- Cháu không sao! Chú đừng gọi bác sĩ, họ sẽ khiến cháu mệt hơn trong lúc này chú cứ yên tâm ra ngoài đi! Chú nói với mọi người hôm nay cháu không ăn cơm, họ cố gắng ăn hết các món ăn trên bàn đừng đổ đi như mọi khi! Phí lắm!
Ông Khôi nghe vậy thì lo lắng phản đối:
- Không được! Thiếu gia không được bỏ bữa! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và nếu chủ tịch và phu nhân biết được sẽ không hay đâu ạ!
Gia Bảo im lặng vài giây rồi nói một cách dứt khoát:
- Chuyện về ba,mẹ cháu thì chú không phải lo,cháu biết mình phải làm gì! còn chuyện sức khỏe thì bây giờ mà chú ép cháu ăn lúc đó mới ảnh hưởng tới sức khỏe của cháu đấy!
Ông Khôi nghe vậy thì rối rít xin lỗi nhưng trên mặt vẫn còn có sự chưa hài lòng về việc Gia Bảo bỏ bữa nên vẫn dứng đó như chờ đợi anh sẽ thay đổi ý định. Thấy vậy thì Gia Bảo suy nghĩ một buột miệng nói:
- Thôi được rồi! Cháu không ăn cơm nhưng cũng không bỏ bữa hoàn toàn chú cứ bảo An Na lấy một ly kem tới cho cháu! Tự nhiên cháu thèm ăn đồ lạnh.
Ông Khôi nghe vậy thì dường như gương mặt đã giãn ra được phần nào,ông vội quay đi nhanh về phía phòng của An Na. Ông vừa đi vừa tự trách:
- Chỉ vì mình đã nói cho phu nhân biết chuyện thiếu gia lên cân trong bốn ngày nên cậu ấy buồn như vậy! Mình thiệt là …già quá rồi!
Gia Bảo nằm xuống giường và nhìn chăm chú vào bức hình khỏa thân treo trên tường và nói vẻ chế giễu:
- Cái cơ thể xấu xí đó thì có gì mà để mà khoe cơ chứ? Đúng là thật ngạo mạn và ngu ngốc!
Cô đưa mắt liếc sang tấm hình bên cạnh,ngắm kỹ một lúc và nói:
- Anh ấy là G
- Dragon.Là thủ lĩnh Bigbang và cũng là người có phong cách thời trang kỳ dị nhất trong K
- Pop.Cuối cùng mình cũng đã hiểu được lý do Gia Bảo lại ăn mặc rất kỳ quái khi lên sân khấu. Vậy mà người ta hâm mộ anh ta làm gì cơ chứ? G
- Dragon thì còn đẹp trai và quyến rũ chứ anh ta thì có gì đâu! Chỉ là một người có tính cách xấu xa và kiêu căng ngạo mạn thôi mà! … Nhưng mình cũng không hiểu sao cả anh Du Kiệt cũng tìm ra điểm đáng yêu ở anh ta.
Ít phút sau thì An Na mang kem tới. Gia Bảo cầm lấy ly kem rồi nói với vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ An Na lại làm được kem theo hình con thú đẹp như vậy!
An Na mỉm cười rồi nói nhỏ nhẹ:
- Dạ! Thiếu gia quá khen! Em chỉ cố gắng làm hết mình thôi ạ!
Gia Bảo nhìn con khỉ trên ly kem rồi tán thưởng:
- Con khỉ nhìn rất oai vệ và có cái gì đó khiến người ta ngưỡng mộ!
An Na bước tới rồi nói nhỏ nhẹ:
- Dạ! Con khỉ đó chính là thiếu gia đấy ạ!
Gia Bảo ngạc nhiên thốt lên:
- Em nói tôi sao?
An Na nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Gia Bảo thì cười khúc khích rồi nói chậm rãi:
- Dạ! Thiếu gia sinh vào năm 1992, theo quan niệm người phương đông chúng ta thì số mạng con người phụ thuộc vào 12 con vật hay còn gọi là con giáp và năm thiếu gia sinh ra là nằm vào năm con khỉ. Nên em đã làm biểu tượng con khỉ trên ly kem còn màu xanh ở dưới chân và cành mai bên trái là tượng trưng ùa xuân và cũng là tháng sinh của thiếu gia và số cành mai và số bụi cỏ dưới chân là tượng trưng cho ngày sinh. Thiếu gia sinh ngày 3 tháng 3 năm 1992 ạ!
Nghe An Na nói xong thì Gia Bảo gật đầu tấm tắc khen:
- Em mới mười bảy tuổi nhưng thật không ngờ lại có nhiều tài như vậy! Dù cắm hoa hay làm kem thì khi làm em cũng đặt hết tâm ý của mình vào trong đó và luôn nghĩ tới cảm nhận của người nhận. Điều đó khiến cho người ta có một cảm giác được quan tâm,và tâm hồn của họ cũng rất bình yên không chút gơn sóng.
An Na cúi đầu im lặng, đôi mắt như muốn khóc, lòng thầm nghĩ “ Em làm tất cả những điều này là cho anh! Đó là điều duy nhất em có thể làm để cho lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn,em chỉ muốn được nhìn thấy anh được vui vẻ và hạnh phúc dù người con gái bên cạnh anh không phải là em. Em không có gì có thể hy sinh cho anh,và cũng không biết làm gì ngoài việc cầu mong cho anh luôn hạnh phúc, luôn là một hoàng tử với nụ cười ấm áp trên môi. Dù anh có luôn xem em như một gia nhân không hơn không kém, một người mà nếu tồn tại cũng không thấy vui hơn hay khi mất đi cũng không luyến tiếc nhưng trong lòng em thì anh mãi là một hoàng tử
- một thiên thần.” … …
Không gian bỗng trở nên mờ mờ,ảo ảo. Một màn sương dày đặc bao phủ hết mọi thứ, người ta phải đứng cach nhau vài bước chân thì mới có thể nhận ra nhau. Chiếc Benz CL S500 AMG mò mẩm đi trên đường, hai chiếc đèn pha có vẻ như chưa đủ để rọi vào khoảng không phía trước nên Gia Bảo và HàoTâm mỗi người phải cầm theo một chiếc đèn bin loại cường độ mạnh để tăng cường thêm ánh sáng. Hào Tâm nói vẻ chán nản:
- Biết thế em ở nhà ngủ cho khỏe,để thiếu gia đi một mình thì tốt hơn!
Gia Bảo năn nỉ:
- Làm ơn đi! Đây là buổi biễu diễn đầu tiên của G
- Dragon tại Việt Nam,tôi đã mất gần hai mươi triệu mới mua được tấm vé này và nhanh tay lấy thêm được một chiếc vé phụ cho cậu nữa đấy!
Tâm nói vẻ trách móc:
- Trời đất! Thiếu gia đúng là keo kiệt và bất công! Chúng ta cùng đi với nhau mà thiếu gia ngồi ở dãy ghế đầu tiên mà cho em chen chúc với đám người ưa bạo loạn bên dưới. Vậy mà em đã hy vọng chúng ta sẽ ngồi cùng hàng! Nếu biết là ghế phụ thì em đã không phải đánh nhau với Huy Bình và Gia Khánh để được đi tới đây!
Gia Bảo an ủi:
- Thôi đừng cằn nhằn nữa! Dù là ghế phụ thì cũng có nhiều người mơ mà không được đấy. Ông Khôi già chạy theo tôi năn nỉ gãy cả cổ mà tôi không thèm cho. Vì ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, cặp mắt thì nhìn con voi thành con kiến. Tôi đâu có ngu mà cho ông ta lái xe chứ? Tất cả mọi người trong nhà tôi chỉ có tin tưởng mình cậu thôi!
Gia Bảo nói xong thì hét lên tán thưởng:
- Quách Hào Tâm! Cậu là số một! Cậu là number one So Ya!
Hào Tâm nói vẻ bất mãn:
- Tại sao thiếu gia lại nói em là nước uống quãng cáo? Bộ với trình độ của thiếu gia không nghĩ ra câu nào hay hơn sao?
Gia Bảo vò đầu bứt tai để tìm cho ra câu hay hơn,quả đúng là có công mài sắt thì chắc sẽ có ngày cây sắt đó biến thành một cây kim. Sau khi hành hạ não bộ một lúc thì Gia Bảo tung ra một loạt:
- Number one Chicken!
- Hào Tâm lắc đầu phản đối vì liên quan đến gia cầm.
- Number one Mango!
- Hào Tâm không đồng ý vì mẹ mình có tên là xoài.
- Number one Appel!
- Hào Tâm phản đối vì hình ảnh trái táo lúc nào xuất hiện thì cũng bị ai đó cắn một miếng!
- Number one Water!
- Hào Tâm không chịu vì quá tầm thường.
Gia Bảo reo lên mừng rỡ và nói:
- Hào Tâm number one!
Hào Tâm cươi tươi chấp nhận vì vừa đơn giản lại xúc tích,không rườm rà và văn vẻ.
Họ cười khoái chí khiến chiếc xe gần như ngã. Chiếc xe dừng lại trước một sân khấu khổng lồ,tiếng nhạc đập vang lên cả một khoảng trời,ánh đèn flash nháy lia lịa về phía sân khấu. Gia Bảo và Hào Tâm cố gắng lách qua đám người đông như kiến cỏ để vào trong sân khấu. Hào Tâm vừa đi vừa lo lắng nói:
- Thiếu gia phải cẩn thận nếu không sẽ bị đám người này dẫm chết đấy!
Gia Bảo nói vẻ tự tin:
- Họ không dám đâu! Nếu giẫm chết tôi thì họ vào tù tới ba đời cũng chưa hết tội!
Rồi cuối cùng Gia Bảo cũng leo được đến dãy ghế của mình. Thấy Hào Tâm đang ngồi bên cạnh Gia Bảo giật mình kêu lên:
- Cậu ngồi ghế phụ mà sao lại chạy lên đây?
“Suỵt ”Tâm giơ tay ra hiệu im lặng và nói: -Thiếu gia bé bé cái mồm thôi! Em phải mất hơn hai mươi ngàn để dụ con bé tám tuổi ngồi đây đi đấy! Dù sao thì ngồi cạnh thiếu gia là vui nhất!
Nhìn vẻ mặt khoái chí của Tâm thì Gia Bảo thấy khó chịu,đôi mắt ánh lên vẻ tức giận “ Hào Tâm đúng là cáo già,mình đã cố tình mua ghế phụ cho hắn khỏi bị hắn quấy rầy không ngờ hắn lại dùng kế tiểu nhân để dụ một đứa con nít. Biết thế mình cho ông già quản gia đi thì đã không như thế này! Đúng là tránh vỏ dưa gặp đúng cái vỏ dừa!”
Gia Bảo nhìn sang Hào Tâm như muốn nuốt sống anh nhưng bất chợt trên sân khấu có một bóng người bước ra, đám đông phía sau anh hò hét như muốn vỡ cả một vùng trời,người bước ra đó chính là G
- Dragon. Anh ta đẹp như một thiên thần trong bộ trang phục của một thần chết, anh ta cúi chào khán giả một cách rất lịch sự và nói bằng tiếng Việt một cách rất sành sỏi:
- Xin chào tất cả các fan hâm mộ của tôi! Đến Việt nam là một trong những dự định đã có từ rất lâu trong kế hoạch của Bigbang,và hôm nay nay dự định đó cũng đã thực hiện được nhưng vì một số lý do đặc biệt nên các thành viên trong nhóm không thể đến đây được mong các vị thông cảm! Và sau đây tôi xin biểu diễn một ca khúc để tỏ lòng tôn trọng các bạn.
Sau đó là anh ta hát bài –Tell me good bye.Và khi kết thúc anh ta nói vẻ rất cảm kích:
- G
- Dragon tôi vốn là người rất nổi tiếng! Chuyện có hàng triệu fan hâm mộ là một điều rất bình thường nhưng trong số hàng triệu người đó có một người đã làm cho trái tim tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Người đó đã theo dõi tôi trong mấy năm nay và luôn luôn ủng hộ tôi về mọi mặt và hôm nay tôi xin giới với mọi người một người, đó là một fan hâm mộ, một người bạn
- người em gái của tôi và bây giờ xin mọi người ột tràng pháo tay thật lớn để chào mừng người đó bước ra sân khấu! Xin mọi người chào mừng cô bé Hà Phương Nghi!
Và người bước ra trên sân khấu khiến Gia Bảo giật mình hoảng hốt khi nhận ra đó chính là Hà Phương Nghi và cũng chính là thể xác đích thực của mình nhưng anh càng chết đứng hơn khi nhìn thấy cái đầu của Phương Nghi trọc lóc không có lấy một cọng tóc và ở mũi và tai thì đeo gần chục cái khoen. Gia Bảo kêu lên hốt hoảng:
- Nè Hà Phương Nghi mau lại đây tôi bảo!
Hà Phương Nghi không thèm để ý đến anh nên anh phải đích thân lên sân khấu, Hào Tâm cúi người xuống để cho Gia Bảo dẫm lên lưng và anh đã đứng được trên sân khấu,anh chạy lại chỗ phương Nghi và hỏi:
- Nè Gia Bảo! Anh đã làm gì đầu của tôi vậy hả? Tóc tôi đâu hết rồi?
Phương Nghi trả lời thản nhiên:
- Có gì mà phải ngạc nhiên? Cô thừa biết tôi hâm mộ G
- Dragon mà,đây là kiểu tóc đáng yêu nhất của anh ấy nên tôi học theo thôi!
Gia Bảo quát lên vẻ tức giận:
- Thằng cha cà chớn! Mau trả tóc lại đây nếu không đừng trách!
Phương Nghi bĩu môi khinh thường rồi nháy mắt tinh ngịch và thách thức:
- Có ngon thì nhào vô đi! Lâm Gia Bảo tôi xưa nay chưa biết sợ là gì!
Gia Bảo nghe vậy thì máu như sôi sùng sục,anh cúi xuống vấn hai ống quần của mình một cách cẩn thận rồi giơ chân định đá vào người Phương Nghi nhưng cô đã gặp một đối thủ nặng ký đó chính là G
- Dragon,anh ta không chỉ là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng mà còn là võ sư của quyền anh và karatedo. Anh ta nắm lấy chân của Gia Bảo xoay ba vòng rồi vụt mạnh xuống khán đài, Hào Tâm vội vàng chạy lại đỡ thiếu gia của mình dậy rồi quở trách:
- Em nói mà thiếu gia không nghe! Nhìn qua là biết anh ta là võ công đầy mình vậy mà thiếu gia vẫn cứ lên gây sự làm gì cho chuốc vạ vào thân.Đúng là mắm không ăn muối mắm ươn đấy! Đáng đời!
Gia Bảo không thèm nghe Hào Tâm lý giãi, anh vẫn la hét đòi tóc của Phương Nghi và thấy quá ồn ào nên các bảo vệ đã lôi anh ra ngoài, Gia Bảo cố níu lại miệng vẫn la lên:
- Anh trả tóc lại cho tôi! Trả tóc cho tôi!
Gia Bảo cố thoát khỏi hai người bảo vệ nên càng vùng vẫy chân tay mạnh hơn khiến cho tay anh vấp phải cạnh của chiếc bàn. Vì đau quá nên anh đã vùng dậy, ánh mắt sợ sệt và người đầy mồ hôi anh nhìn quanh và chợt nhận ra những gì anh thấy vừa lúc nãy chỉ là một giấc mơ. Gia Bảo vội đưa tay sờ lên đầu mình và thở phào nhẹ nhõm và nói: -May quá! Tóc vẫn còn!
Nhưng rồi ánh mắt anh chợt dừng lại dường như anh thấy cái thở phào nhẹ nhõm vừa rồi là hơi sớm vì người trọc đầu trong giấc mơ hồi nãy không phải là anh mà là Hà Phương Nghi,người đang mang thể xác của linh hồn anh bây giờ. Gia Bảo vội lấy chiếc HTC ra và gọi cho Phương Nghi nhưng những tiếng chuông đổ dài làm cho anh thêm sốt suột, anh lao ra khỏi phòng và vội lấy chiếc Audi R8 V10 ở giữa sân và ra khỏi biệt thự. Ông Khôi vội chạy theo nhưng không kịp,trong lòng cảm thấy lo lắng không yên khi nhìn thấy Gia Bảo rời khỏi biệt thự trong bộ quần áo ngủ và có vẻ vội vàng như vậy!
Gia Bảo phanh xe gấp trước biệt thự Jimmy rồi vội vàng ấn chuông. Vú Hòa chạy ra mở cửa và ngạc nhiên hỏi:
- Cậu Gia Bảo! Có việc gì mà cậu tới đây sớm dữ vậy?
Gia Bảo hỏi vẻ sốt sắng:
- Phương Nghi đâu hả vú?
- Phương Nghi ở trên phòng,bữa nay thứ năm con bé không tới trường nên nó dậy rất muộn! Bộ có chuyện gì sao cậu?
Gia Bảo nghe vậy thì không kịp trả lời vú Hòa,anh vội vàng chạy lên phòng của Phương Nghi, cửa phòng không khóa nên anh vào trong và cũng như bao người khác cảnh tượng trong phòng khiến anh giật mình.Chiếc bao cát treo lơ lửng giữa phòng như một con trăn đen khổng lồ bị chặt đầu, Gia Bảo nhìn lên tường và không muốn tin vào mắt mình. Đây từng là thiên đường nhỏ bé của linh hồn trong anh, những con thú nhồi bông và mấy giỏ hoa xinh xắn được xếp một cách có chủ ý rất đẹp ở trên bàn,những tấm hình dễ thương cô chụp với bạn bè được treo ngay ngắn trên tường vậy mà giờ đây …giờ đây tất cả biến thành những bức ảnh khỏa thân của G
- Dragon và những cô người mẫu áo tắm được treo khắp phòng. Gia Bảo liền gọi Phương Nghi dậy để hỏi cho ra lẽ nhưng dù anh có gọi bao nhiêu lần thì cô vẫn ngủ rất ngon lành,thấy đã hết cách nên anh quyết định hét vào tai cô:
- Nè! Dậy đi tôi có chuyện muốn nói!
Phương Nghi vẫn ngủ và không hề có một phản ứng gì.Gia Bảo vẻ tức giận cầm lấy tay của Phương Nghi định kéo cô xuống khỏi giường nhưng dường như anh như sực nhớ ra vì sao mà mình phải vội vã đến đây trong bộ quần áo ngủ này. Đúng lúc đó thì cây me già ở ngoài cửa sổ bị ngọn gió lùa vào trong phòng những chiếc lá và cành me khô đã bị gãy và trong số đó có một cành nhỏ đã rơi trúng đầu của Phương Nghi, Gia Bảo liền vô tư cúi xuống nhặt nó lên nhưng nó bị mấy sợi tóc rối của Phương Nghi quấn quá chặt nên anh ngồi xuống để gỡ ra và rồi anh kinh hoàng vì những gì đang xảy ra trước mắt, thấy trời đất như quay cuồng,mọi thứ như nghiêng ngả tất cả vạn vật xung quanh đảo lộn. Gia Bảo nhìn vào nhành cây hoảng hồn vì trên nó dính không dưới ba chục sợi tóc mặc dù anh đã rất nhẹ tay nhưng những sợi tóc đó vừa chạm đến thì đã rụng cứ như thể anh đã dùng hết sức mình để kéo nó ra vậy. Gia Bảo như hiểu ra vấn đề và vội chạy vào phòng tắm, cô kêu lên thất thanh:
- Dầu gội X
- men sao? Sữa tắm và lăn khử mùi đều là của đàn ông!
Một luồng điện như vừa chạy qua người của Gia Bảo,ánh mắt anh tựa ngàn cây kim muốn xuyên thấu người của Phương Nghi, anh bước tới vẻ rất giận dữ và lôi Phương Nghi xuống khỏi giường nhưng cô vẫn ngủ một cách ngon lành khi nằm dưới đất. Thấy vậy Gia Bảo vội lao ngay xuống nhà và mở tủ lạnh và lấy ra bốn chai nước nhưng anh lại không tìm thấy cái gì để đựng được số nước đó. Anh gọi vú Hòa nhưng không thấy tiếng đáp lại “ Bây giờ có lẽ là vú đã đi chợ ”
- Anh thầm nghĩ.
Gia Bảo vội ôm hết toàn bộ chai nước lên gác sau đó anh thản nhiên lấy ra đổ vào mặt của Phương Nghi. Vì nước quá lạnh lại đổ trực tiếp vào mặt nên chỉ cần dùng một chai Phương Nghi đã tỉnh lại. Cô nhìn xuống vũng nước dưới sàn nhà,ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đã làm ình ở bộ dạng này. Cô định đứng dậy thì có tiếng hét từ phía ngoài cửa:
- Đứng yên đó! Anh định đi đâu?
Có vẻ như người Phương Nghi cần tìm chính là Gia Bảo, cô nhìn xuống cơ thể ướt nhẹp của mình rồi lạnh lùng hỏi:
- Chuyện này là cô làm sao?
Gia Bảo trả lời vẻ thách thức:
- Đúng vậy đấy! Tôi làm thì đã sao?
Phương Nghi nén tiếng thở dài và đưa hai tay lên như muốn kìm hãm cơn giận trong lòng, cô hỏi chậm rãi
- Lý do là gì vậy?
Gia Bảo bước vào phòng tắm lấy ra một đống dầu gội và sữa tắm và nói vẻ tức tưởi