Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 51






- Thiệt tình! Bây giờ có bay cũng không kịp nữa!

Phương Nghi hỏi vẻ thản nhiên:

- Không còn con đường nào khác sao?

Tiểu Cao nói vẻ buồn bã:

- Có! Đường Kim Đồng là đường xa lộ nên ít tắc nhưng đoạn đường đó rất xa nên mọi người ít ai đi! Họ chủ yếu đi đường này!

Phương Nghi nói nhanh vẻ dứt khoát:

- Cậu quay xe đi! Chúng ta sẽ đi đường đó!

Tiểu Cao há hốc miệng kinh ngạc rồi phản đối:

- Không được đâu tiểu thư! Chúng ta đã không còn thời gian nữa nếu chúng ta đi đường đó sẽ chậm hơn cả một tiếng đó!

Phương Nghi nói như ra lệnh:

- Cậu mau qua đây! Tôi sẽ lái xe bữa nay!

Tiểu Cao hốt hoảng kêu lên vẻ sợ hãi:

- Trời ơi! Không được đâu! Tiểu thư đừng đùa kiểu vậy sẽ làm tôi chết đứng tim mất!

Phương Nghi nhìn Tiểu Cao bằng một ánh mắt tức giận rồi gằn giọng:

- Cậu thấy tôi rãnh quá nên đùa với cậu sao? Mau qua đây nếu không thì cậu xuống xe để tôi tự đến trường!

Nhìn thấy vẻ dứt khoát trên mặt của Phương Nghi thì Tiểu Cao sợ sệt tháo dây an toàn ra rồi đổi chỗ cho cô. Phương Nghi ngồi vào ghế rồi bằng đôi mắt bình thản cô cầm lấy vô lăng mỉm cười vẻ tự tin sau đó thì quay đầu xe một cách rất nhanh và dứt khoát. Phương Nghi chạy đều ở vận tốc 50km/h rồi từ từ cho xe đi vào đường xa lộ Kim Đồng. Chiếc đồng hồ vận tốc bây giờ đang chỉ ở con số 80 km/h trái với vẻ điềm tĩnh và thản nhiên của Phương Nghi thì Tiểu Cao la lên một cách sợ hãi,anh nắm chặt dây thắt an toàn như thể sợ bị hất tung ra khỏi xe nếu không làm như vậy!

Chiếc xe phanh gấp lại dường như cả phần thân phía sau của chiếc xe như muốn nhấc bổng lên.Tiểu Cao nhắm nghiền đôi mắt không chịu mở ra thấy vậy Phương Nghi vỗ vai anh và nói:

- Chúng ta đang ở trần gian vẫn chưa xuống địa ngục đâu mà sợ!

Tiểu Cao nghe vậy liền mở một cách từ từ đôi mắt của mình. Anh bàng hoàng và kinh ngạc khi nhìn thấy trước mắt mình chính là cổng trường đại học Kinh Tế Sài Gòn không những thế mà còn hình như là chưa tới giờ vào lớp các sinh viên vẫn đang cười nói trong sân. Tiểu cao thẫn thờ rồi lẩm bẩm:

- Không thể nào! Mình không tin là tiểu thư làm được vậy! Mình không tin là mười phút mà có thể tới trường với con đường mà mình phải dùng cả gần một tiếng đồng hồ để di! Không thể nào có chuyện đó!

Phương nghi nghe vậy thì mỉm cười rồi xuống xe và vào lớp. Tiểu Cao vẫn như người mất hồn cứ nhìn thơ thẩn vào khoảng không trước mặt rồi miệng vẫn lặp lại điệp khúc của mình.

Bên trong trường đại học dường như đang có chuyện lạ xảy ra! Cánh cửa của phòng học 49A dường như không còn chỗ ột con kiến bò vào vì nếu bản thân con kiến đó mạo hiểm thì sẽ bị cả hàng trăm bàn chân ở đây giẫm nát và cái xác nó cũng không thể nào nguyên vẹn được.Hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nghi,có những ánh mắt lạ lẫm,rồi hâm mộ,và có cả coi thường nữa. Có tiếng xì xào nổi lên:

- Có phải là Hà Phương nghi không? Mình nghe nói cô ấy trước đây là một gúc gỗ cơ mà …sao giờ lại có vẻ khác vậy?

- Tiếng của một cô gái nói vẻ kinh ngạc.

- Mình thấy cô ấy thế này trông còn hấp dẫn hơn trước nhiều! Con gái đâu phải nhất thiết phải yểu điệu nhẹ nhàng! Có một chút khác biệt thì càng hấp dẫn! Giọng của một nam sinh bình luận.

Có một cô gái có vẻ ngoài khá đỏng đảnh và lòa loẹt không khác gì một con vẹt đa sắc,cô nhìn Phương Nghi rồi buông giọng chế giễu:

- Các cậu đánh giá cao cô ta rồi! Nói chính xác thì cô ta có vẻ chỉ là một con tâm thần!

Giọng cô gái có vẻ đang to dần lên:

- Cô ta bị tai nạn nghiêm trọng vào cách đây khoảng hơn một tháng và đã phải nằm hôn mê trong thời gian dài ở bệnh viện Sài Gòn. Bố mình là bác sĩ ở đó ông nói chính viện trưởng đã xác định cô ta sẽ sống trong trạng thái thực vật trong nửa đời còn lại nhưng …mình cũng không hiểu sao cô ta không xuống âm phủ mà còn có thể sống lại và đương nhiên cũng không còn hoàn hảo như trước,bố mình có nói ông có một nguồn tin chính xác thì Hà Phương Nghi đã bị chứng mất trí nhớ tạm thời nhưng theo mình nghĩ đó chỉ là cách nói hoa mỹ thôi chứ nếu nói cho chính xác thì bây giờ cô ta không khác gì một bệnh nhân tâm thần.

Phương Nghi lúc nãy tới giờ không để tâm tới những lời nói cũng như ánh mắt của những người bên ngoài,cô chỉ mãi nói chuyện với Thiên Huy và các bạn trong lớp nhưng những lời của cô gái này lại quá to và bắt đầu gây sự chú ý với cô ngay những từ đầu tiên. Vẻ mặt của Phương Nghi có vẻ khác thường, đôi mắt cũng có chút lạnh lùng,cô đứng dậy rồi đi về phía cánh cửa rồi bằng một động tác rất nhanh và mạnh cô nắm lấy cổ áo của cô gái đó và nhấc bổng lên như đang nhấc một con thú nhồi bông trước ánh mắt kinh ngạc của hàng chục người,Phương Nghi gằn giọng:

- Cô vừa nói gì? Có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa!

Cô gái đó không tỏ ra một chút sợ hãi,vẫn thản nhiên nói ra những điều rất khó nghe:

- Cô làm được gì tôi nào? Một con nhỏ yếu ớt không một chút cảm xúc như cô thì dù có thay đổi thế nào vẫn không thể che dấu được sự sợ hãi của mình.

Phương Nghi cười mỉa mai rồi hỏi mấy người xung quanh:

- Có ai có thể cho tôi biết cô gái này tên gì được không?

- Mạc Đình Vân!

- Có tiếng nhỏ nhẹ của một cô gái cất lên.

Phương Nghi nói vẻ mỉa mia:

- Không ngờ tên của cô đẹp vậy nhưng người cô thì lại trái ngược hoàn toàn.Cô nói tôi bị điên sao? Cô nói ba cô là bác sĩ vậy thì ai có thể tin là một lời nói thiệt? Người như cô luôn tự nâng giá trị của bản thân mình bằng những lời mộng tưởng thì sao?

Đình Vân nói như hét:

- Im miệng đi! Cô thì biết cái gì mà nói! Ba tôi là bác sĩ ở khoa phẫu thuật chính là bác sĩ nổi tiếng Mạc Phước Vĩnh. Chính ba tôi nói cô bây giờ là một người không bình thường

- một người điên!

Phương Nghi thả Đình Vân xuống rồi nhẹ nhàng chạm tay mình vào hai gò má của cô và nói chậm rãi:

- Cô thiệt tình đã ép tôi rồi! Tôi xưa nay chưa bao giờ đánh phái yếu và những người tầm thường như cô đây làm làm tôi không nỡ vì sẽ làm dơ bàn tay của mình nhưng chính cô đã làm cho tôi phải chịu bỏ ra ít xà bông để rửa nó rồi!

Ánh mắt của Phương Nghi thoáng lên một vẻ lạnh lùng rồi “bốp,bốp ”hai cái tát được chia đều cho cả gương mặt của Đình Vân,cô ôm lấy hai má mình và nói ấm ức và tức giận:

- Cô dám! Cô dám đánh tôi sao?

Phương Nghi cười gằn, ánh mắt vẻ khinh thường rồi buông giọng:

- Hà Phương Nghi thì không dám nhưng tôi thì không có chuyện gì là không dám! Những điều tôi muốn chưa có điều gì mà không được!

Đình Vân nhìn giận giữ và nói giọng đe dọa:

- Mày sẽ phải hối hận! Trưa nay lúc giờ giải lao tao sẽ gặp mày ở sân sau của trường!

Phương Nghi nói vẻ khinh miệt:

- Được thôi! Nnưng mà tôi muốn khuyên cô làm con gái không nên ăn nói thô lỗ như vậy sẽ rất khó khăn trong việc tìm chồng của cô sau này đó!

Đình Vân hét lên giận dữ rồi bỏ đi,mọi người sau đó cũng bỏ đi nhưng trước khi đi họ lại ném ánh mắt thương hại về phía Phương Nghi như thể đại hạo sắp ập đến với cô vậy.Phương Nghi bình thản bước về phía Thiên Huy. Vì đã nghe Du Kiệt nói rõ về cách cư xử lạ của cô nên cậu không tỏ ra ngạc nhiên với chuyện vừa rồi nhưng cũng lo lắng nói:

- Sao lại đụng độ với cô ta làm gì? Rắc rối đó! Cô ta là hot girl đang nổi của trường chúng ta cậu tránh va chạm thì tốt hơn!

Phương Nghi hét lên vẻ kinh ngạc:

- Cái gì? Con vẹt lòe loẹt đó mà là hot girl của trường mình sao?

Thiên Huy gật đầu rồi phân tích:

- Thực ra cô ta không có gì đẹp cả và cũng chẳng có gì nổi bật ngoài cái thói đỏng đảnh và kiêu căng của mình nhưng chính vì vậy vị trí của cô ta trong trường cũng dần được nâng cao lên và trở thành hot girl.

Sau đó Thiên Huy nhìn Phương Nghi và nói vẻ luyến tiếc:

- Cái vị trị ấy đáng lẽ là thuộc về cậu! Cậu quá ư là xinh đẹp không khác gì một thiên thần nhưng chỉ vì …cậu chưa bao giờ cười nên người ta cảm thấy xung quanh cậu dường như có cả một tòa thành vững chắc và không ai có thể vào trong và chính vì vậy người ta ngại tiếp xúc với cậu! Có lẽ mình đã nằm trong số đó nếu như chúng ta không phải quen nhau từ năm năm trước!

Phương Nghi nghe xong thì mặt tái cả lên,lòng thầm nghĩ “ Thì ra cô ta là người như vậy? Ngoại trừ Thiên Huy ra thì chẳng lẽ cô ta không có một người bạn sao? Nhưng tại sao Hà Phương Nghi lại không bao giờ cười? Đó là bản tính vốn có hay cô ta đã gặp chuyện gì không vui? ”

Đang lúc suy nghĩ với những thắc mắc ở trong lòng thì Thiên Huy ngồi xuống thở dài rồi an ủi:

- Thật là không may khi mẹ cậu lại mất quá sớm như vậy? Nếu như bây giờ bác ấy còn sống thì có lẽ cậu đã không buồn bã như vậy, đã là một thiên thần sống hạnh phúc trong tiên cảnh của mình!

“Thì ra là thế! Hà Phương Nghi đã mất mẹ nên cô ta mới u sầu như vậy sao? Nhưng Bảo Trân cũng mất mẹ nhưng cô ấy có thế này đâu? Chỉ vì cô ta quá yếu đuối nên mới bị bạn bè bắt nạt! ”

Thiên Huy giở cuốn sách ra và nói nhẹ nhàng:

- Cậu như một cuốn sách bí ẩn vậy,phải có tính nhẫn nại mới mong đọc hết và hiểu được nó!

Phương Nghi không phản ứng gì,đôi mắt nhìn ra ngoài khoảng không của cửa sổ một cách khó hiểu. Vậy là bốn tiết học cũng trôi qua một cách như khẩy móng, Phương Nghi xuống căng tin và lấy phần cơm của mình sau đó thì cùng ngồi với Thiên Huy. Đình Vân đi qua bĩu môi nhấn mạnh:

- Nè đồ con tâm thần!

Đôi mắt Phương Nghi bỗng nhiên trở nên giẫn dữ,cô định đứng dậy nhưng Thiên Huy đã ngăn lại. Cô nhìn lên rồi mỉm cười rồi thả giọng chế giễu:

- Có chuyện gì mà một con vẹt như cô lại đến tìm tôi vậy?

Đình Vân tức giận hét lên:

- Nè mày đúng là hết thuốc chữa rồi! Có lẽ mày ăn bữa cơm này là bữa cuối cùng đấy! Lát nữa nhớ gặp tao ở sân sau!

Đình Vân kiêu ngạo bỏ đi và tự tin những gì mình sắp làm sẽ càng chứng tỏ được vị trí của bản thân trong ngôi trường hơn ba ngàn sinh viên này. Phương Nghi nhìn theo bóng dáng rồi thở dài và nói:

- Cô ta như một bông hoa dại bên đường,tầm thường về tất cả mọi mặt nhưng lại luôn ình chính là bông mẫu đơn cao quý! Thật đáng thương hại!

Mười phút sau tiếng chuông reo lên chám dứt bữa cơm trưa. Phương Nghi ung dung bước ra phía sân sau của trường học, có hơn hai trăm sinh viên ở đó và có thể thấy số người đó dường như là người của Đình Vân,tất cả đều đứng về phía cô ta chỉ có một mình Thiên Huy đứng ở phía bên này. Thiên Huy nhìn đám đông rồi lo lắng nói:

- Cô ta bị điên hay sao vậy? Con gái mà cứ dùng bạo lực để chứng tỏ bản thân chẳng lẽ cô ta ấy trăm người đó đánh cậu? Có cần mình gọi cho thầy hiệu trưởng không?

Phương Nghi mỉm cười rồi thản nhiên an ủi:

- Không sao đừng lo quá! Họ chỉ là fan của Đình Vân thôi! Còn những người muốn dạy ình bài học thì chỉ có bảy người thôi!

- Họ là fan sao?

Phương Nghi cười trừ rồi nói vẻ ngượng ngùng:

- À chỉ là bệnh nghề nghiệp! Mình quen miệng nên nói bừa cậu đừng để tâm làm gì!

Thiên Huy lo lắng nói:

- Nhưng với bảy người đó cậu sẽ bị đè mất! Không được mình sẽ ra đánh với cậu!

Phương Nghi nhìn thấy vẻ khẩn trương của Thiên Huy thì cười một cách khoái chí rồi vỗ vai cậu và nói:

- Anh bạn! Không sao đâu! Cậu cứ để tôi cho họ một bài học nếu không thì Hà Phương Nghi mãi là một cô gái yếu đuối nhút nhát!

- Nhưng mà với bảy người thì cậu làm sao mà đánh lại chứ hả?

Phương nghi cột tóc mình lên cao rồi ung dung nói:

- Không sao! Nhiều hơn thế cũng không nhằm nhò gì!

Cô bước ra rồi ngoảnh lại nháy mắt vẻ tinh ngịch rồi nói với Thiên Huy:

- Cậu cứ ngồi nhắm cảnh đi!Mình chỉ cần mười phút để đánh bại họ sau đó chúng ta xuống căng tin uống cà fê!

Nhìn thấy vẻ tự tin một cách thái quá của Phương Nghi thì Thiên Huy càng sốt ruột hơn,cậu quyết định cởi quần áo rồi chạy theo ra vừa chạy vừa hét lên như đang cổ động:

- Phương Nghi đừng sợ! Mình đến giúp cậu đây!

Phương Nghi giật mình quay lại thì thấy Thiên Huy đang chạy ra với mỗi chiếc quần cộc trên người,Phương Nghi lắc đầu rồi chặn cậu lại và đều giọng:

- Sao không ở trong đó đợi mình mà lại chạy ra đây?

Thiên Huy nói vẻ xúc động:

- Mình không thể nhìn cậu bị bọn họ đánh được! Nếu có chết thì mình sẽ chết cùng với cậu!

Phương Nghi buông giọng cảm kích