- Cho các em một cơ hội làm quen với nhân viên ngành điện lực!
Thu nguyệt và mọi người nghe vậy thì cười tinh nghịch rồi nhìn nhau vẻ tinh quái. Thu Nguyệt lập tức truy cập vào bảng dẫn đường trên màn hình máy tính của nhân viên điện lực, nhân viên điện lực đi theo bảng chỉ dẫn đường khi tới nơi nhìn quanh thì không thấy tòa soạn báo đâu cả mà chỉ có một ngôi biệt thự màu trắng to và sang trọng,đang lúc phân vân anh nhìn thấy có năm cô gái từ trong ngôi biệt thự đi ra,họ mỉm cười chào rồi tiến lại hỏi:
- Cho hỏi anh có phải Thái Tiến Anh nhân viên của công ty điện lực không ạ?
Nhân viên điện lực ngạc nhiên hỏi:
- Đúng tôi là nhân viên điện lực nhưng sao các cô biết tên của tôi?
Thu Nguyệt mỉm cười lém lỉnh rồi nói:
- Không những biết tên bọn em còn biết được số điện thoại anh đang dùng và địa chỉ của anh đang ở nữa!
Tiến Anh vẻ ngờ ngợ trước câu nói nửa đùa nửa thật của Thu Nguyệt,anh hỏi vẻ ngượng ngùng:
- Các cô là …?
Như Tuyết đáp nhanh gọn:
- Chúng em là những người đang cần anh đến sữa!
Tiến Anh ngượng chín cả mặt, anh chỉ cười rồi nói như chuyển chủ đề:
- Thật ra tôi được công ty điều đi sửa hệ thống điện của tòa soạn báo Sài Gòn nhưng không hiểu sao bảng chỉ dẫn đường lại dẫn tôi tới đây!
Thu nguyệt nói vẻ chân thành:
- Chắc công ty anh có sự nhầm lẫn với tên khách hàng vì người gọi tới cho công ty anh là chúng tôi chứ không phải là tòa soạn báo Sài Gòn! Tên của chúng tôi là Sai Gần nên có lẽ trong lúc gọi điện nhân viên của công ty bên anh đã nghe nhầm! Tòa soạn báo chúng tôi mới khai trương chưa có nhiều người biết nên có nhầm lẫn cũng dễ hiểu!
Tiến Anh thở phào nhẹ nhõm khi nghe Thu Nguyệt nói vậy,anh nói:
- May quá thế mà tôi cứ sợ nhầm đường với nếu như mình làm hỏng máy chỉ dẫn đường thì cả tháng lương của tôi cũng không thấm vào đâu!
Tiến Anh theo họ vào nhà sau một lúc kiểm tra thì anh cười nói:
- Thật ra thì không có gì phải lo đâu! Chỉ là chuột cắn mất dây điện chính của ngôi nhà nên mới mất điện thôi! Tôi chỉ sửa một chút là xong thôi các cô không cần phải lo!
… …
Tiễn Cần đập tay vào bàn rồi cười đắc ý:
- A ha ah ha ha ha … xong rồi cuối cùng cũng xong rồi! Ha ha ha …lần này mình lại có tin giật gân nữa rồi! Không bao lâu nữa thì chiếc ghế phó tổng biên tập sẽ rơi vào tay mình …A ha ha ha
Một tiếng rì rì rì phát ra từ chiếc máy tính khiến Tiễn Cần giật mình quay lại hắn kinh sợ khi thấy trên màn hình chiếc máy tính của hắn nổi lên một hình đầu lâu màu đỏ bên dưới dòng là dòng chữ goodbye. Hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra hắn giơ tay đập mạnh vào phía trên chiếc máy tính thì hình đầu lâu cũng biến mất nhưng hắn dường như không muốn tin vào mắt mình khi trên màn hình máy tính trống trơn không còn đến cả một cái dấu phẩy,hắn đặt cả bàn tay của mình lên đó nhưng các chữ cái cũng không theo đó mà nổi lên. Vẻ mặt hắn giận dữ hắn thét lên như muốn thổi tung mọi thứ xung quanh:
- Trời ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Đứa khốn nạn nào phá máy mình vậy chứ?
Đang lúc hắn đang kêu gào thì tự nhiên có mọi người nhìn vào hắn mọt cách khác thường,hắn điên loạn rồi mắng lớn tiếng:
- Mấy người rảnh lắm không có chuyện gì làm hay sao vậy? Tòa soạn này trả lương ấy người để ăn cho no rồi đi nhìn người khác hả?
Đúng lúc đó thì có hai người mặc sắc phục công an tiến về phía hắn và hỏi:
- Anh có phải là Ngô Tiễn Cần không?
Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy tự nhiên cảnh sát lại hỏi tên mình,hắn gật đầu xác nhận câu hỏi của đồng chí cảnh sát,hai đồng chí cảnh sát nhìn hắn rồi nghiêm giọng nói:
- Anh Ngô Tiễn Cần! Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới một vụ trộm cắp có tài sản giá trị lớn,yêu cầu anh hợp tác điều tra!
Tiễn Cần như người mất hồn hắn chết trân khoảng vài giây rồi hét toáng lên:
- Các ông bắt nhầm người rồi! Tôi không trộm cắp cái gì cả! Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Nhà nước trả lương để cho các người đi bắt người vô tội vậy sao?
Hai đồng chí cảnh sát nói vẻ lạnh lùng:
- Anh vô tội hay không theo chúng tôi tới tầng hầm để xe sẽ rõ!
Tiễn Cần la lên vẻ khó chịu:
- Tại sao phải xuống tầng hầm để xe? Các người sợ mất thể diện vì bắt nhầm người nên không dám ở đây sao?
- Đề nghị anh hợp tác và chú ý cách ăn nói của mình nếu không sẽ bị khép vào tội cố ý chống lại và xúc phạm danh dự của người thi hành công vụ!
Tiễn Cẫn bước ra ngoài với vẻ miễn cưỡng. Xuống đến nơi hắn nhìn thấy hai cô gái ăn mặc sang trọng đang đứng gần chiếc xe của hắn và khóc lóc,bạn trai cô ta an ủi:
- Thôi em đừng khóc nữa! Từ từ rồi hai đồng chí cảnh sát sẽ tìm lại đồ cho em chúng ta không cần phải lo lắng quá!
Đồng chí cảnh sát chỉ tay vào cô gái đang khóc và nói:
- Cô bé này nói ông đã lấy cắp túi xách của cô ấy trong đó có rất nhiều tài sản giá trị,chúng tôi nghi ngờ tang vật đang ở trong cốp xe của anh bây giờ yêu cầu anh hãy nhanh chóng mở cốp xe ra!
Tiễn Cẫn hét vào mặt cô gái một cách giận dữ:
- Đúng là đồ điên! Tôi chưa gặp cô bao giờ thì làm sao mà lấy được đồ của cô chứ hả? Giàu quá không cần phải lo kiếm tiền nên cứ phá người khác phải không?
Hắn ung dung mở chiếc cốp xe ra nhưng đôi mắt của hắn như muốn nổ tung ra vì những vật trong cốp xe đập vào mắt hắn,hắn chết sững bất động như một pho tượng sáp,hai đồng chí nhanh chóng lấy hết toàn bộ tang vật rồi cùng cả hắn và cô gái kia về.Bạn trai cô ta vẻ lo lắng cho người yêu nên nói với hai đồng chí cảnh sát một cách nhờ vả:
- Bạn gái tôi có tật dễ khóc! Mong các anh nhỏ nhẹ khi hỏi cung!
Hai đồng chí cảnh sát nói vẻ thân thiện