- Đúng vậy! Chị Yoo Woon nhìn thấy Gia Ân thì rung rẩy như người ở trong hầm băng còn chủ tịch tuy không sợ nhưng cũng không dám nói to tiếng với cậu ấy mặc dù Gia Ân rất hống hách và cư xử thiếu văn hóa.
Bảo Trân im lặng một lúc,đôi mắt cô dường như đang suy nghĩ rồi bất chợt cô cười tươi và nói giọng rất bình thản:
- Chắc mọi người nhạy cảm quá thôi! Mỹ là đất nước tự do và cậu Gia Ân lại sống một khoảng thời gian khá lâu ở bên đó chắc là cách cư xử cũng rất khác người Việt Nam mình chính vì vậy mới có hiểu lầm vả lại chỉ về thăm nhà một thời gian thì mọi người không cần phải lo lắng đâu ạ!
Bà Kim thốt lên:
- Không! không phải là thằng bé về thăm nhà đâu! Gia Ân nói lần này nó về là để làm đại thiếu gia họ Lâm và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Lâm Thị sẽ là của nó!
Bảo Trân tái hết cả mặt,cô hỏi vẻ lo lắng:
- Vậy còn Gia Bảo thì sao hả dì? Chủ tịch và phu nhân có đồng ý với ý kiến của Gia Ân không ạ?
Bà Kim lắc đầu rồi nói:
- Dì không biết nữa! Nhưng thấy họ có vẻ rất sợ thằng bé!
Bảo Trân quay sang nói vẻ sợ hãi:
- Chắc anh Gia Bảo đã phải suy nghĩ về chuyện này rất nhiều! Thật tội nghiệp cho anh ấy! …Thôi dì nghỉ đi! Con vào phòng giải trí gặp anh Gia Bảo một lát!
Bảo Trân nói xong thì vội vã bước đi. Gia Bảo đang chơi piano,tiếng đàn của anh nhẹ nhàng và rất êm ái như khi làn da chúng ta chạm nhẹ vào thảm cỏ non đẫm sương mai nhưng lại có lúc du dương,thánh thót như tiếng reo của thác nước trong đại ngàn. Thoảng trong đó ta thấy sự e ấp ngại ngùng của những bông hoa vừa chớm nở khi xuân về. Gia Bảo nhắm mắt lại và lắc đầu mình theo những ca từ đẹp đẽ đó. Bảo Trân bước lại và nhẹ nhàng hôn lên má anh và nói nhỏ nhẹ:
- Em thấy lòng mình thanh thản hơn khi nghe anh chơi giai điệu đó!
Gia Bảo ngưng bản nhạc lại rồi mỉm cười và nói vẻ ngượng ngùng:
- Chỉ là một thói quen để giải trí thôi.
Bảo Trân ngồi xuống và hỏi vẻ lo lắng:
- Em đã gặp dì Kim ở ngoài. Dì ấy nói gì đó về một người tên là Gia Ân,em nghe không hiểu lắm!
Gia Bảo cười khúc khích và nói nhẹ nhàng:
- Mọi người trong nhà lo lắng vậy thôi chứ anh thấy đâu có gì.
Bảo Trân rót một ly trà,cô uống một hớp và tán thưởng:
- Trà này ngon thiệt! Có mùi vị hơi giống trà đạo của Nhật Bản! Có cảm giác rất khác biệt ngay ở đầu lưỡi!
Gia Bảo nói vẻ hào hứng:
- Em đoán giỏi lắm! Đây chính là trà đạo của Nhật! Cách đây mấy bữa ba anh có tiếp một khách hàng Nhật Bản và ông ấy có tặng một ít trà để ba anh thưởng thức những lúc căng thẳng.
Bảo Trân nhấp thêm mấy ngụm trà rồi đứng dậy nhìn ra cây mận lớn ngoài cửa sổ và nói giọng buồn bã:
- Ba,mẹ nào cũng muốn làm tất cả vì con mình. Họ hy sinh cả cuộc đời,lăn lộn trong gian khổ để tìm ra những gì tốt đẹp nhất cho con cái…ba mẹ của anh cũng là người như vậy. Bác Lâm đã dùng hai mươi tám năm, công sức,tâm huyết và cả mồ hôi của mình để tạo nên một tập đoàn Lâm Thị lớn mạnh như ngày hôm nay. Bác ấy hy sinh như vậy tất cả là vì anh nên anh phải biết tôn trọng và nắm giữ những thứ đó, anh hãy nhớ những thứ của mình nhưng nếu không biết cách giữ thì sẽ có người khác giành lấy.Và anh tuyệt đối không bao giờ được phép để chuyện đó xảy ra!
Gia Bảo có vẻ không hiểu được ý trong câu nói của Bảo Trân,anh cười rồi nói vẻ khó hiểu:
- Sao em nói chuyện lạ quá! Anh không hiểu!
Bảo Trân mỉm cười và nói,vẫn giọng điệu rất nhẹ nhàng:
- Em chỉ muốn nhắc anh là những thứ của mình thì tuyệt đối đừng cho người khác lấy mất!
Gia Bảo dường như đã hiểu được vấn đề mà Bảo Trân muốn đề cập đến là chuyện trở về của Gia Ân,anh nói vẻ khẳng định:
- Anh tin vào mọi quyết định của ba! Nếu anh Gia Ân thừa kế tập đoàn Lâm thị cũng không sao vì dù sao đi nữa thì anh Gia Ân cũng là con của ba,mẹ cho dù là con nuôi đi nữa!
- Con nuôi sao? Anh nói Gia Ân chỉ là con nuôi?
- Bảo Trân hỏi gấp gáp.
Nhìn vẻ khẩn trương trên mặt của Bảo Trân thì Gia Bảo vội vã trả lời câu hỏi của cô nhưng anh vừa mở miệng thì Phương Nghi xuất hiện trước cửa phòng trên môi nở nụ cười rất tươi. Gia Bảo nhìn thấy chân của Phương Nghi không bị bong da thì tỏ ra vui mừng và nói:
- Thấy cô không sao thì tôi vui rồi! Cứ sợ nước canh hôm đó của mẹ tôi sẽ làm bỏng chân cô!
Bảo Trân bước tới cười thân thiện và nói:
- Sao tình cờ vậy?Chúng ta hình như rất có duyên!
Phương Nghi cũng tỏ ra rất vui vẻ:
- À! Em ghé thăm Gia Bảo thôi ạ! Rất vui được gặp chị ở đây!
Gia Bảo nhìn họ tươi cười rồi hỏi:
- Hai người uống gì để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị?
- Cho tôi một ly cà fê! -Phương Nghi nói.
- Cho em một ly cam vắt!
- Bảo Trân nói.
Gia Bảo bước ra khỏi phòng thì Phương Nghi bước tới và hỏi với giọng lo lắng:
- Hôm trước chị không bị bỏng chứ? Em thật sự rất lo cho chị!
Thấy Bảo Trân không phản ứng gì thì Phương Nghi có vẻ ngại ngùng,cô lúng túng nói:
- Con gái …chúng ta mà có sẹo …thì không hay lắm đúng không? Em cũng chỉ muốn …quan tâm chị thôi. Dù sao thì chúng ta cũng là chị em mà!
Bảo Trân dường như không nghe thấy những lời nói của Phương Nghi. Cô vẫn thản nhiên ngồi xem lại album ảnh của cô chụp với Gia Bảo mấy năm trước. Lúc đó Gia Bảo bước vào thì cô vội đứng dậy và chạy tới đỡ lấy cái khay trên tay anh và nói vẻ trách móc:
- Anh thiệt tình …đường đường là một thiếu gia mà phải làm mấy chuyện này! Sao anh không bảo các gia nhân họ làm cho?
Gia Bảo cười và nói nhẹ nhàng:
- Có sao đâu! Chỉ là pha mấy cốc nước thôi mà!Vả lại mọi người đều bận cả anh không muốn phải giao cho họ thêm một việc nào!
Gia Bảo cầm lấy ly sinh tố đu đủ và uống một cách ngon lành. Bảo Trân vừa ngấp một ngụm cà fê thì cô la lên:
- Anh không bỏ đường vào ly của em sao?
Gia Bảo nỏi vẻ hốt hoảng:
- Anh nhớ bỏ rồi mà! Vậy chắc còn ít quá,thôi để anh đi lấy cho!
Gia Bảo vội vã bỏ ly sinh tố xuống và chạy khỏi phòng. Bảo Trân nhìn Phương Nghi mỉm cười rất đỗi dịu dàng và hỏi:
- Cô thấy tôi mặc chiếc váy này có đẹp không?
Phương Nghi cười tươi tắn và tán thưởng:
- Rất đẹp! Màu da của chị như được tôn thêm khi mặc chiếc váy này vả lại màu trắng và chất liệu của vải làm cho chị trông rất hiện đại và trẻ trung nhưng cũng không làm giảm đi phần nữ tính vốn có của mình.
Bảo Trân nói lạnh lùng:
- Rất xuất sắc! Nhận xét rất chính xác nhưng tôi …đang muốn làm hỏng chiếc váy này!
Phương Nghi nói vẻ ngạc nhiên:
- Sao chị lại muốn làm hỏng nó? Chiếc váy đó là của hãng D
- G.Giá của nó mắc lắm đấy! Chị không nên làm hỏng!
Bảo Trân cười nhạt,rồi thản nhiên cầm lấy ly cà fê và đổ lên chiếc váy. Lúc đó Phương Nghi nhìn vẻ kinh ngạc rồi nói ấp úng:
- Chị …tại sao …tại sao phải làm như vậy?
Phương Nghi mỉm cười và nói khẽ:
- Lát nữa cô sẽ biết!
Đúng lúc đó thì Gia Bảo bước vào. Bảo Trân vội đứng dậy và hét lên vẻ tức giận:
- Sao cô lại làm thế? Cô có biết chiếc váy này tôi mua gần hai ngàn đô không? Sao cô lại có thể cư xử thiếu lịch sự như vậy?
Gia Bảo vội vàng để hộp đường xuống và chạy tới hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao hai người lại cãi nhau?
Phương Nghi đứng im như chết trân. Đôi mắt cô trông buồn bã đến nhói lòng còn Bảo Trân thì vừa khóc vừa nói:
- Phương Nghi …cô ấy …cô ấy đổ cả ly cà fê lên người của em! Em cũng không hiểu sao cô ấy có thể làm như vậy. Em chỉ vừa mới hỏi cô ấy vài câu khi anh đi lấy đường vậy mà…cô ấy lại có thể làm vậy. Vậy mà em đã luôn xem cô ấy là chị em tốt.
Gia Bảo hỏi vẻ hoài nghi: -Em nói là Phương Nghi làm sao?
Bảo Trân khóc ầm lên và nói ấm ức:
- Chẳng lẽ em lại gạt anh sao? Làm vậy thì được gì chứ? Anh thà tin cô ấy mà không tin em sao?
Gia Bảo nhìn thấy vẻ buồn thẳm trong mắt của Gia Bảo thì nghĩ rằng cô đang cảm thấy có lỗi khi đã vô tình đổ cà fê lên người của Bảo Trân. Anh quay lại và nói với Bảo Trân:
- Chắc cô ấy vô ý thôi! Em hãy bỏ qua đi!
Bảo Trân nói vẻ tức tưởi:
- Em thì sao cũng được nhưng mà cô ấy thì sao? Đến cả một câu xin lỗi cũng không nói được sao?
Gia Bảo vội quay sang Phương Nghi nói khẽ:
- Cô xin lỗi Bảo Trân một tiếng đi! Dù sao hai người cũng không xa lạ gì nữa.
Phương Nghi không phản ứng gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ với một ánh mắt chán nản và thất vọng. Thấy vậy thì Gia Bảo vội nói với Bảo Trân:
- Thôi để anh xin lỗi giùm cô ấy nha!
Truyện này đang được đăng tải tại: San Truyen kenh truyen.
- Không được! Em muốn chính Phương Nghi phải xin lỗi! Tại sao dám làm mà không dám nhận chứ? Lúc cô ấy đổ cà fê lên người em sao cô ấy không nghĩ tới việc này. Em không tiếc chiếc váy đó nhưng đó là quà sinh nhật anh tặng em nên em cảm thấy rất đau lòng!
Gia Bảo quay sang nói với Phương Nghi với một giọng nhẹ nhàng:
- Cô hãy xin lỗi cô ấy đi!
Phương Nghi nghe vậy thì quay lại nhìn anh bằng một ánh mắt buồn bã và chạy thẳng ra ngoài. Gia Bảo vội chạy theo nhưng Bảo Trân giữ lại và nói nhỏ nhẹ:
- Có lẽ lúc này chúng ta nên để cô một mình.
Bảo Trân nhìn xuống vết cà fê trên chiếc váy và nói vẻ lo lắng:
- Thôi có lẽ em phải đi thay chiếc váy này và giặt nó đi chứ để lâu em sợ nó sẽ hỏng luôn. Dù sao thì đây cũng là quà của anh tặng,em không thể để nó bị một vết cà fê làm hư được!
Bảo Trân hôn nhẹ lên má Gia Bảo rồi đi ra ngoài. Gia Bảo nhìn ra phía ngoài bằng một ánh mắt lo lắng. Phương Nghi chạy ra khỏi biệt thự và gào lên một cách đau đớn:
- Không! Không thể nào! Bảo Trân tuyệt đối không phải là người như vậy!
Mình không tin chuyện này!Không bao giờ tin!
Phương Nghi ôm hai tay vào đầu và nói như tự trấn an mình: -Mình đã nhìn và nghe nhầm! Chắc chắn là vậy! Bảo Trân không thể nào có thể nói ra được những lời đó! Bảo Trân mà mình quen trong bốn năm không phải là một người có thể làm và nói ra những lời lúc nãy! Mình tuyệt đối không tin!
Phương Nghi ngồi lắc đầu liên tục với một ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi. Có lẽ bây giờ trái tim của linh hồn trong thể xác đó đang hoài nghi,đang tự dằn vặt mình vì đã tới đây để nghe được những lời của người con gái mà anh đã dành trọn tấm lòng trong bốn năm qua.Chính bản thân anh đang cố gắng quên đi và xóa bỏ những hình ảnh vừa rồi và hy vọng đó chỉ là hình là một ảo ảnh thoáng qua trong giây lát và nó sẽ mãi biến mất như quả bong bóng xà phòng bay lên không trung và vỡ nát.
Bảo Trân ngắm mình trong gương và tán thưởng:
- Đẹp lắm dì ạ!
Bà Kim nói vẻ hào hứng nhưng câu nói vẫn bị vấp có lẽ vì vốn từ tiếng Việt của bà còn hơi ít:
- Là hàng của …Channel đấy! Hôm trước dì và chị Yoo Woon đã …mua ở siêu thị Jenifer Aman. Ở đó… có rất nhiều hàng rất đẹp và đều là của các hãng danh tiếng cả để bữa nào dì sẽ dẫn con đi sắm thêm mấy bộ nữa!
- Dạ! Vậy con làm phiền dì ạ!
- Bảo Trân ngại ngùng trả lời!
Bà Kim nói giọng nhẹ nhàng:
- Không sao! Con là bạn của …cháu yêu dì mà!
Bảo Trân mỉm cười rất tươi khi nghe bà Kim nói vậy nhưng gương mặt cô lại xịu xuống và nhìn vào chiếc váy nói buồn bã:
- Tiếc quá! Nó là quà của anh Gia Bảo tặng con vậy mà …
Bà Kim nói vẻ khó hiểu:
- Dì cũng đã thấy mặt cô bé đó lúc nãy! Cô bé rất xinh đẹp vậy mà lại có thể làm ra mấy chuyện này! Thật đáng thất vọng!
Bảo Trân nhấn mạnh:
- Con cũng không ngờ cô bé ấy lại làm thế!
Nhưng sau đó vài giây cô lại cười rất tươi và nói:
- Thôi! Không sao đâu dì ạ! Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi chúng ta nên bỏ qua đi! Con nghĩ Phương Nghi cũng chỉ là vô tình thôi, để lát nữa con gọi điện nói chuyện với cô ấy hy vọng chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới tình chị em của chúng con!
Bà kim gật đầu và nhìn Bảo Trân với vẻ hài lòng. Cô nói xong thì xin phép đưa chiếc váy đó đi đến phòng giặt nhưng ra tới phòng khách thì nhìn thấy Gia Ân đang bước vào. Cô đi qua và làm như không nhìn thấy nhưng Gia Ân quay lại cười vẻ sảng khoái và nói bằng một giọng mỉa mai:
- Nghe mọi người nói nhiều về cô vợ tương lai của Gia Bảo. Trong đầu tôi cứ nghĩ đó phải là người ngang ngửa siêu mẫu hoặc tệ hơn thì cũng là những cô chân dài tới nách, da trắng mắt xanh nhưng không ngờ lại chỉ là một cô gái tầm thường về ngoại hình và khiếm khuyết về nhân cách như vậy!
- Anh dám …
- Bảo Trân nói với vẻ tức giận,đôi mắt cô nhìn chằm chằm về phía Gia Ân.
Bảo Trân cố lấy lại bình tĩnh và nói vẻ hách dịch