- Gần tới chưa hả? Chưa,còn lâu lắm! Bây giờ chúng ta mới đi được một phần ba đường phải tới chiều ngày mai mới tới.
- Chiều ngày mai sao?
- Cả Phương Nghi và Du Kiệt cùng thốt lên.
Ông Dao gật đầu và nhấn giọng:
- Đúng vậy! Là chiều ngày mai và đêm nay con phải thay ba lái xe.
Du Kiệt nghe vậy thì vội vã hét lên:
- Không được! Con không biết lái xe đâu ạ! Chuyện đó ba giao cho Tiểu Nghi làm thì tốt hơn!
Phương Nghi cũng vội chống chế:
- Con chưa có giấy phép lái xe nếu lỡ như cảnh sát giao thông bắt được thì lỡ việc của chúng ta mất ba ạ!
Ông Dao chép miệng và nói:
- Hình như ba là ông già không được hưởng phước của các con mình thì phải!
- Kìa ba! Đâu đến mức nói như vậy!
- Du Kiệt và Phương Nghi lại thốt lên.
Du Kiệt nói vội vàng:
- Thôi bây giờ ba chịu khó lái xe đi! Rồi tới lúc về con sẽ lái.
Ông Dao thở dài rồi chép miệng:
- Đành vậy chứ biết làm sao bây giờ!
Họ cười nói vui vẻ trong suốt cả hành trình thiêng liêng ấy. Và cuộc vui nào thì cũng đến lúc tàn, hành trình nào thì cũng tới đích, hơn một ngày sau thì chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ cấp bốn nằm ven đường. Một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi bước ra và nhìn tò mò về chiếc xe hơi sang trọng đang đậu trước nhà mình. Ông Dao vội vàng mở cửa chạy tới phía người đàn ông đó và ngẹn ngào nói:
- Anh Tám!
Ông Tám ngơ ngác nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng vừa gọi tên mình. Ông lấy với lấy chiếc khăn cũ kỹ nằm trên một sợi dây gần đó để lau mồ hôi trên gương mặt khắc khổ của mình và hỏi:
- Anh tìm ai?
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Ông Tám nói bằng một chất giọng rất miền Trung.
- Em là Quang đây? Anh không nhận ra sao? -Ông Dao nói vẻ xúc động.
Ông Tám vẫn nheo mắt nhìn ông Dao vẻ khó hiểu,ông bước lại gần hơn và hỏi:
- Anh tìm ai tôi sẽ chỉ cho! Ở cái xã này tôi đều biết cả.
Ông Dao nói nhấn mạnh:
- Em là Quang nè anh Tám. Em là Quang con ông Út nè anh! Anh có nhận ra em không?
Ông Tám im lặng một lúc,đôi mắt nheo lại như đang suy nghĩ rồi bất giác ông thốt lên kinh ngạc:
- Quang Út ư? Cậu là Quang con ông Út ở xóm hạ đó sao?
Ông Dao khóc òa như một đứa trẻ rồi nói:
- Vâng là em! Em chính là thằng Quang đó đây!
Ông Tám vội chạy lại ôm ông Dao và nói trong nước mắt:
- Sao lại trở về đây được vậy? Tôi nghe người ta đồn cậu và gia đình đã bị bọn người Lào giết trong Đà Lạt. Tôi không ngờ bây giờ lại gặp được cậu ở đây.
Ông Dao lau nước mắt và nói:
- Đúng là hồi đó vợ và cậu Tiến bị họ giết may mà em và hai đứa con thoát được anh ạ!
Ông Tám hỏi vẻ ngạc nhiên:
- Con ư? Thế chúng đâu sao mà không đưa về đây luôn?
Ông Dao nhìn vẻ khẩn trương trên mặt ông Tám thì vội nói:
- Có! Em có đưa chúng về! Chúng đang ở trong xe để em gọi chúng qua đây gặp anh.
Ông Dao vội chạy lại xe và gọi Phương Nghi và Du Kiệt và dặn:
- Ông ấy là anh họ của ba. Các con phải tỏ ra lịch sự vì người ở vùng quê họ có những cách nghĩ không giống như ở thành phố mình.
- Dạ! Bọn con biết rồi ạ!
Phương Nghi và Du Kiệt bước lại và cúi chào rất lễ phép:
- Dạ! Chào bác ạ!
Ông Tám nhìn vào Phương Nghi và Du Kiệt thì thốt lên vẻ ngạc nhiên:
- Trời đất ơi! Không ngờ hai cháu lại đẹp đến như vậy.
Rồi ông quay lại hỏi ông Dao vẻ tò mò: -Quang ơi! Cậu nuôi con mình bằng sữa gì mà chúng lại đẹp như vậy?
Ông Dao,Du Kiệt và Phương Nghi nghe vậy thì bật cười. Ông Dao nhìn xung quanh một lúc và quay lại và nói với ông Tám với giọng đều đều:
- Ở ngoài này trời đang nắng. Chúng ta hãy vào trong nhà nói chuyện đi anh!
Ông Tám gật đầu một cách rất niềm nở. Ngôi nhà nhìn từ bên trong không khác gì với bên ngoài. Vẫn là bức tường được xây bằng vôi bị rạn nứt nhiều chỗ,đồ đạc trong nhà không có gì ngoài một chiếc giường ọp ẹp và một bộ bàn ghế để tiếp khách. Đêm hôm đó họ ngồi quây quần bên mâm cơm dưới ánh đèn màu vàng nhạt tuy là những món ăn vô cùng đơn sờ và đạm bạc nhưng tình cảm giữa người với người lại rất ấm ấp và đong đầy. Sáng hôm sau ông Dao đưa ra một bọc giấy báo nhỏ cho ông Tám và nói vẻ ngẹn ngào:
- Đây là bốn mươi triệu! Anh hãy cầm lấy mà sửa lại cái nhà chứ để như vậy khi gió đến mưa về …thật khó mà chịu được!
Ông Tám xua tay vẻ dứt khoát và nói:
- Thôi cậu ra chơi như vậy là quý lắm rồi! Tôi không nhận số tiền này cậu hãy để đó mà nuôi các cháu ăn học. Đừng phí phạm như vậy!
Ông Dao nghe vậy thì vội vàng năn nỉ:
- Xin anh hãy cầm lấy! Đây là tấm lòng của em và hai cháu đây đối với gia đình anh mong anh đừng từ chối! Anh cứ dùng nó để sửa lại căn nhà này cho thằng cu Tính và con bé Lụa có được giấc ngủ khi đông về. Còn chuyện các con của em thì anh không cần phải lo …không dấu gì anh ở trong đó em làm ăn cũng ổn định rồi,cuộc sống bây giờ không còn khó khăn chật vật như hai mươi năm trước nữa nên số tiền này cũng không đáng là bao anh cứ nhận đi cho em vui lòng.
Ông Tám nhìn thấy vẻ năn nỉ trên mặt ông Dao thì ngại ngùng cầm lấy số tiền và nói:
- Thế thì anh xin nhận vậy! Cảm ơn cậu và các cháu!
Du Kiệt cười tươi rồi nói:
- Không cần phải khách sáo vậy đâu bác! Chúng ta là người trong nhà cả mà!
Ông Tám nhìn họ vẻ cảm kích và nói với ông Dao:
- Thật sự thì anh không biết nói gì để cảm ơn cậu …căn nhà này anh đã định sửa từ mấy năm trước vì cứ mỗi khi tới mùa mưa là nước lại dột xuống nhà ban đêm ngủ mà phải xứng mấy cái xô …nhưng rồi thằng cu Tính nó đổ bệnh phải nằm viện hai tháng nên bao nhiêu tiền dành được đều dốc vào chữa bệnh cho nó thế là lại phải sống chung với mưa bao năm nay cũng …bây giờ có số tiền này thì anh sẽ dùng nó để sửa ngay cái nhà này cho vợ con nó mừng!
Ông Dao nhìn ông Tám với ánh mắt rất thương xót nhưng vẫn cố mỉm cười và nhẹ giọng:
- Ông bà ta hay nói “ An cư rồi mới lập nghiệp ”. Anh hãy sửa lại cái mái ấm của mình cho chắc chắn thì mới có thể yên tâm mà sống và làm việc được!
Ông Tám gật đầu vẻ cảm kích rồi hỏi:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Thế cậu lo việc của cô Thảo và cậu Nhật Tiến xong rồi ở lại đây bao lâu?
Ông Dao suy nghĩ một lúc và nói:
P/S: Chiều mai có tiếp nè -Chắc em ở lại khoảng ba ngày để đi thăm họ hàng và hàng xóm anh ạ. Đằng nào thì cũng không biết còn dịp nào có thể ra nữa không nên mình cứ tranh thủ lúc này thì tốt hơn.
Ông Tám gật đầu vẻ tán thành:
- Vậy bây giờ cậu và các cháu tranh thủ đi! Anh sẽ bảo vợ đi chợ để chuẩn bị bữa trưa anh mình cùng tâm sự chuyện đời!
Ông Dao cười tươi và nhấn mạnh:
- Nhất định là như vậy rồi!
Nói xong thì quay bước đi. Họ đi ra một cái nghĩa địa ở cách đó khá xa và dừng lại trước một khoảng đất rộng có dòng chữ Nguyễn Nhật Mộ Tộc, ông Dao quay lại nói với Du Kiệt và Phương Nghi:
- Tới rồi! Đây chính là mộ tộc của ba! Các con hãy để đồ xuống đi!
Du Kiệt vội vàng để cái mâm vàng mã xuống rồi lùi ra xa,Phương Nghi cũng thụt lùi lại theo anh mình vì bất giác cô cảm thấy ớn lạnh mặc dù không biết là do sợ hãi hay chỉ là do không khí và những giọt sưng mai ở nghĩa địa còn chưa bị ánh nắng mặt trời làm tan biến. Ông Dao nhẹ nhàng để từng hũ cốt xuống và nói:
- Bà ơi! Tôi hôm nay đã đưa được bà và cậu Tiến về đây rồi. Ở đây bà và cậu ấy sẽ không còn cô đơn nữa …sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽ và buồn tủi.
Ông im lặng một lúc rồi ngẹn ngào nói:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì tôi …chỉ vì tôi mà hai người phải chết oan uổng như thế này đã bao năm qua tôi luôn cảm thấy hối hận và tự dằn vặt bản thân vì điều này nhưng dù có làm gì đi nữa có quở trách bản thân bao nhiêu thì cũng không thể cứu vẫn được những gì đã xảy ra. Không thể làm cho hai người sống lại …tôi thật sự đáng trách. Mong hai người hãy tha lỗi cho tôi! …Hôm nay tôi đưa Du Kiệt và Phương Nghi về đây. Nó là con của chúng ta …bây giờ chúng đã khôn lớn…nhưng tôi thật sự không an lòng! Tôi luôn sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với hai đứa nó chỉ vì …cái quá khứ đầy lỗi lầm của tôi. Tôi sợ cái quá khứ đó vẫn chưa buông tha tôi và …nó sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Chính vì thế tôi xin hai người hãy giúp tôi bảo vệ cho hai đứa nhỏ những lúc tôi không ở bên cạnh chúng! Xin hãy giúp được bình an!
Ông Dao đứng dậy rồi bước lại nói nhẹ nhàng với Du Kiệt và Phương Nghi:
- Hai con hãy mau qua đó để cho cậu Tiến và mẹ nhìn mặt đi!
Du Kiệt nghe vậy thì giật mình nói:
- Ở đây không nhìn được sao hả ba? Con …thấy cũng rõ mà!
Ông Dao nhìn Du Kiệt rồi bất giác cười nhẹ rồi nói nhỏ nhẹ:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Nhanh lên! Nếu không họ sẽ rất buồn đấy!
Du Kiệt và Phương Nghi rụt rè bước lại rồi cúi đầu xuống và nói lí nhí:
- Dạ! Chào mẹ và cậu! Hôm nay bọn con tới đây là để …hai người xem mặt ạ!
Nói xong thì cúi xuống lạy rất thành tâm. Ông Dao mỉm cười gật đầu vẻ hài lòng rồi sau đó bước lại và tự tay mình bỏ hai hũ cốt xuống phần tiểu có sẵn và đậy lại. Họ rời khỏi đó khoảng nửa tiếng sau. Ông Dao quay người nhìn lại với ánh mắt tự trách và thương tiếc dường như ông cảm thấy ông đến đây vào lúc này là một tội lỗi. Tội lỗi của quá khứ,lỗi lầm của dĩ vãng …tất cả những điều đó đã khiến ông phải đến nơi này …cái nơi mà không ai muốn đặt chân đến. Những thứ đã gọi là dĩ vãng tại sao không quên mà cứ nghĩ đến nó? Phải chăng ông cố tình làm vậy như là một hình phạt đối với bản thân,như là một bản án với lương tâm của mình hay chỉ đơn thuần là dù có muốn vứt bỏ cũng không hề dễ dàng vì nó đã như là một phần cuộc sống của ông trong suốt hai mươi năm trời ròng rã đã qua