- Cái sân sau đó có diện tích không nhỏ nếu muốn tu sữa toàn bộ thì cũng phải gần cả tỷ đồng. Em thấy mình không đáng để anh phải bỏ ra số tiền như vậy!
Du Kiệt cười tươi rồi nói vẻ quở trách:
- Em nói gì vậy? Em là em gái của anh! Một tỷ chứ cả trăm tỷ thì cũng đáng! Chỉ cần em được vui và thấy thoải mái là được!
Phương Nghi thấy lòng mình như tê tái,đôi mắt cô nhìn ra ngoài một cách bi thương, lòng thầm nghĩ “ Phương Nghi! Cô cũng là một người may mắn khi có được những người thân quan tâm,thương yêu mình như vậy! Cô phải cố gắng trân trọng họ nếu chúng ta có cơ hội trở về với thể xác của mình! Và tôi xin lỗi vì những rắc rối tôi đã gây ra cho gia đình cô trong những ngày vừa qua chỉ vì thói quen của mình nhưng …thật sự tôi không thể sửa đổi vì không chỉ nó đã là một phần trong con người của tôi mà còn vì …tôi sợ …tôi sợ nếu tôi cố ép mình thay đổi thì tôi sẽ trở thành Hà Phương Nghi thật sự! Chính vì vậy tôi muốn sống theo ý mình, sống đúng với con người của tôi …mong cô và gia đình đừng trách tôi! ”
Gia Bảo mở cửa xe rồi chạy vội vã vào phòng khách, vừa nhìn thấy ông Khôi bước ra từ phòng giải trí thì anh chạy lại hỏi gấp:
- Chú Khôi! Hiện giờ trong phòng giải trí có chiếc máy ảnh nào không ạ?
Ông Khôi nhìn thấy vẻ gấp gáp trên mặt của Gia Bảo thì ông hỏi vẻ lo lắng:
- Bộ có chuyện gì sao thiếu gia? Sao cậu có vẻ sốt sắng vậy?
Gia Bảo trả lời nhanh:
- Không ạ! Chỉ là cháu muốn biết hiện giờ trong phòng giải trí có chiếc máy ảnh nào không?
Ông Khôi trả lời vẻ kính cẩn:
- Tôi vừa ở trong ấy ra! Hiện giờ bên trong có hai chiếc máy ảnh hiệu Canon và một chiếc Sony nex –Sry.
Gia Bảo nói một cách vội vã và dứt khoát:
- Chú vào xem cái nào chụp rõ nét nhất thì đem ra cho cháu. Cháu muốn chụp hình! Chú hãy cho người chọn ra khoảng hai mươi bộ trang phục đẹp nhất! Và bảo họ đợi cháu ở khuôn viên!
Gia Bảo nói xong thì quay bước về phòng thay đồ. Ông Khôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông vẫn vội vàng làm theo những yêu cầu của Gia Bảo. Khoảng mười lăm phút sau thì tất cả mọi người được chỉ định công việc đều tập trung tại khuôn viên. Gia Bảo bước ra trong bộ vets đen lịch lãm và tao nhã! Chiếc áo trắng được mặc một cách chỉn chu bên trong làm rõ nét tương phản của chiếc áo bên ngoài và và tăng thêm phần quyến rũ sang trọng! Rất đúng với phong cách của những người quyền quý.
Gia Bảo nhìn mọi người rồi vẻ nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt của anh lại chứa đựng một tình cảm rất mạnh mẽ:
- Tôi biết mọi người cảm thấy rất khó hiểu về việc tôi đang làm! Tôi cũng xin nói ọi người biết lý do gì mà tôi lại làm như vậy! Tôi làm thế là vì một người bạn,một fan hâm mộ của tôi …anh ấy đối với tôi vô cùng quan trọng,vô cùng thân thiết. Mặc dù trong lòng muốn giúp anh ấy nhiều hơn nhưng hiện giờ thì tôi không thể làm được gì ngoài việc tặng cho anh những tấm hình đẹp nhất có thể! Chính vì vậy tôi mong muốn mọi người có thể giúp tôi làm được điều đó vì …tôi thật sự …muốn được nhìn thấy anh ấy cười khi nhận món quà của tôi!
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên khi lần đầu tiên Gia Bảo nói những câu như vậy. Anh là thiếu gia chỉ cần nói thì sẽ được. Chỉ cần muốn là sẽ có người làm. Nếu anh muốn ăn bào ngư vi cá thì những món đó sẽ có trên bàn ăn trong nửa tiếng sau. Và nếu anh muốn một đôi giày của thủ lĩnh nhóm nhạc Bigbang thì cả đội vệ sĩ sẽ tìm đủ mọi cách để lục tung các gian hàng giày cao cấp ở thành phố để tìm cho ra. Nếu chẳng may nó hết hàng thì chủ tịch Lâm sẽ đặt ngay một chuyến bay trong ngày hôm đó để sang xứ sở Kim Chi và tìm cho được đôi giày con trai mình thích. Hai mươi hai năm nay những gì mà Gia Bảo muốn thì chưa có một điều nào mà không được đáp ứng. Và cũng chưa một lần anh giải thích hay nói về những gì mình làm.Mọi người đều trố mặt nhìn nhau vẻ khó hiểu,ông Khôi bước ra nhìn Gia Bảo cúi người một cách đầy kính trọng và nói:
- Thưa thiếu gia! Thiếu gia không cần phải nói những lời khách sáo như vậy! Chúng tôi ở tại biệt thự Lâm Châu này chỉ có một mục đích duy nhất đó là để đáp ứng mọi yêu cầu của thiếu gia đưa ra! Khi thiếu gia muốn tắm thì chúng tôi sẽ là người pha nước và chuẩn bị trang phục cho thiếu gia! Khi thiếu gia muốn đi ngủ chúng tôi phải có nhiệm vụ chuẩn bị một chiếc giường hoàn hảo cho giấc ngủ của thiếu gia …vì đó là trách nhiệm của chúng tôi! Sự có mặt của chúng tôi là khiến cho thiếu gia trở nên hoàn hảo về mọi mặt! Chính vì vậy tất cả những gì thiếu gia muốn đều là mệnh lệnh đối với chúng tôi và thiếu gia không cần phải áy náy hay khổ tâm vì điều đó! Thiếu gia không cần để ý tới tâm trạng của chúng tôi và cũng đừng bao giờ nói những lời khách sáo như lúc nãy! Như vậy sẽ khiến chúng tôi khó xử!
Gia Bảo định nói gì đó nhưng lại thôi vì chính anh cũng không biết phải nói gì thêm nữa! Chỉ là anh cảm thấy mình có lỗi khi bắt mọi người phải chụp hình ình dưới trời nắng như thế này.Nhưng có vẻ dường như muốn Gia Bảo an lòng nên không ai tỏ ra mệt mỏi hay than vãn nữa lời. Gia Bảo tiếp tục thay trang phục của mình. Lần này thì tất cả mọi người đều trố mắt nhìn không muốn buông khi Gia Bảo bước ra,mặc dù thừa biết thiếu gia của mình vốn rất đẹp trai nhưng không ngờ hôm nay họ mới thật sự thấy hết cái gọi là “ một vẻ hoàn mỹ”là như thế nào. Gia Bảo xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng hiệu Louis Vuitton và chiếc quần tây trắng hiệu Hermes cùng đôi dày da trắng sáng láng Gucci và chiếc kính râm to bản màu vàng
- hàng từ Mỹ. Tất cả đã dường như đã đưa anh đến tuyệt đỉnh của cái đẹp, bậc nhất của sự sang trọng. Dưới những tia nắng màu vàng nhạt của mặt trời trông anh bây giờ không khác gì một thiên sứ tuyệt đẹp trong bộ cánh của mình. Bây giờ là thế kỷ hai mốt,là thời đại công nghệ thông tin.Là những năm mà người ta cạnh tranh nhau từng phút từng giây để có được những cái mình muốn những điều mình khao khát nhưng nếu nói về cái đẹp,nói về cái nghệ thuật thì nếu như Gia Bảo là một bức chân dung trong một bức họa thì người ta sẵn sàng bỏ một tiếng đồng hồ quý báu của mình ra để ngắm cái vẻ đẹp tưởng như là ảo ảnh đó. Cái vẻ đẹp mà dù người ta có nghiền ngẫm hay tìm tòi bao nhiêu lâu thì cũng không tìm ra được một khuyết điểm.
Buổi ban mai ở thành phố biển Vũng Tàu thật sự làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu. Nó mông lung đẹp đẽ như một như một bức tranh nhiều màu sắc.Mặt trời nhẹ nhàng thả xuống không gian cái nắng màu vàng nhạt êm dịu và ấm áp tựa một hơi thở khi đông về, màu trong xanh của nước biển có thể đem ra so sánh được với màu xanh cao quý của những viên ngọc bích. Cảnh đẹp của biển khiến cho người ta dễ muốn nhắm đôi mi của mình lại rồi chìm vào trong một giấc mộng để hóa thân cùng nó, những làn gió nhẹ thổi qua rồi nghịch ngợm chạm vào những lọn tóc buông lơi của Phương Nghi, cô mỉm cười và nhìn một cách say đắm về phía biển và thốt lên vẻ thích thú:
- Cổ nhân có nói “ Thế ngoại đào viên, bước vào thì tiên cảnh ”quả đúng là có những nơi như vậy! Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên mình ngắm biển một cách gần như vậy! Không ngờ nó đẹp thật!
Thiên Huy cười tươi rồi nói trầm ấm:
- Người ta thường thấy cõi lòng mình được bình yên khi đứng trước biển,cái sự mát mẻ có khi là lạnh lẽo như một khối băng của nó khiến cho những cuộc chạy đua hay những toan tính thường ngày của cuộc sống dường như bị đông cứng lại. Nhìn những làn sóng trắng trên nền xanh thẳm bao la đó đã làm cho chúng ta quên đi hết sự đời, làm cho tâm hồn được thanh thản và nhẹ nhàng như một đám mây. Đó chính là lý do vì sao mà người ta hay chọn biển để làm một người bạn lặng lẽ khi có những chuyện buồn.
Phương Nghi nháy mắt tinh nghịch rồi nói ;
- Lần này mình phải nhân cơ hội này đi chơi thêm vài ngày mới được!
Thiến Huy hỏi vẻ sửng sốt:
- Thế còn chuyện học ở trường thì sao?
Phương nghi mỉm cười rồi thản nhiên nói:
- Chuyện đó mình đã không còn phải lo nữa! Bây giờ mình đã được thầy Đại Lộ cho phép tới trường theo giờ tự do rồi!
- Có chuyện đó xảy ra sao? Làm sao thầy ấy lại có thể đồng ý cho cậu?
- Mọi chuyện đều có lý do của nó. Và cái sân sau của trường đang xuống cấp đã khiến cho thầy ấy đồng ý cái chuyện không thể ấy!
Thiên Huy dường như đã hiểu được câu nói của Phương Nghi,cậu im lặng một lúc rồi nói nhỏ nhẹ:
- Thế cậu định ở lại đây thật à? Nhưng nếu anh Du Kiệt và bác Du Dao biết được thì sẽ rất lo cho cậu đấy! Chúng ta nên về trong ngày thì hơn! Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện kenhtruyen
Phương Nghi cười một cách khoái chí rồi nói vẻ kinh ngạc:
- Lo ình ư? Không đâu …Nếu biết cậu đang đi với mình thì họ sẽ lo cho cậu hơn đấy!
Thiên Huy ngượng ngùng và nói như chuyển chủ đề:
- Nhưng chúng ta không đem theo quần áo!
Phương Nghi trả lời với phong thái tự tin:
- Cậu không nghe “ Tiền là vạn năng sao ”? Chúng ta có tiền thì sẽ có tất cả những thứ mình cần!
Thiên Huy nhẹ giọng nói:
- Vậy mình sẽ đi đặt phòng!
- Cậu đặt ình phòng loại nhất và có máy nước nóng! Mình có thói quen ngâm mình thư giãn bằng nước nóng!
Thiên Huy gật đầu rồi bước nhanh về phía tiếp tân sau đó họ chạy ra biển và vùng vẫy làn nước của đại dương như những đứa trẻ. Tiếng cười của họ như hòa chung vào những tiếng vỗ của những làn sóng tạo nên những âm thanh tươi vui như những khúc nhạc có tiết tấu mạnh. Dù không ai biết trước được số phận và cũng không ai dám đặt quá nhiều hy vọng vào nó nhưng ngay lúc này Thiên Huy muốn khắc sâu vào cái khoảnh khắc đẹp đẽ này vào trong ký ức và xem nó như một kỷ niệm với người con gái đã làm trái tim anh thổn thức suốt năm năm qua.
Họ bước lên bờ và nằm xuống để phơi mình dưới cái nắng nhạt. Bấy giờ Phương Nghi mới có cơ hội nhìn ngám được những du khách ở đây,cô đặc biệt chú ý tới những cô gái phơi mình trên cát với những bộ bikini, cô ngắm một một cách chăm chú từng đường cong trên cơ thể họ rồi trầm trồ tán thưởng:
- Woa! Quá đẹp! Phải nói là hoàn hảo tới từng chi tiết!
Thiên Huy nghe vậy thì mỉm cười,bụng nghĩ thầm “ Đúng vậy! Mục đích mình đưa cậu tới đây là vì chuyện này! Mình muốn cho cậu nhìn thấy những cô gái đó vì nếu cậu ngưỡng mộ họ thì phải hạn chế khẩu phần ăn của mình lại!”
Thiên Huy mỉm cười một cách đắc ý,cậu quay sang định nói với Phương Nghi điều gì đó nhưng hơi bàng hoàng khi nhìn thấy ánh mắt của cô đang nhìn một cô gái ngồi không xa họ như thể là đang ngắm một bức kiệt tác vậy. Cô gái đó đang thoa kem chống nắng lên mình nhưng có vẻ như công việc hơi khó khăn với những phần cơ thể phía sau. Nhìn thấy thế thì Phương Nghi quay sang Thiên Huy bằng một đôi mắt sáng long lanh và miệng cười vẻ khác thường,cô nói:
- Cậu ở đây đợi mình! Mình sang giúp cô gái kia một chút!
Thiên Huy chưa kịp phản ứng gì thì Phương Nghi đã đứng dậy và bước tới chỗ cô gái,cô cúi người một cách lịch thiệp rồi nhẹ nhàng:
- Nếu thấy khó khăn? Tôi có thể giúp cô!
Co gái nghe vậy thì vui mừng đáp lại:
- May quá! Chị đang tính tìm người giúp không ngờ lại có cô bé xinh đẹp như em tự nguyện.
Phương Nghi cầm lấy lọ kem chống nắng rồi bắt đầu thoa lên người cô gái. Cô thoa một cách nhẹ nhàng và chậm như thể sợ làm nhanh quá thì sẽ không cảm nhận được cái vẻ đẹp của thân thể đó. Cô gái nhắ mắt lại vẻ thỏa mái rồi khen ngợi:
- Em làm thật dễ chịu! Không khác gì một nhân viên massxa!
Phương Nghi mỉm cười rồi nói chậm rãi:
- Những cô gái cần được tôn trọng và làn da của họ đáng được nâng niu huống gì chị có một vóc dáng đẹp như vậy!
Cô gái nghe vậy cười khúc khích rồi nói:
- Em nói chuyện dễ thương thiệt!
Cô gái nhìn về phía Thiên Huy rồi hỏi Phương Nghi vẻ quan tâm:
- Kia là bạn trai của em hả? Cậu ấy trông rất dễ thương và quyền quý!
Phương Nghi nghe vậy thì cười và nói vẻ khó hiểu:
- Cậu ấy ư? Có thể là đối với cô gái đó thì có nhưng em thì không bao giờ!
Cô gái không hiểu lắm nhưng cũng không đưa ra câu hỏi,cô im lặng một lúc rồi nói:
- Em là một cô bé dễ thương và xinh đẹp! Em nên cẩn thận khi đi chơi với bạn trai của mình! Mặc dù không cố ý nhưng có những lúc lý trí lại trở nên yếu đuối trước con tim!
Phương Nghi nghe vậy thì im lặng vài giây,đôi mắt có một chút chút cảm xúc khác lạ,lòng thầm nghĩ “ Hà Phương Nghi! Cô yên tâm,tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với thể xác của cô!”
Thiên Huy nhìn thấy vẻ mặt tươi như hoa của Phương Nghi thì quở trách:
- Cậu thiệt tình …một tiểu thư như cậu tại sao phải làm cái chuyện đó cho người ta chứ? Lại còn cười được nữa!
Ánh nắng nhạt của buổi sáng và những làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến cho Thiên Huy có cảm giác buồn ngủ,cậu ngáp một một cái rồi nói vẻ dửng dưng:
- Mặc kệ cậu! Cậu muốn làm gì thì làm mình ngủ đây!
Thiên Huy lấy cặp kính râm che vào mắt rồi nằm xuống ngủ một cách ngon lành còn phương Nghi thì vẫn tỏ ra thích thú với công việc mình đang làm.
… …
Gia Bảo dùng bữa trưa với một tâm trạng khá thoải mái. Cậu ăn tất cả các món trên bàn một cách ngon lành và không có món nào trên tổng số hai mươi lăm món còn nguyên vẹn. Sau khi dùng bữa đã xong Gia Bảo cầm lấy ly sinh tố đu đủ và uống hết một hơi, có lẽ vì ăn quá no nên anh đứng dậy một cách nặng nề nhưng quay sang nhìn ông Khôi nói với vẻ dứt khoát:
- Từ nay cháu muốn tăng thêm khẩu phần ăn! Mỗi bữa phải có thêm hai món chứa nhiều chất béo như bánh chiên hoặc các loại chè ngọt chẳng hạn!
Ông Khôi nghe vậy thì hết sức kinh ngạc, với mức ăn hiện tại đã là một điều đáng lo cho vóc dáng của Gia Bảo nếu còn tăng thêm những chất nhiều dầu mỡ như vậy sẽ là một thảm họa thật sự,ông tiến lại nói với vẻ cung kính:
- Thưa thiếu gia! Nếu thiếu gia muốn tăng thêm khẩu phần ăn thì cũng không sao nhưng hay là thay vì những món như thiếu gia nói lúc nãy chúng ta sẽ bổ sung những món tráng miệng nhạt như các loại hoa quả hay sữa chua!
Gia Bảo nghe vậy thì lắc đầu không chịu,anh nói