- Tôi không cần phải cúi chào một đứa con …nuôi như anh! Tôi cũng không hiểu sao anh lại có suy nghĩ mình sẽ là chủ tịch tập đoàn Lâm thị trong tương lai được!
Gia Ân cười ngạo mạn và gằn giọng:
- Có vẻ không chỉ mình tôi có hứng thú với ghế đó! Hình như cô đây cũng đang rất lo lắng giống mọi người trong nhà này thì phải? Nhưng cô khiến tôi phải hoài nghi là cô đến với đứa em trai thiên thần của tôi có phải vì tình yêu hay chỉ là cái danh phận thiếu phu nhân của một tập đoàn Lâm Thị!
- Anh đừng có nói bừa! Tôi với Gia Bảo như thế nào thì cũng không liên quan tới anh!
- Bảo Trân hét vẻ giận dữ.
Gia Ân bước tới cười nhạt rồi nói vẻ lạnh lùng:
- Sao lại không liên quan? Tôi là anh trai của Gia Bảo và cũng là chủ tương lai của cái nhà này! Nếu như cô không thật lòng với em trai của tôi thì đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy cô ở đây!
Bảo Trân cười khinh khỉnh và nói lớn:
- Anh đừng có đe dọa tôi! Tôi cứ đến thì anh làm được gì tôi? Dù sao thì tôi cũng không tin là chủ tịch và phu nhân sợ anh!
Gia Ân mỉm cười rất khó hiểu,ánh mắt của anh khiến người ta thấy sợ khi nhìn vào,anh tiến lại sờ tay mình lên mặt Bảo Trân và nói chậm rãi:
- Gương mặt thế này nếu như rời khỏi thân thể thì có đẹp nữa không? Lúc nó rời ra thì nó có màu đỏ không,tôi sẽ rất thích thú nếu được nhìn thấy cái màu đỏ tươi rói ấy một lần nữa và cái cảm giác mềm mềm nhỏ nhỏ ấy thật là tuyệt nó khiến tôi không nỡ thả ra khi đã chạm vào!
Bảo Trân nghe vậy thì mặt tái xanh hẳn đi,cô gạt tay Gia ân ra khỏi mặt mình và nói vẻ tức giận:
- Đồ biến thái! Đừng có chạm bàn tay dơ bẩn đó vào người tôi!
Nói xong thì cô quay lưng và bước đi rất vội vã về phía phòng giặt ủi. Gia Ân nhìn thấy thế thì cười lên một cách sảng khoái nhưng âm thanh đó lại rất ghê rợn khiến cho người ta cảm thấy toàn thân nổi gai ốc khi vô tình để nó lọt vào tai mình.
… …
Cao Lam đang dùng bữa sáng thì Khải Hòa chạy vào vẻ hốt hoảng và nói:
- Không hay rồi chị ơi! Có chuyện xảy ra rồi!
Cao Lam thả đôi đũa xuống và hỏi vẻ sửng sốt:
- Có chuyện gì vậy em? Sao trông sắc mặt tệ quá vậy?
Khải Hòa ngồi xuống và nói nhanh: -Chị lên mạng đi! Bây giờ trên mạng tràn ngập ảnh khỏa thân và video cảnh ca sĩ Gia Bảo đang tắm. Các cư dân mạng đang có suy nghĩ hai chiều về việc này!
Một số cho rằng anh ấy dùng cách này để tạo nên sự chú ý của dư luận nhưng một số khác lại cho rằng có người nào đó cố ý gây nên chuyện này nhằm đánh gục vị trí của anh ấy trong lòng các fan hâm mộ.
Cao Lam vội vã bật chiếc laptop lên và gõ Google. Sau một vài phút thì trên màn hình của cô nổi lên rất nhiều hình ảnh của Gia Bảo được chụp lúc thay đồ và một video lúc anh đang tắm.
Khải Hòa chỉ vào những tấm hình và nói:
- Chính là những tấm hình đó nhưng nó rất lạ! Em và Thu Nguyệt đã thử nhiều cách nhưng không thể xóa được cũng không tìm thấy địa chỉ ID người đã tung những tấm hình này lên.
Cao Lam im lặng một vài giây rồi cô gõ liên tục vào bàn phím. Khải Hòa nhìn chăm chú gương mặt của cô dường như để đoán kết quả của việc cô đang làm. Khoảng mười phút sau thì bất ngờ Cao Lam đập bàn và nói vẻ khó hiểu:
- Sao lại như thế được? Kể cả dùng cách này mà cũng không thể xóa được sao? Không lẽ là …
- Không lẽ là gì hả chị?
- Khải Hòa hỏi vẻ sốt sắng.
Cao Lam nhíu mày như đang suy nghĩ,cô đi đi lại lại rồi lắc đầu liên tục như đang muốn phủ nhận điều gì đó. Cô nói vẻ kinh ngạc:
- Không lẽ chuyện này là do một tay hacker làm sao?
Khải Hòa hỏi vẻ ngạc nhiên:
- Chị nói là hacker làm sao? Nhưng ở Việt Nam mình thì đâu có ai có khả năng đó ngoài chị?
Cao Lam lắc đầu phủ nhận:
- Không phải là người Việt Nam! Những hình ảnh đó đều được cài đặt bảo vệ rất chắc chắn mà địa chỉ ID cũng bị dấu luôn. Người này chắc phải là một hacker hơn nữa còn thật sự là một hacker rất giỏi là đằng khác.
Khải Hòa im lặng một lúc rồi nói vẻ thắc mắc:
- Nhưng …chẳng lẽ lại có một hacker nước ngoài …tung hình của anh Gia Bảo lên mạng sao? Em thấy có vẻ không hợp lý!
Cao Lam gật đầu,cô ngồi xuống im lặng suy nghĩ,giọng chậm rãi:
- Chính chị cũng cảm thấy mơ hồ trong chuyện này! Nói cho cùng thì đối với các nước trên thế giới thì âm nhạc của Việt Nam chưa được họ đánh giá cao và cũng không mấy ai quan tâm nên không lý nào một hacker lại dành thời gian để tìm hiểu về ca sĩ Gia Bảo và tung ảnh của anh ấy lên mạng sao?
Vả lại người có được tấm những hình này chắc phải là người thân quen vả lại còn biết rất rõ về cấu trúc của ngôi nhà để lắp đặt hệ thống camera một cách an toàn nhất!
Khải Hòa hỏi nhỏ nhẹ:
- Có phải là chị cũng không tin anh Gia Bảo cố tình tung những tấm hình đó lên mạng?
Cao Lam quay lại và nói giọng đều đều: -Chị tin vào anh ấy và cũng tin vào trực giác và đôi mắt của mình!
- Vậy người đó có thể là ai được nhỉ? Hay là để bọn em đến nhà của anh ấy theo dõi xem sao?
Cao Lam gật đầu đồng, Khải Hòa đứng dậy và vội vã ra ngoài, cô đứng nhìn ra cửa sổ với đôi mắt sắc lạnh, lòng thầm nghĩ “ Ai được nhỉ? Là ai mà có thể làm chuyện này vả lại mình không thể nào xóa hay ngăn chặn được?”
Cô thở dài một lúc sau đó lấy vội chiếc áo khoác trên ghế rồi ra ngoài. Cao Lam lái xe chậm rãi trên đường Nguyễn Du và dừng lại trước một trung tâm máy tính. Cô bước vào,chủ tiệm niềm nở hỏi:
- Cô cần gì ạ?
Cao Lam nhìn xung quanh một lượt và nói:
- Cho tôi loại chuột nào tốt nhất ở đây đi!
Ông chủ tiệm nói rất vui vẻ:
- Vậy cô chịu khó chờ một chút! Tôi sẽ vào trong lấy cho cô!
Lúc đó có một chiếc xe Ferrari 485 Itali Spydes dừng lại trước cửa tiệm. Cao lam quay lại nhìn người thanh niên với gương mặt rất nam tính đang bước vào,anh ta mỉm cười thân thiện với cô. Cao Lam cũng gật đầu đáp lễ. Vài giây sau ông chủ bước ra trên tay cầm theo một chiếc hộp và nói:
- Đây là hàng của Nhật! Rất tốt,thông thường thì mức sử dụng của nó phải trên năm năm! Chúng tôi lấy nó từ công ty Kiawaca. Cô có thể yên tâm!
Cao Lam im lặng không nói gì. Người thanh niên đứng cạnh cô mở chiếc túi xách và đưa ra một chiếc laptop Apple Macbook –ProMd 102ZP/A,anh nói vẻ lo lắng:
- Ông có thể xem giùm tôi chiếc laptop này không?
Ông chủ hỏi giọng thân mật:
- Thế nó bị gì vậy cậu?
Người thanh niên đó nhăn mặt và nói ấp úng:
- Thực ra thì …tôi cũng không rành về mấy thứ này! Tôi đang lên mạng tự nhiên thấy màn hình tắt,tôi tưởng nó hết pin nhưng khi tôi cắm ổ xạc vào thì màn hình cũng vẫn vậy nên tôi …
Ông chủ tiệm cầm lấy chiếc máy và xem qua một lúc rồi giật mình một cái sau đó thì nói giọng tiếc rẻ:
- Tiếc thật chiếc máy còn mới như vậy mà …
Người thanh niên nói vội vã:
- Đúng vậy! Tôi mới dùng nó được sáu tháng! Vậy nó bị gì ông chủ? Liệu có sử được không?
Ông chủ tiệm lắc dầu nói vẻ chắc nịch:
- Không! Nó bị hư phần mềm rồi! Nếu bây giờ thay cũng hết rất nhiều tiền!
Người thanh niên ấy lại nói vội vã: -Không sao chỉ cần sửa được thì bao nhiêu tôi cũng chịu! Thực ra đây chính là quà của cô em gái tặng tôi trong sinh nhật vừa rồi. Nếu mà bị hỏng thì thật không đành chút nào!
Ông chủ giơ chiếc máy lên và lắc đầu liên tục:
- Bây giờ mà thay thì cũng hết gần chục triệu! Chi bằng hãy bán lại cho tôi! Tôi thấy máy này cũng là loại tốt tôi sẽ mua anh với giá cao!
Người thanh niên lắc đầu nói vội vã:
- Không được đâu! Tôi chỉ muốn nhờ ông sửa thôi! Còn bán thì không được đâu! Tôi không thể bán nó!
Nhìn thấy vẻ mặt câng cáo của ông chủ tiệm và vẻ buồn bã của người thanh niên, Cao Lam liền lên tiếng:
- Anh có thể cho tôi xem một chút được không?
Người thanh niên gật đầu và vội vã đưa chiếc laptop cho cô,Cao Lam cầm lấy và cười rất nhẹ:
- Tôi sẽ sửa cho anh! Anh không cần phải lo!
Du Kiệt nghe vậy thì mừng rỡ kêu lên:
- Thật sao? Thật là cô có thể được sao?
Nhìn vẻ mặt như trẻ con của người thanh niên thì Cao Lam bật cười và nói:
- Được chứ! Bây giờ anh rảnh không?
Người thanh niên gật đầu lia lịa. Anh cười tươi và nói:
- Tôi tên là Du Kiệt,thế còn cô?
- Cao Lam! Vậy bây giờ chúng ta đi!
Ông chủ tiệm nghe nói vậy thì vội vã nói:
- Thế cô có lấy con chuột này không?
Cao Lam qua lại nói rất khẽ:
truyện này đang được đăng tải tại: kênh truyện kenh truyen.
- Thực ra lúc nãy tôi có dự định mua ba trăm con chuột cho hệ thống máy tính của tôi nhưng mà giờ tôi đã thay đổi ý kiến rồi!
Sau đó thì Cao Lam và Du Kiệt rời khỏi tiệm. Ông chủ đứng nhìn theo vẻ tiếc rẻ rồi trách móc:
- Thằng nhóc trời đánh! Tại mày mà tao mất một mối làm ăn lớn như vậy! Cầu cho chiếc máy tính đó bốc khói lên mà cháy luôn đi!
Du Kiệt và Cao Lam dừng lại trước một quán cà fê. Họ đi vào và chọn một bàn gần cửa trên bục cánh cửa có một chậu cá nhỏ,Cao lam nhìn vào đó và nói:
- Làm một chú cá đôi khi còn hạnh phúc hơn con người chúng ta! Tự do,tự tại không phải vương vấn một điều gì!
Du Kiệt nghe nói vậy thì vội lên tiếng:
- Cô đừng nói vậy! Thực ra làm người cũng rất thú vị và hạnh phúc mà! Chúng ta có thể sống bên cạnh những người thân,bạn bè và được làm những việc mình thích,được theo đuổi những ước mơ của mình. Như vậy chẳng vui sao?
Cao Lam nhìn vẻ nhấn mạnh trong những câu nói của Du Kiệt thì cười tươi rồi nói nhỏ nhẹ:
- Hình như anh rất yêu gia đình và cuộc sống của mình?
Du Kiệt nói rất hào hứng: -Đương nhiên rồi! Tôi luôn quý trọng từng giây phút trong cuộc sống của mình dù buồn hay vui.
Cao Lam mỉm cười vẻ rất thanh thản rồi cầm lấy chiếc laptop. Cô mỉm cười tự tin và gỡ nắp pin phía dưới thân máy ghì mạnh vào rồi đậy lại sau đó thì quay màn hình lại phía Du Kiệt. Du Kiệt nhìn vẻ kinh ngạc và thốt lên:
- Sao lại có thể như thế được? Tôi đã mất cả một ngày để mày mò nó và ông chủ tiệm lúc nãy cũng đã nói là bị hư phần mềm mà!
Cao Lam cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Du kiệt,cô uống một hớp rượu vang và nói:
- Anh tự cho ông chủ tiệm đó lừa mình thôi! Thực ra nó chỉ bị lỏng cục pin và không liên quan đến phần mềm và phần cứng bên trong!
- Tôi tự cho ông chủ đó lừa mình sao? Tôi không hiểu!
Cao Lam nói chậm rãi:
- Khi ông ta hỏi anh là cái máy bị gì thì anh đã nói là “ Thực ra tôi cũng không rành về mấy thứ này lắm …”Câu nói đó đã khẳng định anh là một người không biết gì về lĩnh vực công nghệ thông tin. Chính vì vậy đã làm cho ông chủ đó có cơ hội để gạt anh.
Du Kiệt tiu nghỉu nói:
- Vậy à! Không ngờ tôi lại ngốc như vậy!
Anh im lặng một lúc rồi hỏi vẻ thắc mắc:
- Nhưng sao cô có thể biết được máy tôi bị lỏng pin trong lúc đó?
Cao Lam nói chậm rãi:
- Thực ra lúc đó tôi nhìn thấy cái nắp đậy pin bị cộm lên nên tôi đoán là vậy! Chỉ gặp may thôi vả lại tôi cũng không muốn ông chủ đó ăn của anh cả chục triệu chì vì cái sơ suất này!
Du kiệt nói vẻ hứng khởi:
- Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi! Tuy mười triệu không lớn nhưng tôi không muốn nó bỏ ra bằng cách đó.
Cao Lam gật đầu rồi hỏi vẻ quan tâm:
- Thế anh làm nghề gì?
Du Kiệt gãi đầu rồi nói ấp úng:
- Tôi …tốt nghiệp trường kinh tế nhưng …hiện tại tôi chỉ giúp ba tôi bán hàng thôi và những thời gian rãnh thì …tôi chơi trò chơi điện tử.
Cao Lam nghe vậy thì cười khoái chí rồi nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người con trai nói như vậy trước một cô gái!
Du kiệt ngượng chín cả mặt rồi lúng túng giải thích:
- Tôi xin lỗi! …Tôi rất thẳng tính! Có sao thì nói vậy nên …mong cô thông cảm!
Cao Lam lắc đầu vừa cười vừa nói vẻ rất thích thú