điềm một chút.” Từ lúc bố của Mạnh Điềm qua đời, Thịnh An luôn đến thăm hỏi Mạnh Điềm. Đây không chỉ là nhận lời với bố của Mạnh Điềm, cậu ấy trong lòng cũng đồng ý làm như thế. 
 
Nhìn thấy cậu ấy hơi chút đỏ mặt, Sở Hàm lập tức biết rõ trong lòng. Cô cười nói: “Chỉ là đến thăm Mạnh Điềm một chút, không tìm cô ấy đi ăn cơm cái gì nữa à.”
 
Cô trêu đùa, mặt của Thịnh An lúc này lại càng đỏ. Mạnh Điềm lúc này cũng ngại ngùng nói: “ ‘Tề tổng’, em ở trên kia còn chút việc chưa làm xong, liền đi trước đây.” Cô ấy nói xong, bèn vội vàng quay người đi vào trong công ty.
 
Thịnh An vẫn cứ đứng tại chỗ. Sở Hàm lúc này dùng cánh tay đẩy bờ vai của cậu ấy nói: “Oây, nếu như đã thích, thì mạnh dạn nói với người ta, đừng có che giấu.”
 
Khuôn mặt Thịnh An phủ lên một lớp ánh nắng chiều tà. Cậu ấy cười nói: “Anh ‘Tề Hạo’, em làm sao phát hiện anh ngày càng càng giống chị Sở Hàm rồi. Trái lại, chị ‘Sở Hàm’ chị ấy cũng thay đổi đi rất nhiều.”
 
Sở Hàm: “…” Cô quả thực là không tiện mở miệng nói: “Tôi mới là chị Sở Hàm của cậu.”
 
Mạc Tiểu Bắc lúc này từ công ty đi ra. Cậu ta mặc một bộ vest phối với một chiếc kính gọng mảnh màu vàng, nhìn cũng lại có thể gọi là tao nhã lịch thiệp.
 
Cậu ta nhìn thấy ‘Tề Hạo’ liền lập tức đi đến trước mặt: “Anh họ.”

 
Sở Hàm cũng lập tức xã giao hỏi một câu: “Tan làm rồi.” Ai biết rằng lời cô vừa nói xong, Thịnh An ở bên cạnh liền mở miệng nói: “Mạc tiên sinh?”
 
Mạc Tiểu Bắc lúc này cũng hơi nhíu mày: “Cậu là, con trai của Thịnh tổng, Thịnh An?”
 
“Là tôi.” Thịnh An cười, lập tức lại hỏi: “Anh làm sao lại ở đây? Em còn nhớ lúc đó, anh hình như đi Nhật Bản du học.”
 
Mạc Tiểu Bắc dùng tay đỡ lấy gọng kính trên sống mũi, cười ôn hòa nói: “Tôi năm nay vừa mới về, bây giờ đi làm ở đây.”
 
“Oa, hóa ra là thế.” Thịnh An gật đầu, “Vậy anh đã đi thăm bà nội em chưa? Bao năm nay, bà luôn rất nhớ đến anh.”
 
“Vẫn chưa.” Mạc Tiểu Bắc nói: “Đợi qua một số ngày nữa rảnh rồi, tôi liền qua thăm bà.”
 
“Vâng.” Thịnh An đáp lại một tiếng.
 
Sở Hàm lúc này cuối cùng nhịn không được hỏi: “Hai người bọn cậu, quen biết sao?”
 
Mạc Tiểu Bắc cúi đầu cười, nhưng lại không nói gì. Thịnh An lúc này đáp lại: “8 năm trước, bà nội em bị đụng xe. Là Mạc tiên sinh kịp thời đưa bà đến bệnh viện.”
 
“Nếu lần đó không phải là Mạc tiên sinh, bà của em, sợ rằng lành ít dữ nhiều.”
 
Mạc Tiểu Bắc cười nói: “Điều phải làm, mọi người quả thực không cần bận tâm.” Lời cậu ta vừa dứt liền bổ sung: “Vả lại, sau đó cụ nhà cũng đã tài trợ cho tôi đi du học Nhật Bản rồi đấy thôi?”
 
Sở Hàm lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, vì sao 8 năm về trước Mạc Tiểu Bắc lại đột nhiên đi Nhật Bản du học rồi. Hóa ra có sự giúp đỡ của bà nội Thịnh An. Quả thực, đối với điều kiện gia đình Mạc Tiểu Bắc mà nói, lúc đó muốn đi ra nước ngoài du học không phải là điều dễ dàng. Thế nhưng nếu có sự giúp đỡ của gia đình Thịnh An, tất cả mọi thứ đều sẽ dễ dàng đi rất nhiều.
 
Thế nhưng Sở Hàm trong lòng luôn cảm thấy kì lạ. Cô cũng nói không ra được có điều gì không đúng, chỉ là cảm thấy có chút kì quái. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc, lại phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt cậu ta không chân thật như vậy.
 
Thịnh An lúc này lại nói một câu: “Đó mới là việc nhà em phải làm. Suy cho cùng anh đã cứu mạng của bà nội em.”
 
Mạc Tiểu Bắc cười rồi lại cười. Cậu ta liền sau đó lại cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, sau đó lại ngước đầu lên nói: “Tôi hôm nay còn có chút việc, tạm thời không nói nhiều với cậu nữa. Đợi qua hai ngày tôi rảnh rồi, tôi liền đến nhà cậu thăm hỏi bố cậu và cụ nhà.”
 

“Vâng.” Thịnh An gật đầu đáp lại. Cậu ấy sau đó liền nhìn theo Mạc Tiểu Bắc đi ra bãi đỗ xe.
 
Sở Hàm lúc này nhìn Thịnh An hỏi: “Thịnh An, cậu nói 8 năm trước Mạc Tiểu Bắc cứu bà nội cậu, có phải là sự thật không?”
 
“Đương nhiên là thật rồi.” Thịnh An cười nói: “Cái này có gì mà lừa người khác.”
 
“Thật à?” Sở Hàm nhẹ nhàng lẩm bẩm nói.
 
Thịnh An lúc này nhìn cô hỏi: “Anh ‘Tề Hạo’, anh còn nghi ngờ cái gì thế?”
 
“À, không có.” Sở hàm vội vàng bãi bỏ nói: “Tôi chỉ là có chút không dám tin vào.” Cô không dám tin rằng. Với cách thái độ làm người như Mạc Tiểu Bắc, lại có thể lại làm ra được những việc như thế.
 
“Không dám tin tưởng?” Thịnh An hơi cau mày. Dường như không hiểu rõ lắm ý nghĩa lời nói đó của Sở Hàm.
 
“Không có gì.” Sở Hàm cười, không còn nói câu nào nữa.
 
Có lẽ, đúng là cô hiểu lầm Mạc Tiểu Bắc rồi, là cô luôn nhìn cậu ta bằng cái nhìn phiến diện.
 
Buổi tối hôm đó, Sở Hàm trở về đến nhà, Tề Hạo đã chuẩn bị xong cơm tối. Anh rất ít khi động tay nấu cơm, những mỗi lẫn là, đều nhất định là món mà Sở Hàm thích ăn.
 
Sở Hàm ngồi trước bàn ăn, lại là nét mặt đăm chiêu.
 
Tề Hạo bóc một con tôm cho Đậu Đinh, sau đó liền nhìn Sở Hàm hỏi: “Làm sao? Không hợp khẩu vị của em?”
 
Sở Hàm hoàn hồn lại, nhìn Tề Hạo.
 
“Anh còn tưởng rằng, em sẽ ăn hết sạch những món ăn trên bàn.” Tề Hạo chỉ vào bát cơm vẫn chưa động tới của Sở Hàm nói.
 
“Đâu có.” Sở Hàm cúi đầu gẩy một miếng cơm, cô liền sau đó lại ngẩng đầu lên vô cùng kích động nói: “Tề Hạo, em có một chuyện muốn nói với anh.”
 

So với phản ứng của cô, Tề Hạo tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. Anh lại bóc một con tôm cho Đậu Đinh, sau đó mới nhìn Sở Hàm hỏi: “Việc gì thế?”
 
“Anh biết không? Mạc Tiểu Bắc cậu ta, lại là ân nhân cứu mạng của bà nội Thịnh An. 8 năm trước, bà nội của Thịnh An bị xe tong phải, là Mạc Tiểu Bắc đưa bà ấy đến bệnh viện. Sau đó vì muốn cảm ơn cậu ta, bà nội của Thịnh An liền chu cấp cho cậu ta đi Nhật Bản du học. Em nói với điều kiện của gia đình cậu ta, 8 năm trước làm sao đột nhiên có tiền cho cậu ta đi Nhật Bản du học vậy, hóa ra là có sự giúp đỡ của gia đình Thịnh An.”
 
Sở Hàm nói liền một mạch, Tề Hạo lại chỉ ở bên cạnh im lặng nghe.
 
Dứt lời, Sở Hàm lại nhìn anh hỏi: “Anh nói kì lạ không, người như Mạc Tiểu Bắc, lại cũng làm những việc như thế.” Suy cho cùng, cô vẫn không tin tưởng Mạc Tiểu Bắc. Cô không tin rằng một người như vậy, lại thật sự tốt giống như Thịnh An nói.
 
“Em không tin cậu ta?” Tề Hạo nhìn cô hỏi.
 
“Em không tin.” Sở Hàm nghĩ cũng không nghĩ, liền trực tiếp nói ra ý nghĩ chân thực nhất trong lòng.
 
“Sở Hàm, người nào cũng có hai mặt cả.” Tề Hạo nhìn cô nói: “Có thể Mạc Tiểu Bắc có một số mặt thực sự không tốt, nhưng không hoàn toàn có thể đại biểu rằng cậu ta là một người xấu. Có lẽ, trong lòng cậu ta còn đọng một chút thiện ý, cho nên khi nhìn thấy bà nội của Thịnh An bị tai nạn mới kịp thời đưa bà ấy đến bệnh viện. Điều này hoàn toàn không xung đột với việc cậu ta là người như thế nào.”
 
Người nào cũng đều có hai mặt. Cho dù là hung thủ tội ác tày trời, trước mặt bố mẹ cũng có thể là một đứa con hiếu thảo. Thế nhưng câu nói này không thể thuyết phục Sở Hàm, cô nhìn Tề Hạo hỏi: “Anh có tin không?”
 
Tề Hạo không nghĩ rằng Sở Hàm sẽ hỏi như thế, trong phút chốc đơ người tại chỗ. Qua một lúc lâu, anh mới nhìn Sở Hàm nói.
 
“Anh hi vọng là đúng.”
 
Anh hi vọng là đúng, chứ không phải anh tin là đúng.
 
Sở Hàm không còn nói gì nữa, cô từ trong ánh mắt của Tề Hạo đọc hiểu được ý của anh. Vì Hà Hinh, anh đồng ý lựa chọn tin tưởng Mạc Tiểu Bắc. Nhưng nếu như phần tin tưởng này không vượt qua được đắn đo. Anh hi vọng Mạc Tiểu Bắc giống như mình đã nói, còn lưu lại một chút thiện ý.
 
Ngày hôm sau, Sở Hàm như thường lệ đến công ty của Sở Hàm. Cô thuyết phục bản thân không nghĩ đến những việc đó nữa. Suy cho cùng, cô không muốn để Tề Hạo lo lắng. Nhưng cô đến công ty liền nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc đi ra từ phòng làm việc. Cậu ta cầm điện thoại trên tay, thần sắc trên khuôn mặt rất u ám.
 
Nếu như không phải bên ngoài trời rất trong xanh, Sở Hàm dường như bị thần sắc trên mặt của Mạc Tiểu Bắc làm cho khiếp sợ đến ớn lạnh. Cô đi theo Mạc Tiểu Bắc về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc xoay người đi vào phòng tiếp khách. Ngay sau đó liền đóng cửa lại.
 
Sở Hàm đang cảm thấy kì lạ, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mạc Tiểu Bắc truyền đến.
 
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ gọi điện cho tôi nữa!”
 
“Đây là lần cuối cùng. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu lại đến tìm tôi nữa, tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu.”
 
Sở Hàm cau mày, cô thực sự không hiểu rõ hai câu nói vừa rồi rốt cuộc có ý gì. Giọng nói của Mạc Tiểu Bắc lúc này lại truyền đến.
 

“12 giờ trưa ngày mai, đợi tôi ở quảng trường trung tâm tòa A.”
 
Liền tiếp đó, là tiếng cúp điện thoại.
 
Sở Hàm vốn dĩ muốn rời đi trước khi Mạc Tiểu Bắc đi ra. Nhưng cô không kịp quay người đi, Mạc Tiểu Bắc liền đã đẩy cửa đi ra.
 
“Anh họ?” Cậu ta hiển nhiên có chút bất ngờ, cho nên đều không kịp điều chỉnh cảm xúc trên khuôn mặt. “Anh làm sao lại ở đây?”
 
“À, tôi vừa tan làm.”  Sở Hàm bị Mạc Tiểu Bắc nhìn chằm chằm đến hoảng sợ. Cô ra vẻ không biết cái gì cả, nhìn Mạc Tiểu Bắc hỏi: “Trái lại cậu, ở đây làm gì thế?”
 
“Ồ, em đang gọi điện thoại.” Mạc Tiểu Bắc lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt. Cậu ta lúc này lại giống như mọi khi mỉm cười nói.
 
Sở Hàm gật đầu, như là hồi đáp lại lời của Mạc Tiểu Bắc. Cô không biết rằng Mạc Tiểu Bắc có hoài nghi không, nhưng trong lòng cô lại tin vào phỏng đoán của mình. Cô tin rằng trên người Mạc Tiểu Bắc, nhất định vẫn còn giấu giếm điều bí mật lớn hơn. Mà những điều bí mật này, rất có thể có liên quan đến những sự việc mà cô biết trước đây.
 
Buổi trưa ngày hôm sau, Sở Hàm giấu giếm Tề Hạo, sớm đã đến quảng trường trung tâm tòa A. Cô đỗ xe trên đường ở chỗ đối diện, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ xe.
 
Quả nhiên, đến lúc 12 giờ trưa, bóng dáng của Mạc Tiểu Bắc xuất hiện trước biển nhận dạng của tòa A ở quảng trường trung tâm. Trên tay cậu ta cầm một túi phong thư màu vàng, như đang đợi ai đó.
 
Không lâu sau, liền có một người đàn ông tóc ngắn đi về phía cậu ta. Người đó mặc một chiếc áo phông màu xanh lam, phía dưới phối một chiếc quần bò nhạt màu. Nhìn người đó độ tuổi sấp xỉ Mạc Tiểu Bắc, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn tương phản. Nếu như nói Mạc Tiểu Bắc cảm giác như một tên ngụy quân tử nho nhã lịch sự, thì người trước mắt lại cho Sở Hàm cảm giác là một tên tiểu nhân đích thực tâm địa gian trá đầy bụng.
 
Sở Hàm nhìn thấy người đó đưa tay về phía Mạc Tiểu Bắc. Rồi sau đó, cô lại nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc đưa túi phong thư trong tay cho người kia.
 
Nếu như Sở Hàm không đoán lầm, thì bên trong túi phong thư màu vàng đó, phải là tiền.
 
Sở Hàm không hiểu rõ vì sao Mạc Tiểu Bắc lại phải đưa tiền cho người đó. Với lại từ thần sắc trên khuôn mặt cậu ta có thể nhìn ra, tình thế của cậu ra vô cùng bị động.
 
Như là nghĩ đến điều gì, cô lập tức lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng đó.
 
Người đó lấy tiền xong liền quay người rời đi, Mạc Tiểu Bắc lúc này lại dùng sức nắm chặt tay lại. Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc, cậu là liền thả lỏng tay ra. Liền sau đó, cậu ta lại cẩn thận quan sát một cái, rồi chui vào trong đám đông.