Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 64




- Hà Phương Nghi! Cô bình tĩnh lại đi! Cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói! Cô đừng hét lớn như vậy mọi người ở trong nhà sẽ nghe thấy!

Phương Nghi nhìn Gia Bảo và nói vẻ rất chân thành:

- Cô hãy nghe cho kỹ đây! Tôi đến đây chỉ vì lo cho cô,không phải đến để hối thúc cô tới phòng tập. Tôi nghe An Hưng nói cô không ăn uống hai ngày nay nên tôi vội tới xem tình hình như thế nào thôi!

Gia Bảo im lặng hơn, anh nhìn thẳng vào mắt của Phương Nghi như muốn tìm sự chân thành trong câu nói vừa rồi của cô. Anh lau nước mắt và nói với Phương Nghi vẻ ấp úng:

- Tôi muốn ra khuôn viên đi dao một lát! Anh đi với tôi chứ?

Phương Nghi mỉm cười và gật đầu đồng ý.Sau đó họ ra khuôn viên, bước vào ngôi nhà trúc trên chiếc cầu nhỏ và ngồi xuống ngắm những chú cá, những bông sen nhỏ trong hồ.Gia Bảo không còn ỉu xịu nữa anh đã cười và cười rất tươi khi Phương Nghi cầm lấy những viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ làm những chú cá bơi loạn xạ để tìm nơi trú ẩn.

Rất khó để định nghĩa được thế nào là tình yêu nhưng không chỉ là tình yêu mà khi nói đến tình cảm

- những cảm xúc của con người thì chúng ta cũng không mấy ai hiểu được nó là những gì?Chỉ biết đó là những cảm xúc của lòng mình! Có thể là buồn,vui,giận hờn hay oán trách. Nhưng điều khó nhất là dù tìm cách gì đi nữa thì chúng ta cũng không thể nào kiểm soát được những thứ cảm xúc không hình hài ấy, đôi khi chỉ vì cái tôi của mình mà chúng ta đã vô tình hay cố ý làm tổn thương một ai đó và khi đó mọi việc đã đúng với ý của chúng ta,chúng ta đã chứng tỏ được mình trước mặt người ấy nhưng sao trái tim lại vô cùng đau đớn khi nghĩ tới những gì chúng ta đã làm với người bạn của mình và giờ đây bằng mọi cách chúng ta dẹp bỏ đi cái mà người ta gọi là cái tôi

- cái lòng tự trọng ấy để xin sự tha thứ của người mà chúng ta đã vô tình làm tổn thương. Và khi trái tim ai đó đau thì chỉ có người làm nó đau mới có thể làm lành lại được. Mới lúc nào họ còn giận nhau, ghét cay ghét đắng nhau mà giờ đây lại có thể cùng nhau tươi cười vui vẻ.

Cái nắng của buổi trưa hè rọi xuống cả không gian biệt thự Lâm Châu,nó xua tan đi tất cả những gì u ám đã xảy ra nhưng những gì sắp tới thì vẫn còn là một câu hỏi!

Hào Tâm và Huy Bình vừa về tới biệt thự thì đã thắc mắc về chiếc Audi màu trắng đậu giữa sân.Hào Tâm vội bước vào nhà nhìn quanh và hỏi ông Khôi:

- Nhà chúng ta có khách hả chú Khôi?

Ông Khôi mỉm cười và gật đầu nói:

- Ừ! Là một cô bé rất dễ thương đến gặp thiếu gia! Tôi cảm thấy nhìn cô bé ấy rất quen nhưng không tài nào nhớ ra được đã gặp ở đâu!

Hào Tâm hỏi với giọng đều đều:

- Thế bây giờ thiếu gia đang ở với cô bé ấy trong phòng ngủ sao chú?

Ông Khôi lắc đầu rồi nói chậm rãi:

- Họ đã đi ra khuôn viên rồi! Được khoảng nửa tiếng!

Hào Tâm nghe vậy thì tỏ ra kinh ngạc nói:

- Khuôn viên sao? Chẳng phải thiếu gia nói ngoài cô Bảo Trân ra thì không có cô gái nào được phép vào đó sao?

Ông Khôi uống một cốc trà rồi thư thả nói:

- Tôi cũng không hiểu vì sao thiếu gia lại làm vậy! Nhưng tôi có cảm giác giữa thiếu gia và cô bé ấy có một mối quan hệ rất đặc biệt!

Huy Bình kêu lên vẻ khó hiểu:

- Quan hệ đặc biệt sao? Chẳng lẽ cô bé ấy là bồ nhí của thiếu gia?

Ông Khôi lắc đầu nói như khẳng định:

- Nếu mà là bạn gái thì không phải vì khi nãy tôi vào phòng thì thấy cô bé đó ngồi buồn bã trên giường trong khi thiếu gia chúng ta vẫn nằm và úp mặt vào tường như thể muốn trốn tránh vậy. Nhưng cũng không thể nói là xa lạ được vì thiếu gia chúng ta được dạy phép tắc từ nhỏ đối với người lạ phải lễ độ trong mọi hoàn cảnh và phải luôn cởi mở khi giao tiếp! Chính vì vậy tôi cũng không hiểu quan hệ giữa họ là như thế nào!

Ông Khôi uống một ngụm trà và nhắm mắt lại như thể muốn cảm nhận được hết sự tinh túy trong từng lá trà. Ông hỏi vẻ quan tâm:

- Thế công việc mà phu nhân giao cho các cậu làm tiến triển thế nào rồi?

Huy Bình lắc đầu vẻ chán nản rồi nói:

- Đúng là phu nhân có khác …bà ấy luôn giao cho chúng ta những việc mà rất khó để thực hiện được. Nếu bảo tôi ra biển bắt một con cá mập về đây thì còn có hy vọng chứ bây giờ bảo tôi tìm một người giữa hàng triệu người trong thành phố này thì tôi thấy khó quá!

Hào Tâm cũng thở dài rồi nói vẻ khó khăn: -Không dễ chút nào! Nếu là thiếu gia chúng ta làm nghề khác thì còn hy vọng chứ bây giờ thiếu gia chúng ta lại là một ca sĩ thần tượng! Chỉ tính riêng fan hâm mộ ở thành phố này đã có mấy ngàn người rồi còn bạn bè và các mối quan hệ khác,rất khó để xác định được ai đã đánh thiếu gia chúng ta!

Huy Bình nói vẻ thiểu não:

- Tôi sợ đây là những ngày làm việc cuối cùng ở đây của tôi! Có lẽ mai này tôi sẽ lang thang từ công ty này tới xí nghiệp nọ để cố gắng cạnh tranh với người ta làm cho được cái chức gác cổng!

Ông Khôi mỉm cười an ủi:

- Không nên bi quan thế! Mặc dù phu nhân là người nói được làm được nhưng tôi nghĩ bà ấy không nhẫn tâm đuổi việc các cậu đâu!

Tâm nói vẻ còn bi quan hơn:

- Chú đừng an ủi bọn cháu nữa! Mặc dù chú nói cũng có lý nhưng lần này lại khác! Phu nhân vốn rất mực thương yêu thiếu gia của chúng ta và lần này bà ấy muốn bọn cháu đi tìm cho được kẻ nào đã đánh thiếu gia. Nếu như chúng cháu không tìm được thì cho dù không đuổi bọn cháu ra khỏi đây thì bà ấy sẽ tức điên lên mỗi khi nhìn thấy đội vệ sĩ!

Mọi người đều im lặng dường như họ đang suy nghĩ về số phận của mình trong những ngày sắp tới. Họ nghĩ rằng phía trước mình là những ngày tháng mưa mù giăng lối,bão táp bập bùng và những đám mây đen xịt luôn lơ lững trên đầu. Sẽ rất khó khăn để bước tiếp trên con đường có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy! Chính vì vậy họ liên tục thở dài, họ có cảm giác lòng mình sẽ nhẹ hơn khi họ làm như vậy! Những lo lắng và căng thẳng cũng sẽ theo hơi thở đi bớt ra ngoài một phần nào,có như vậy thì họ mới có ý chí sống tiếp những ngày cuối cùng và đợi cho tới ngày Lâm phu nhân mang án tử treo lên đầu mình. Đúng lúc đó có tiếng xe dừng lại trước sân cắt đứt dòng suy nghĩ về tương lai của họ.

Bảo Trân bước xuống xe và đi vào,cô nhìn vẻ ngạc nhiên về chiếc Audi đang nằm trước sân.

Ông Khôi đứng dậy và cung kính nói:

- Dạ! Cô Trân cô tới chơi!

Bảo Trân bước tới và mang theo một chiếc túi nhỏ,cô đưa cho ông Khôi và dặn cẩn thận:

- Đây là tổ yến nguyên chất của Thái Lan. Chú hãy mang cho nhà bếp bảo họ nấu cho Gia Bảo ăn!

Bảo Trân chỉ tay về chiếc Audi và hỏi:

- Xe của ai vậy? Sao lại để trước sân?

Hào Tâm định trả lời nhưng Huy Bình đã nhanh nhẩu đáp:

- Xe đó là của một cô bé rất xinh đẹp ạ! Cô ấy đến thăm thiếu gia và bây giờ họ đang ở ngoài khuôn viên.

- Khuôn viên?

- Ánh mắt của Bảo Trân dường như không vừa lòng với câu trả lời của Huy Bình cô nhìn ông Khôi rồi hỏi nhanh:

- Cô bé ấy là ai? Sao chú lại tự ý cho vào chẳng phải thiếu gia đang bệnh sao?

Ông Khôi đáp từ tốn:

- Dạ! Cô bé ấy vào là theo ý của thiếu gia ạ!

Bảo Trân nói vẻ khó chịu:

- Vậy sao không cho cô ta ở phòng khách mà lại cho ra ngoài khuôn viên:

- Dạ đó cũng là ý của thiếu gia ạ! Vì cảm thấy trong người không vui nên thiếu gia đã rủ cô bé ấy cùng đi dạo ở khuôn viên ạ!

Bảo Trân thở dài vẻ bực bội và nói với ông Khôi:

- Chú ra nói với thiếu gia là tôi đến chơi!

Ông Khôi vội vã bước ra phía khuôn viên còn Bảo Trân thì bước nhanh vào phòng khách,thấy vậy Huy Bình cười rồi nói vẻ mỉa mai:

- “ Đây là tổ yến nguyên chất của Thái Lan.Chú hãy mang cho nhà bếp và bảo họ nấu cho Gia Bảo ăn ”nghe giọng mà thấy ghét đồ chảnh chọe! Chỉ cần nói là tổ yến là được rồi cần gì phải nói xuất xứ và chất lượng của nó chứ?

Nghe vậy Hào Tâm liền cười và nói:

- Vậy là lúc nãy cậu cố tình nói ra câu đó hả?

Huy Bình nói vẻ kiêu hãnh: -Đương nhiên rồi! Tôi thừa biết cô Bảo Trân sẽ tức điên lên khi biết thiếu gia đưa người con gái khác vào trong khuôn viên nên tôi làm vậy cho bõ ghét cái thói chảnh chọe, khinh người của cô ta.

Huy Bình định nói gì đó nhưng lúc đó Hào Tâm nháy mắt ra hiệu về sự xuất hiện của Gia Bảo nên họ im lặng. Gia Bảo bước vào thì thấy Bảo Trân đang ngồi ở phòng khách,gương mặt có vẻ không vui,anh bước tới hỏi vẻ lúng túng:

- Thế …Bảo Trân tới đây có việc gì không? Hay chỉ để thăm..anh?

Gia Bảo nói xong thì ngượng chín cả mặt, lòng thầm nghĩ “ Mình không quen gọi thế này …tự dưng mình là con gái mà phải gọi một người lớn hơn mình một tuổi bằng “em ”nghe thấy rất khác người…nhưng mình cũng không thể để mọi người nghi ngờ được. Nếu họ mà biết thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Thôi cứ cố gắng làm bạn trai của chị ấy tới lúc hồn của mình được tráo đổi lại thì không phải lo gì nữa!”

Bảo Trân nói vẻ giận dỗi:

- Thế chẳng lẽ em phải có việc mới tới được sao? Sao người ta thì tới được mà em lại phải xin phép?

Gia Bảo hiểu ý của Bảo Trân đang ám chỉ Phương Nghi liền vội vàng nói:

- À! …Anh xin lỗi! Anh quên giới thiệu với em,đây là bạn của anh! Cô ấy tên là Hà Phương Nghi! Em cứ gọi Phương Nghi là được!

Phương Nghi nhìn Bảo Trân rồi mỉm cười chào rất thân thiện. Cô cũng tỏ ra rất tự nhiên,cô ngồi xuống chủ động cầm lấy bình trà và rót một ly rồi ung dung thưởng thức vẻ thích thú,điều đó khiến cho Bảo Trân thấy khó chịu,cô gắt lên:

- Nè! Cô có biết cái bình trà đó mắc tới cỡ nào không mà dám tự ý động đến?

Phương Nghi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Bảo Trân, anh như khựng lại vài giây rồi thầm nghĩ “ Sao cô ấy lại tỏ ra với một người khách như vậy? Chẳng lẽ là đang ghen sao? Nhưng Phương Nghi vừa nãy cũng giới thiệu mình chỉ là bạn thôi mà! Sao phải hét lên như vậy làm gì?”

Phương Nghi im lặng một lúc rồi nói vẻ tự tin:

- Tôi không chỉ biết về giá của chiếc bình này mà còn biết được nguồn gốc của nó cũng như ai đã mua nó về đây?

Phương Nghi vừa ung dung uống trà vừa trả lời chậm rãi:

- Chiếc bình trà này có xuất xứ từ Nhật Bản và nó được chính ông Kiamichi làm ra. Ông Kiamichi vốn là một nghệ nhân nổi tiếng không chỉ riêng với Nhật Bản mà ông còn được xem là một trong những bàn tay vàng trong lĩnh vực gốm sứ của châu Á và chiếc bình trà này được chủ tịch Lâm mua khi đi dự hội thảo ở Nhật và giá của nó là hai ngàn đô la Mỹ. Tôi nói như vậy cô có chỗ nào chưa vừa lòng không hả Bảo Trân?

Bảo Trân nhìn vẻ mặt tự tin của Phương nghi thì tức tối,cô quay sang Gia Bảo trách móc:

- Có phải anh nói với cô ta không hả?

Gia Bảo liền lắc đầu nhưng lúc đó nhìn thấy Phương Nghi nháy mắt ra hiệu nên anh cũng vội vã gật đầu và nói:

- Tại cô ấy khen chiếc bình này đẹp nên anh mới kể cho cô ấy nghe.

Lúc đó nhìn thấy gương mặt tức giận của Bảo Trân lúc đó thì nghĩ thầm vẻ thích thú “ Không ngờ khi cô ấy giận cũng rất dễ thương.Đây là lần gặp đầu tiên của mình với cô ấy kể từ khi tai nạn đó! Nếu bây giờ mà không có chuyện hoán đổi này thì mình sẽ dẫn cô ấy đi ăn món tôm hùm ở Newword …thật tiếc là mình không thể làm chuyện đó với cái thể xác này! Chán thật!”

Phương Nghi bần thần suy nghĩ nên vô tình làm vỡ ly trà trên tay mình,mọi người hốt hoảng lên. Gia Bảo vội chạy tới xem tay cô có bị bỏng không khiến cho Bảo Trân tức giận và tiến tới kéo Gia Bảo ra rồi xô ngã Phương Nghi xuống sàn nhà. Việc đó đã thu hút sự chú ý của Huy Bình và Hào Tâm,Huy Bình nhìn Phương Nghi và nói vẻ thương xót:

- Tội nghiệp cô bé ấy! Gặp đúng người như Bảo Trân thì chắc sẽ không may mắn!

Hào Tâm lúc đó bắt đầu quan sát gương mặt của Phương Nghi,anh tiến lại gần hơn và đến khi đã chắc chắn với suy nghĩ của mình thì anh vội quay lại và nói nhỏ vào tai Huy Bình, Huy Bình nghe xong thì kinh ngạc nói:

- Thật sao? Cậu không nhầm chứ?Cô bé ấy vừa xinh đẹp vừa nhỏ bé như vậy làm sao có thể chứ?

Hào Tâm nói vẻ thản nhiên:

- Để làm việc đó thì đâu bắt buộc là người có thân hình một lực sĩ hay ngoại hình giống với Thị Nở!

Huy Bình quay sang hỏi vẻ gấp gáp:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Không lẽ vào bắt cô bé đó sao?

Hào Tâm nhíu mày rồi nói nghiêm nghị: -Không! Chúng ta sẽ không tự ý quyết định việc này,chúng ta sẽ hỏi ý của phu nhân! Cậu hãy đứng đây canh chừng và tuyệt đối đừng cho Bảo Trân đuổi cô bé ấy về! Tôi sẽ đi gọi điện cho phu nhân!

Hào Tâm nói xong thì vội vã ra phía sau ngôi biệt thự. Anh lấy điện thoại ra gọi sau vài giây thì nghe thấy giọng bà Châu nghe vẻ ngiêm nghị:

- Có phải đã có thông tin gì về tên đó chưa?

Hào Tâm trả lời vẻ chắc chắn:

- Dạ! Chúng tôi đã tìm được rồi ạ!

Bà Châu tỏ ra rất vui mừng,bà hỏi gấp:

- Thế hắn tên là gì làm nghề gì? Vệ sĩ hay chỉ là những kẻ lang thang?

Hào Tâm nói vẻ ấp úng:

- Thực ra người này …không phải đàn ông mà là một cô gái ạ!

- Một cô gái sao? Cậu có chắc chắn không?

- Giọng bà Châu hỏi vẻ nghi ngờ:

Hào Tâm nói vẻ khẳng định:

- Dạ! Chắc chắn ạ! Tôi thấy mỗi lần thiếu gia chúng ta gặp cô ấy thì đều tỏ ra sợ hãi. Và trước đây tôi đã gặp cô bé này ở trong siêu thị một lần và cũng trong lần đó cô ấy đòi đánh thiếu gia khi đó tôi đã ngăn lại nhưng không ngờ cô bé đó lại kéo thiếu gia chúng ta ra chỗ khác để đánh một bạt tai thì lúc đó mới hả dạ!

- Cái gì? Cô ta to lớn cỡ nào mà dám làm như vậy hả?

- Tiếng hét của bà Châu như muốn nổ tung loa điện thoại của Hào Tâm khiến anh phải đưa nó ra xa sau đó mới lấy lại. Anh nói vội vàng:

- Dạ! Cô ấy không hề to lớn mà chỉ là một cô bé nhỏ nhắn và cực kỳ xinh đẹp thôi ạ!

Hào Tâm im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ nhẹ:

- Thưa phu nhân! Vậy bây giờ chúng tôi phải làm gì ạ?

Bà Châu gằn giọng:

- Để tôi về! Chính tôi sẽ đích thân xử lý con bé này!

Bà Châu cúp máy và nói với thư ký:

- Cô hãy nói với chồng tôi là tôi không thể cùng ông ấy đi ăn trưa được! Tôi có việc phải đi gấp!

Cô thư ký đáp vẻ kính trọng:

- Thưa bà! Tôi sẽ nhắn lại với ngài chủ chủ tịch ạ!

Nói xong thì bà vội vã xuống tầm hầm lấy xe sau đó đi về biệt thự với tốc độ 70km/h. Và bà cũng đã vượt đèn đỏ tới hai lần nhưng rất may mắn vì hôm nay cảnh sát giao thông không trực ở những nơi bà đi qua.

Mọi chuyện ở biệt thự Lâm Châu bây giờ có vẻ đã bình thường trở lại. Phương Nghi xin lỗi về chuyện làm vỡ chiếc ly và cô cũng tỏ ra thân thiện Bảo Trân. Bảo Trân mặc dù cũng xin lỗi về chuyện xô ngã Phương Nghi nhưng trong lòng cô lại nghĩ “ Hà Phương Nghi đáng ghét! Cô nghĩ cô là ai mà dám bước chân vào nơi này và dám động vào những thứ trong nhà này chứ?Lần này tôi sẽ bỏ qua nhưng còn nếu để lần sau tôi thấy cô ở trong nhà nay thì đừng trách! ”

Phương Nghi nhìn Bảo Trân và nói vẻ chân thành:

- Tôi là người không hay dấu lòng mình nên tôi sẽ nói cho cô biết những gì trong lòng của tôi!Tuy mới gặp cô hôm nay nhưng tôi thật sự thấy rất thích con người của cô. Cô là một người rất thẳng thắn và quyết đoán và đây là mẫu bạn gái lý tưởng của tôi …

Phương Nghi thấy mình đã lỡ lời nên vội vàng thanh minh:

- À … ý tôi nói là cô đúng là mẫu bạn lý tưởng của tôi! Và thật sự tôi rất muốn làm bạn với cô! Nếu cô cũng có những suy nghĩ giống tôi thì chúng ta có thể làm bạn!

Bảo Trân tươi cười đáp: -Đương nhiên rồi! Tính tôi thích xã giao và kết bạn,nếu được một người đẹp như cô làm bạn thì còn có niềm vui nào bằng!

Phương Nghi giơ tay về phía Bảo Trân và chờ đợi cánh tay của cô nhưng đúng lúc đó có một tiếng hét lớn:

- Bỏ cánh tay dơ bẩn đó xuống ngay!

“Là mẹ mình ”

- Phương Nghi bất giác rùng mình bởi tiếng hét của bà Châu. Cô vội đứng dậy và cúi chào lễ phép:

- Thưa phu nhân! Bà đã về!

Bà Châu hét lên vẻ đáng sợ:

- Im đi! Cô không có quyền gọi tôi như vậy!

Gia Bảo bước tới nhỏ nhẹ:

- Mẹ à! Đây là bạn con! Cô ấy tên là Phương Nghi! Hôm nay cô ấy đến để thăm con ạ!

Bà Châu quay lại nói với Gia Bảo bằng một giọng an ủi:

- Con trai! Con đừng sợ,tất cả đã có mẹ ở đây! Mẹ sẽ xử lý con bé này!

Phương Nghi nghe vậy thì lo lắng “Xử lý? Mình đã làm gì mà mẹ muốn xử lý mình cơ chứ? …Chết rồi mẹ mà đã nói là chắc chắn sẽ làm! Mình phải làm gì đây? ”

Bà Châu bước tới hỏi vẻ lạnh lùng:

- Có phải cô đã đánh con gái tôi vào sáng hôm kia không? Có phải chính cô đã tát vào mặt thằng bé không?

Phương Nghi sợ hãi không nói được câu gì,cô thầm nghĩ “ Thì ra là mẹ đang điều tra chuyện mình đánh Phương Nghi hôm đó. Bây giờ mà mình thú nhận thì sẽ bị mẹ đánh chết mất,năm mình bảy tuổi có cậu bé lớp tám đã bị mẹ bắt lên công an phường một ngày vì tội cướp chiếc xe đồ chơi của mình mà chiếc xe đó là quà mẹ đã tặng mình trong ngày sinh nhật. Từ bé đến giờ mẹ không cho ai ăn hiếp mình dù là chuyện nhỏ nhất. Vậy mà bây giờ mình lại đánh Phương Nghi như vậy chắc lần này mình sẽ không thoát khỏi rồi ”

Bà Châu bước tới hỏi vẻ tức giận:

- Sao hả? Dám làm mà không dám nhận hả? Mau trả lời đi! Tôi không có sức kiên nhẫn để chờ đợi một ai đó trả lời câu hỏi của mình đâu!

Gia Bảo bước và nói giọng đều đều:

- Mẹ ơi! Chuyện đó đã qua rồi chúng ta không nên nhắc tới nữa! Con cũng không bị gì cả mẹ không nên làm lớn chuyện lên!

Bà Châu quay qua Gia Bảo và nghiêm giọng:

- Không được! Bỏ qua là bỏ thế nào? Con là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị bộ mặt của con cũng là bộ mặt của cả tập đoàn. Chuyện này nếu bị đồn ra ngoài thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa! Con cứ yên tâm đây không phải là lần đầu tiên mẹ gặp chuyện này nên con không cần phải lo! Hãy đứng ra ngoài để mẹ giải quyết chuyện này!

Gia Bảo nghe vậy thì vội bước ra ngoài,ánh mắt của anh lo lắng khi nhìn về phía Phương Nghi. Lúc đó bà Châu định nhắc lại câu hỏi một lần nữa nhưng Phương Nghi đã lên tiếng thừa nhận:

- Đúng vậy tôi đã đánh con bà! Tôi thành thật xin lỗi vì hôm đó tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đã lỡ tay đánh con bà,đến bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất hối hận. Một lần nữa tôi xin bà và Gia Bảo bỏ qua cho!

Bà Châu cười gằn và nói vẻ mỉa mai:

- Lỡ tay sao? Bỏ qua sao?

“Bốp ”một cái tát được dùng hết lực tát thẳng vào mặt Phương Nghi làm cô ngã khụy xuống sàn nhà. Gia Bảo thấy vậy thì rưng rưng nước mắt và nhìn xuống Phương Nghi với ánh mắt đau thương. Mọi người ai cũng cúi mặt xuống và im lặng,họ đều biết người đáng để họ sợ trong ngôi biệt thự này ông phải là chủ tịch Lâm mà chính là phu nhân đáng kính của họ. Bà Châu là một đại mỹ nhân và nếu chúng ta nghĩ rằng các người đẹp thường yếu đuối và dịu dàng,thấy con chuột hay con gián cũng hét toáng lên rồi bỏ chạy vậy thì chúng ta đã nhầm vì không phải với người đẹp nào cũng như vậy! Bà Châu là một người ngoại lệ,bà cực kỳ đẹp và quyến rũ và bà cũng rất dịu dàng như bao người con gái khác nhưng bà lại có một điểm rất khác với họ. Chính là tình cảm! Tình cảm của bà dành cho những người thân trong gia đình mình không phải người phụ nữ đẹp nào cũng có được! Bà rất thương yêu và trân trọng gia đình của mình và đặc biệt đối với con trai của mình thì tình cảm đó lại không có lời nào tả được. Từng những bước trong cuộc đời của Gia Bảo bà đều nghiên cứu và tìm ra những gì tốt đẹp để dành sẵn cho anh. Và tuyệt đối bà không bao giờ tha thứ cho ai hay cái gì làm hại tới con trai của bà. Dù chỉ là một sợi tóc của anh.

Chính vì vậy mọi người đang rất lo lắng cho Phương Nghi khi cô đã lỡ tay đánh đứa con trai mà bà rất mực thương yêu. Và mọi người đều hình dung được những gì sắp xảy ra với cô.

Bà Châu bước tới nhìn Phương Nghi một cách lạnh lùng và hỏi:

- Thế nào? Tôi đã lỡ tay đánh cô đó! Cô thấy đau không? Cô có hiểu cái cảm giác mà con trai của tôi chịu đựng không?

Phương Nghi không nói gì anh mắt cô hiện lên một điều gì đó rất bi thương khiến người ta phải chạnh lòng khi nhìn vào đó nhưng bà Châu lại không hề có cảm giác đó. Bà cúi xuống và gằn giọng