- Dạ! Thưa phu nhân.
Đội vệ sĩ nhanh chóng lên xe và rời khỏi biệt thự ngay sau đó. Trên mặt người nào cũng tỏ ra lo lắng sợ hãi.Họ hậu quả sẽ thế nào nếu như thiếu gia của họ xảy ra chuyện gì hoặc trầy xước một chút xíu trên trên cái cơ thể còn quý hơn cả trân châu đó.
Phương Nghi ngồi chăm chú nhìn vào gương mặt Gia Bảo với hy vọng sẽ nhìn thấy cặp mắt của anh giật giật và sau đó thì mở ra nhìn cô nhưng có lẽ cô không được như ý muốn của mình. Gia Bảo vẫn nằm im bất động,cô thở dài vẻ lo lắng và đúng lúc đó cô thì Du Kiệt chạy lên trông anh có vẻ rất hốt hoảng anh nhìn Phương Nghi và nói:
- Chết rồi Tiểu Nghi ơi! Chúng ta gây ra đại họa rồi!
Phương Nghi tỏ ra sợ hãi khi nghe Du Kiệt nói vậy,cô hỏi gấp:
- Có chuyện gì đã xảy ra? Mau nói cho em biết!
- Em mau xuống xem đi!
Phương Nghi vội vàng đứng dậy và theo Du Kiệt xuống nhà. Cô tỏ ra sợ hãi khi nhìn lên màn hình của chiếc ti vi,trên đó là hình của Gia Bảo và giọng của người biên tập viên nói rất rõ ràng “ …Thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị
- Lâm Gia Bảo vừa được gia đình xác định là đã mất tích hơn 20 giờ qua,hiện nay lực lượng cảnh sát năm mươi người và đội vệ sĩ của Lâm gia đã bắt đầu cuộc tìm kiếm nhưng vẫn chưa có kết quả hay manh mối về sự mất tích bí ẩn này. Phía cảnh sát cũng đưa ra giả thiết với một vụ bắt cóc đòi tiền chuộc …”
- Trời đất ơi! Họ nói là Gia Bảo bị mất tích và có khả năng là …bắt cóc lấy tiền chuộc, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Hay là gọi điện cho đội vệ sĩ nhà họ Lâm tới đón cậu ấy về?
- Du Kiệt nói vẻ sợ hãi.
- Không được đâu! Nếu bây giờ mà vợ chồng chủ tịch Lâm biết con của họ đang ở đây và trong tình trạng như thế này thì có thể Lâm phu nhân sẽ xé chúng ta ra làm hai mảnh mất!
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Phương Nghi im lặng một lúc rồi nói:
- Bây giờ chỉ có Gia Bảo mới giải quyết được chuyện này! Chúng ta phải chờ anh ta tỉnh lại đã rồi mới tính tiếp được. Nhưng mà hy vọng sẽ không phải đợi lâu nếu không thì …
Phương Nghi thở dài vẻ não ruột rồi lặng lẽ đi lên gác với những bước chân nặng trĩu. Du Kiệt thì run lên cầm cập, ánh mắt của anh luôn nhìn ra ngoài cổng vẻ rất sợ hãi như thế sợ sẽ có một ai đó sẽ nhìn thấy bộ dạng của anh trong lúc này và sẽ đoán ra được chuyện động trời mà anh và cô em gái của mình đang cố giấu.
Gương mặt của Thiên Vinh trắng bệch không còn giọt máu khi nghe xong bản tin tức trên ti vi. Anh rung lên và nói với giọng khiếp sợ:
- Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó! Hôm đó mình thấy cậu ta vẫn không sao cơ mà! Chẳng lẽ mình đã …không! Không có chuyện đó đâu!
Thiên Vinh ôm đầu mình và lắc đi lắc lại như muốn phủ nhận mọi chuyện đang xảy ra. Hai đồng tử mở to hết sức và các dây thần kinh ở hai thái dương giật lên liên tục,tâm trạng lúc này của anh có lẽ đang rất bấn loạn và sợ hãi với tội lỗi của mình đã gây ra …
Đồng chí cảnh sát hét lớn và nghiêm giọng:
- Tố Thiến Vinh! Mau kể lại cho chúng tôi quá trình anh đã sát hại thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị
- Lâm Gia Bảo!
Thiên Vinh ngồi run rẩy vẻ sợ hãi và ấp úng:
- Tôi không có giết cậu ta!...Rõ ràng khi tôi đi thì cậu ta còn nằm dưới đất.
Đồng chí cảnh sát đập bàn và quát:
- Im ngay! Đã giết người mà còn to miệng để cãi à! Nếu còn mở miệng thêm lần nữa thì sẽ cho án tử hình đấy.
Đồng chí cảnh sát mở một tập hồ sơ ra và nói:
- Chúng tôi đã có đầy đủ trong tay các chứng cớ chứng minh anh đã cố tình giết hại Lâm Gia Bảo vì ghen tỵ với võ công và quyền lực của cậu ta.
Thiên Vinh gào lên vẻ oan ức:
- Tôi không làm chuyện đó! Tôi xin thề! Tôi không có giết hại Lâm Gia Bảo
Đồng chí cảnh sát cười và gằn giọng:
- Tại hiện trường của vụ án chúng tôi đã thu được rất nhiều giấu dày và trong đó có cả giấu dày của anh. Vả lại trên vết thương ở khóe miệng của nạn nhân chúng tôi đã tìm thấy giấu vân tay của anh. Như vậy anh còn muốn chối tội nữa không?
Thiên Vinh ngồi im lặng vẻ sợ hãi. Đồng chí cảnh sát mỉm cười và nói:
- Anh chết chắc rồi! Sao lại không đụng ai mà cứ đụng vào thiếu gia của một tập đoàn lớn như tập đoàn Lâm Thị? Vợ chồng Lâm gia vốn rất yêu thương và cưng chiều con trai của mình bây giờ anh lại gây ra chuyện này thể nào họ cũng sẽ dùng tiền và quyền của mình để khép anh vào tội giết người và chu di cửu tộc nhà anh đấy!
Nghe đồng chí cảnh sát nói vậy Thiên Vinh như người mất hồn.Anh quyết định mở miệng xin nhờ đồng chí cảnh sát giúp đỡ mình. Nhưng vừa nói xong thì ở ngoài cửa có tiếng xe phanh gấp sau đó thì có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang tiến vào,trong tay bà là một con dao sáng bóng. Bà bước vào và cầm lấy cổ của Thiên Vinh và hét lớn:
- Mau trả con lại cho tao nếu không tao sẽ lấy mạng mày! Tại sao mày dám giết hai con trai tao?
Thiên Vinh sợ hãi kêu lên: -Không! Xin đừng giết tôi! Tôi biết sai rồi,xin bà hãy tha cho tôi! Xin đừng giết tôi!
Thiến Vinh gào thét thảm thương, chân tay vung lên loạn xạ rồi động vào thành ghế. Có lẽ cảm giác đau ở tay đã lôi anh ra khỏi những ảo giác vừa rồi. Anh giật mình hoảng hốt khi nhận ra xung quanh mình không có một ai và những hình ảnh vừa rồi chỉ là do anh tưởng tượng ra. Thiên Vinh nhắm mắt lại như muốn trấn tĩnh lại thần kinh của mình rồi bỗng dưng đôi mắt anh sáng rực như vừa tìm được ra diệu kế để giúp mình thoát được thảm họa lúc nãy. Anh vội chạy lại và cầm lấy điện thoại lên và gọi. Gương mặt tỏ ra vui mừng khi có tín hiệu kết nối từ đầu dây bên kia:
- Alô! Biệt thự Lâm Châu xin nghe!
Thiên Vinh nói rất nhanh:
- Tôi biết thiếu gia của các ông đang ở đâu!
Người đàn ông nghe vậy thì vội vàng hỏi:
- Thật sao? Cậu biết thiếu gia chúng tôi đang ở đâu sao?
- Đúng vậy! Bây giờ Gia Bảo đang ở …
Ông Khôi tắt máy và vội vàng bước nhanh về phía bà Châu,nói vẻ vui mừng:
- Phu nhân! Đã có người báo cho chúng ta biết tin tức của thiếu gia rồi ạ!
- Thật sao? Thế bây giờ thằng bé đang ở đâu?
- Bà Châu nói vẻ khẩn trương.
Theo như lời của người vừa gọi tới thì hiện giờ thiếu gia đang ở với cô bé Hà Phương Nghi ạ!
Bà Châu suy nghĩ vài giây rồi hỏi vẻ hoài nghi:
- Là cô bé đã dùng bữa trưa với tôi mấy hôm trước sao?
- Dạ đúng ạ!
Bà Châu ngay lập tức ra lệnh:
- Ông mau chuẩn bị xe cho tôi! Tôi sẽ cùng đội vệ sĩ tới đó ngay bây giờ.
- Dạ thưa phu nhân! Tôi sẽ đi ngay!
Khoảng mười phút sau thì bốn chiếc xe của đội vệ sĩ và bà Châu rời khỏi biệt thự. Bà Châu nhìn vào bản đồ mà ông Khôi đưa thì cho tài xế dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng nằm bên đường,phía trước có một cây me già. Bà nhìn số nhà và khẳng định:
- Chính là chỗ này! Hãy mau vào đó đưa thiếu gia về!
Sáu người vệ sĩ lập tức xuống xe và tiến lại ấn chuông cửa. Du Kiệt vội vã chạy ra mở cổng và vẻ mặt của anh kinh hoàng khi nhìn thấy những người đàn ông cao to lực lưỡng trong bộ vets đen đang đứng nghiêm nghị trước cổng nhà mình. Anh rụt rè tiến lại và nhẹ giọng:
- Các anh cần gì không ạ?
Một người trong số đó lên tiếng:
- Chúng tôi nhận được một cú điện thoại nói rằng thiếu gia của chúng tôi đang ở trong nhà anh. Bây giờ xin anh vui lòng mở cửa để chúng tôi vào đón cậu ấy về!
Du Kiệt tái xanh cả mặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Anh cười vẻ sảng khoái một lúc và nói:
- Chắc các anh nhầm địa chỉ rồi! Làm gì có thiếu gia nào trong này chứ? Tôi nghĩ các ông nên đi tìm chỗ khác đi kẻo đứng đây lại mất thời gian.
Một người đàn ông lên tiếng: -Vậy xin anh cho chúng tôi kiểm chứng lời anh nói! Chúng tôi vào nhà và sẽ ra ngay nếu không tìm thấy thiếu gia.
Du Kiệt nói rất nhanh:
- Tôi xưa nay chưa bao giờ gạt ai cần gì phải kiểm chứng vả lại tôi …cũng không có chìa khóa ở đây. Người giữ chìa khóa cổng đã đi chợ rồi chắc có lẽ tới tối mới về đấy!
Những vệ sĩ nhìn nhau và gật đầu ra hiệu. Một người trong số họ quay lại và chạy về phía chiếc xe đang đậu bên kia đường,anh ta nói gì với người trong xe và ít phút sau thì cánh cửa chiếc xe đó mở ra và một người phụ nữ bước ăn mặc cực kỳ sang trọng đang bước về phía biệt thự Jimmy. Bà ta tiến lại và dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn Du Kiệt và nhấn mạnh:
- Tôi nghĩ cậu đủ thông minh để chọn cách mở cửa cho chúng tôi thay vì phải nhờ đến lực lượng cảnh sát!
Du Kiệt nhìn thấy vẻ lạnh lùng và giận dữ của người phụ nữ đang đứng trước cổng thì hét lên một tiếng kinh hãi và chạy ngay vào nhà. Anh lao lên cầu thang và chạy vào phòng của Phương Nghi lúc đó cô đang ngồi lau mặt cho Gia Bảo. Nhìn thấy vẻ sợ hãi của anh trai mình Phương Nghi lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh? Sao trông anh như vừa thấy ma vậy?
Du kiệt thở gấp và nói đứt quãng:
- Cái này còn đáng sợ hơn cả ma nữa! Người phụ nữ …có một người phụ nữ đang đứng trước cổng nhà mình và bảo anh mở cổng để cho họ vào đón Gia Bảo …mặt của bà ta trông rất đáng sợ lắm! Rồi còn có cả mấy ông vệ sĩ lực lưỡng như Kinh Kông nữa …! Anh nghĩ…chúng ta chết chắc rồi!
Phương Nghi nghe vậy thì mặt tái xanh hết lên,lòng nghĩ trong lo sợ “Là mẹ mình sao? Nhưng làm sao mẹ lại biết Phương Nghi đang ở đây? Lần này thì lớn chuyện thật rồi! Không được mình phải gọi Phương Nghi tỉnh lại mới được nếu không thì ngày hôm nay mình và anh Du Kiệt sẽ phải ăn cơm ở sở cảnh sát mất ”
Phương Nghi vội vã quay lại nói với Di Kiệt:
- Bây giờ anh khoan đã mở cổng cho họ vào! Đợi …
Phương Nghi chưa nói hết câu thì Du Kiệt đã nói như muốn khóc:
- Không được đâu Tiểu Nghi à! Hồi nãy bà ta có ẩn ý nói là sẽ gọi cảnh sát tới nếu anh không mở cửa đấy!
Phương Nghi suy nghĩ một lúc và nói nhanh:
- Vậy anh hãy ra mở cửa cho họ nhưng cố gắng kéo dài thời gian để em gọi Gia Bảo thử xem anh ấy có tỉnh lại không. Nếu may mắn thì có thể giải quyết được chuyện lúc này.
Du Kiệt gật đầu và bước xuống. Phương Nghi vội quay sang Gia Bảo và cầm lấy tay anh và nói:
- Xin cô hãy mở mắt ra đi! Tôi xin cô hãy cứu lấy tôi và anh Du Kiệt nếu không thì mẹ tôi sẽ giết tôi và anh ấy trước khi bà quyết định giao cho cảnh sát! Phương Nghi hãy mở mắt ra đi! Tôi van xin cô …
Phương Nghi thở dài thất vọng khi thấy có vẻ như những lời của cô vừa nói Gia Bảo không nghe được một câu nào. Cô sợ hãi khi nhìn thấy cơ thể của anh nằm im bất động còn đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền lại.
Du Kiệt bước chậm rãi và nói vẻ rất vui:
- Sao hôm nay trời lại đẹp thế nhỉ? Mọi cảnh vật xung quanh cứ như là …một cảnh tiên vậy!
Đám vệ sĩ nhìn nhau và họ lại quay sang nhìn vào phu nhân của mình như chờ một chỉ thị từ bà nhưng bà Châu chỉ cười và lắc đầu. Du Kiệt vẫn bước từng bước rất ngắn về phía cổng rồi bỗng dưng anh đứng lại và nhìn lên cây me già và thốt lên:
- Trời đất! Mình đã sống mấy chục năm ở đây nhưng mãi tới tận bây giờ mình mới biết cây me này đẹp thiệt và rất …oai vệ …hùng vĩ. À cả cá tính và rất …rất lịch lãm!
Bà Châu nheo mắt lại rồi gật đầu một cái ngay lập tức bốn người vệ sĩ liền cúi người xuống và cho những người khác leo lên lưng mình. Du Kiệt kêu lên hốt hoảng và đe dọa:
- Mấy người đang làm gì vậy? Có phải định leo cổng vào không? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người vì tội xâm phạm nhà một công dân lương thiện như tôi! Các người mau dừng lại đi! Tôi không dọa đâu,tôi sẽ …
Du Kiệt bỏ dở câu nói và vội vã chạy vào trong vì thấy đám vệ sĩ đã leo được vào phía trong và họ đang tìm cách để đưa người phụ nữ kia vào.
Du Kiệt chạy vào và hét toáng lên.Phương Nghi vội vã từ trên gác chạy xuống hỏi vẻ lo lắng: -Có phải anh đã mở cổng cho họ vào?
Du Kiệt mếu máo:
- Không phải anh mở mà họ …leo cổng để vào!
Phương Nghi nhìn ra ngoài lúc đó thì đám người kia cũng vào tới. Cô bước lại cúi chào rất lịch sự và nói:
- Dạ! Không biết phu nhân ghé nhà con chẳng hay …là có việc gì không ạ?
Bà Châu cười nhạt và nói mỉa mai:
- Đây hình như tôi không phải là ghé thăm mà phải được gọi là đột nhập thì đúng hơn!
Phương Nghi nói từ tốn:
- Thật xin lỗi phu nhân! Chuyện này không phải là cố ý chỉ là vú của con đi chợ và đã đem theo chìa khóa nên mới không mở cổng được. Mong phu nhân bỏ qua cho!
Du Kiệt run rẩy để đĩa trái cây và nước giải khát xuống bàn. Bà Châu thở dài và nói:
- Thật ra thì tôi không phải đến đây để thưởng thức hoa quả.Hôm nay tôi đến đây là muốn đón Gia Bảo về! Chẳng hay …con trai tôi đang ở đâu trong ngôi nhà này?
Du Kiệt im lặng và trốn vào một góc. Phương Nghi cũng im lặng vài giây rồi nói:
- Dạ! Đúng là anh Gia Bảo đang ở đây nhưng bây giờ …con không thể cho phu nhân và mọi người gặp anh ấy đâu ạ!
- Tầm phào! Ai dạy cô cách ăn nói như vậy hả? Cô lấy quyền gì để ngăn không cho tôi gặp con trai tôi?
Phương Nghi ấp úng:
- Không phải là con cấm phu nhân gặp anh ấy nhưng hiện giờ thì chưa được ạ!
- Im ngay! Nếu còn nói nữa thì cô sẽ phải hối hận đấy và nếu ngăn cấm tôi gặp Gia Bảo thì cô sẽ phải gặp tôi trong phiền tòa gần nhất của tòa án thành phố!
Bà Châu quay lại phía đội vệ sĩ và hét lên:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
- Mau lục soát đi! Phải tìm được cho ra Gia Bảo cho dù là phải dỡ tung từng viên gạch trong cái nhà này!
- Dạ! Thưa phu nhân!
Nhưng đúng lúc đó mọi người đều giật mình khi nghe một tiếng “Mẹ ”được phát ra một cách yếu ớt từ phía cầu thang lên gác. Họ vội quay lên và kinh hoàng khi nhìn thấy Gia Bảo đang đứng đó và dường như anh sắp xỉu. Bà Châu vội vã chạy lên nhưng khi bà ôm được con trai mình thì anh cũng ngất lịm đi. Bà Châu nhìn vào những vết bầm tím trên người và gương mặt xanh xao yếu ớt của Gia Bảo thì người bà bỗng dưng rung lên, bà nghiến chặt hai hàm răng lại và hét lên:
- Hà Phương Nghi! Tại sao Gia Bảo lại ra nông nổi này? Cô đã làm gì thằng bé mau nói ra ngay nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!
Bà Châu nhìn xuống Phương Nghi như muốn dùng ánh mắt của mình để xé tan người cô nhưng rồi bà bỗng khựng lại vì những cử động trên người Gia Bảo, anh cố gắng mở mắt và nói với mẹ:
- Mẹ đừng làm gì cô ấy! …Con bị người ta đánh, cô ấy và anh trai của mình đã cứu con về. Nếu mẹ làm gì họ …con thực sự sẽ rất đau lòng.
Nói xong thì anh ngất lịm. Hai dòng nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Gia Bảo khiến cho lòng bà Châu thấy lòng mình đau quăn lại. Bà ôm lấy con trai mình một lúc rồi nói với Phương Nghi