- Không sao! Tôi thấy rất thú vị!Thường thì những người con trai khi nói chuyện với con gái thì họ thường nói rất nhiều về mình. Nào là giám đốc, thư ký rồi nhân viên ngoại giao …nhưng anh lại nói về mình với những từ rất thực tế như vậy. Tuy nó thực tế nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái và họ có niềm tin vào những gì anh nói chứ không như những người khác họ phải dùng 50% để trừ hao.
Du Kiệt cúi xuống im lặng vì ngượng ngùng, Cao Lam thấy vậy liền nói khẽ:
- Tôi cũng giống anh! Hiện giờ tôi chỉ ở nhà phụ ba tôi một số việc vặt thôi chứ chưa có việc làm cố định.
Du Kiệt ngước mặt lên cười tươi và nói:
- Vậy hả? Vậy chúng ta rất giống nhau rồi! Chúng ta có thể làm bạn?
Cao Lam mỉm cười gật đầu và định nói gì với anh nhưng lúc đó điện thoại của Du Kiệt đổ chuông,anh bắt máy và nói nhẹ:
- Dạ! Con sẽ về liền! Vú chiên cho con bé mấy cái đùi gà thử nó có ăn không?
Anh cúp máy và quay sang nói với Cao Lam:
- Xin lỗi cô nhưng tôi có việc phải đi! Để bữa nào chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!
Cao lam gật đầu. Cô cầm lấy ly rượu uống hết một hơi rồi đứng dậy ra về lúc đó cô thấy Du Kiệt đang ở quầy tiếp tân và ghi chép gì đó lên giấy rồi chạy lại nói với cô vẻ vội vã:
- Đây là số của tôi! Tôi không có card! Cô hãy cầm lấy và gọi cho tôi khi nào muốn nói chuyện …thôi tôi phải đi. Cảm ơn về chiếc laptop!
Du Kiệt nói xong thì vội vã chạy ra xe. Cao Lam nhìn những con số được viết vội vã trong tờ giấy thì bật cười,ánh mắt cô có điều gì đó rất khác lạ. Cô cất cẩn thận tờ giấy vào ví rồi ra về.
… …
Khoảng hai trăm nhà báo đứng chen chúc trước cổng biệt thự Lâm Châu. Trên nền đất có rất nhiều chai nước đã uống hết và vỏ bọc của những chiếc bánh mì sandwich rồi các thực phẩm ăn nhanh khác. Dường như họ đã chờ rất lâu, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt của từng người. Một người đàn bước lại và ngồi xuống trên bệ đá gần đó, anh ta rút một điếu thuốc ra và hút một hơi dài. Đôi mắt nhìn theo những làn khói trắng mong manh bay ra từ đầu của điếu thuốc rồi nói vẻ hoài nghi:
- Có phải chủ tịch Lâm đang trốn chúng ta không? Sao mà đợi từ đêm hôm qua tới giờ mà lại không thấy ông ấy? Trong biệt thự cũng không có động tĩnh gì.
Một người phụ nữ đứng gần đó quay lại và nói vẻ quả quyết:
- Không phải đâu! Người của chúng tôi đã theo dõi ông Lâm từ ngày hôm qua và chắc chắn ông ấy chưa về nhà. Chúng ta cứ đợi ở đây! Tôi chắc chắn ông Lâm sẽ không chọn cách trốn tránh để giải quyết chuyện này đâu!
Vậy là họ tiếp tục chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua dưới ánh nắng hơi gắt của buổi trưa đầu thu đã làm cho họ mệt mỏi hơn những gương mặt bắt đầu lộ rõ sự chán nản và trong số họ đã có đôi người muốn bỏ cuộc của việc chờ đợi này nhưng lúc đó đôi mắt của họ bỗng nhiên bừng sáng và cơ thể của họ tràn đầy năng lực khi nhìn thấy một chiếc Limousine màu đen bóng lộn đang đi về phía biệt thự Lâm Châu. Họ vội vã đứng dậy và mang theo máy ảnh chạy lại phía chiếc xe đó. Ông Châu bước xuống và dùng tay che những ánh đèn flash đang nháy liên tục trước mắt mình,những câu hỏi được đặt ra:
- Sự trở về của đại thiếu gia tập đoàn Lâm thị sau hai mươi năm có phải liên quan đến chuyện tài sản và kế thừa chiếc ghế chủ tịch của ông trong tương lai không ạ!
Ông Châu im lặng,Gia Khánh và Huy Bình cố gắng đưa ông qua đám đông. Phóng viên cố giữ chặt lấy ông và hỏi:
- Tại sao trong các buổi họp và các cuộc phỏng vấn ông luôn nhấn mạnh ca sĩ Gia Bảo là con trai duy nhất ông? Có phải trong chuyện này có điều gì khó nói không? Xin ông hãy cho chúng tôi biết đi ạ!
Ông châu vẫn im lặng, ông cố chen qua đám phóng viên để bước tới cánh cửa những câu hỏi liên tục được đặt ra.
- Ông Lâm! Xin ông hãy cho biết ông sẽ dành chiếc ghế chủ tịch của mình cho ai trong hai vị thiếu gia? -Có phải đây là một lỗi lầm trong quá khứ? Một chuyện tình ngoài ý muốn của thời trai trẻ không ạ?
Huy Bình và Gia Khánh cố hết sức và đã đẩy được đám đông ra để đưa ông Châu vào trong,đám đông cố chạy theo nhưng đã bị cánh cửa chặn lại. Ông Châu vội vã bước vào nhà như trốn tránh những ánh mắt dò xét và những câu hỏi nghi vấn của giới phóng viên. Bà Châu nhìn thấy chồng hoảng sợ thì vội chạy lại hỏi gấp:
- Chuyện gì mà trông ông lại hoảng sợ vậy?
Ông châu ngồi xuống thở dài và nói vẻ chán nản:
- Cánh nhà báo đã đánh hơi được chuyện Gia Ân trở về! Lúc nãy tôi về đến cổng thì thấy họ đã đợi sẵn ở đó, chắc cũng phải tới vài trăm người. Họ vây chặt và đặt ra câu hỏi ….mà những câu hỏi của họ tôi thật không biết phải trả lời làm sao nữa!
Bà Châu hỏi với vẻ hoảng sợ:
- Thế bây giờ họ đã đi chưa? Có còn ở ngoài đó không?
Ông Châu nhìn thấy vẻ khẩn trương của vợ thì vội vã trả lời:
- Chắc là chưa! Hồi nãy tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ, tôi nghĩ họ sẽ không cam tâm mà đi đâu! Nhưng sao bà có sợ hãi vậy?
Bà Châu nói nhanh:
- Ông phải tìm cách cho họ đi nhanh! Dù cách gì cũng được,phải làm cho họ đi nhanh lên nếu không thì chuyện lớn sẽ xảy ra đấy!
Ông châu vội vã hỏi gấp:
- Có chuyện gì mà bà lại như vậy! Mau nói cho tôi biết đi!
- Gia Ân nó sắp về rồi! Nếu để nó gặp cánh phóng viên thì không hay đâu! Ông phải đuổi họ đi trước khi Gia Ân về! Nhanh lên!
Ông Châu nghe vậy thì lập tức quay sang nói với ông Khôi:
- Mau lên!Ông mau ra ngoài gọi Huy Bình và Gia Khánh vào đây!
Ông Khôi vội vã chạy ra cổng,lát sau thì Huy BÌnh và Gia Khánh cũng vào,ông Châu nhìn họ và nói nhanh:
- Hai cậu! Hai cậu bây giờ phải ra ngoài và tìm cách đuổi đám phóng viên đó đi trước khi Gia Ân về. Nhanh lên!
Huy Bình nói ấp úng:
- Nhưng có vẻ họ không có ý định rời khỏi đó đâu ạ! Tôi thấy họ đã ột đám người đi mua thức ăn để ăn trưa nay. Có vẻ họ định ở tới tối đấy ạ!
Ông Châu nói vẻ hốt hoảng:
- Không được! Phải dùng bằng mọi cách để cho họ từ bỏ ý định đó. Dù cách nào cũng được! Các cậu phải nghĩ nhanh lên!
Gia Khánh và Huy Bình vội vã chạy ra ngoài. Huy Bình nhìn vào đám người đang ngồi trước cổng rồi nói lo lắng:
- Tôi sợ chúng ta sẽ không thể làm họ rời khỏi miếng đất đó đâu!
Gia Khánh gãi đầu suy nghĩ rồi bất chợt ánh mắt anh sáng rực lên khi nhìn thấy người làm vườn ở phía khuôn viên,anh reo lên mừng rỡ:
- Có cách rồi! Mau theo tôi!
Gia Khánh chạy lại và cầm lấy chiếc ống phun nước của ông làm vườn và chạy ra phía cổng. Huy Bình nói vẻ lo lắng:
- Cái này có quá không? Lỡ như họ chửu chúng ta thì sao? Gia Khánh nói nhanh:
- Không sao đâu! Chủ tịch có nói là dùng cách nào cũng được mà! Vả lại tại họ cứ đứng lỳ ở đó đấy chứ!
Đám phóng viên nhìn nhau kinh ngạc khi thấy hai vệ sĩ của Lâm gia đang cầm vòi phun nước tiến về phía mình,một người cất tiếng vẻ lo lắng:
- Không phải là họ định phun nước vào chúng ta đấy chứ?
Đám đông bắt đầu sợ hãi,họ bắt đầu rời khỏi vị trị và tránh xa chiếc cổng sắt. Một người phụ nữ lên tiếng:
- Ông Lâm vốn là người rất nhã nhặn và lịch sự! Không bỗng dưng mà lại làm mấy chuyện này được! Họ muốn chúng ta đi chắc chắn sợ chúng ta biết được điều gì đó, chính vì vậy chúng ta sẽ quyết tâm đứng ở đây cho đến khi tìm được câu trả lời!
Huy Bình và Gia Khánh chạy tới cổng thì đám phóng viên lập tức chạy ra xa thấy vậy Gia Khánh cười khoái chí:
- Tôi biết cái vòi này chắc chắn sẽ có tác dụng mà! Chắc chắn chủ tịch sẽ …
Gia Khánh bỏ dở câu nói và kinh ngạc khi thấy đám phóng viên đang quay lại. Người phụ nữ lúc nãy bước ra và lên tiếng:
- Hai anh hãy vào nói với chủ tịch Lâm là chúng tôi không sợ cái gì hết! Chúng tôi sẽ ở đây đến khi tìm được câu trả lời ình chính vì vậy hãy bảo ông ấy bỏ cuộc đi!
Gia Khánh và Huy Bình nghe vậy thì hốt hoảng thả ống nước xuống và chạy vào trong. Ông Khôi nói vẻ tức giận:
- Họ nói như vậy sao? Đám phóng viên này đúng là bất trị!
Gia Khánh nói vẻ sợ hãi:
- Dạ đúng ạ! Lúc đầu chúng tôi tưởng họ thấy vòi nước thì sợ và bỏ đi!Ai ngờ họ đi ra xa vậy là để cất máy quay của mình khỏi bị ướt nước ạ!
Bà Châu vội đứng dậy rồi bước ra ngoài để xem bất chợt bà thốt lên:
- Trời đất! …Muộn rồi! Chúng ta đã muộn rồi!
Mọi người vội chạy ra ngoài và họ đều hoảng sợ khi nhìn thấy Gia Ân đang đứng giữa đám phóng viên. Ông Châu nói vẻ thất thần: -Chuyện gì đến rồi cũng đến! Chúng ta không thể ngăn được cánh nhà báo! Cho dù họ không biết thì thằng bé cũng sẽ tìm đến họ thôi!
Gia Ân đứng giữa đám phóng viên tươi cười và nói:
- Các vị xin cứ bĩnh tĩnh! Tôi sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của các vị,không bỏ qua một câu nào. Bây giờ xin mời các vị đưa ra câu hỏi!
Phóng viên bắt đầu nhao lên,người phụ nữ hỏi trước:
- Anh có thật là Lâm Gia Ân
- con trai của ông Lâm Gia Châu và cũng là đại thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị không?
Gia Ân trả lời chậm rãi:
- Tôi chính là đại thiếu gia của tập đoàn Lâm thị
- Lâm Gia Ân!
- Nghe nói anh đang sống bên Mỹ,cuộc sống cũng rất vương giả. Vậy tại sao anh lại về Việt Nam? Có phải lần trở về này liên quan đến chiếc ghế của chủ tịch tập đoan Lâm Thị không?
Gia Ân trả lời vẻ ngạo mạn:
- Đúng vậy! Tôi trở về Việt Nam lần này là muốn dành lại tất cả những thứ vốn là của tôi! Tôi sẽ là người thừa kế tất cả những gì mang thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Lâm Thị!
- Anh có tự tin mình sẽ làm được như vậy không? Ca sĩ Gia Bảo được ví như là một hòn ngọc quý của vợ chồng Lâm chủ tịch. Anh không nghĩ rằng em trai mình sẽ là người được chọn sao?
Gia Ân lắc đầu và phủ định:
- Không! Các vị nói sai rồi! Em trai tôi không phải là hòn ngọc quý,nó là một thiên thần! Mà thiên thần thì không thể nào ngồi lên chiếc ghế đó được!
- Tại sao trước đây anh rời Việt Nam để sang Mỹ và phải đợi đến hai mươi năm anh mới trở về? Có phải đây là câu chuyện ẩn khúc?
Gia Ân nói vẻ thích thú:
- Đúng vậy! Những thiên thần màu đỏ!
Gia Ân nói xong thì cười khoái chí.Cánh phóng viên ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Một người thanh niên và một cô gái vội bước ra khỏi đám đông rồi nhanh chóng lên xe và rời đi. Họ dừng trước một ngôi biệt thự trắng sau đó thì cô gái cởi bỏ chiếc kính đen bản to và mái tóc giả bù xù trên đầu mình rồi nói:
- Những thứ này làm tôi ngứa ngáy! Cậu may mắn khi chỉ cần dán cái nốt ruồi lên mặt.
Người thanh niên mỉm cười rồi nói:
- Chịu khó vì công việc chút đi! Chẳng phải chúng ta đã có những thông tin vô cùng thú vị cho chị Cao Lam sao?
Đúng lúc đó Cao Lam bước xuống,cô bước lại và hỏi vẻ sốt ruột