- Là thiếu gia của Tập đoàn Lâm thị,anh có thể chia sẽ quan điểm của mình về lĩnh vực kinh doanh?
Gia Bảo ngơ ngác nhìn quanh như tìm sự giúp đỡ nhưng những người ngồi ở đây đều là người xa lạ anh chưa một lần gặp mặt,anh bắt đầu rung lên trong ánh mắt sự hoảng sợ bắt đầu xuất hiện,anh nắm chặt hai bàn tay lại như kìm nén sự sợ hãi trong lòng. Rồi bỗng dưng đôi mắt anh sáng lên vẻ như đã tìm được một chút hy vọng,anh nhìn xuống bên dưới vẻ run rẩy rồi nói:
- Về quan điểm của tôi đối với lĩnh vực kinh doanh là … tôi không biết các vị ngồi ở dưới có suy nghĩ như thế nào nhưng riêng bản thân tôi thì …tôi cho việc đầu tiên muốn thành công là chúng ta phải biết cách tôn trọng thời gian! Thời gian đối với người kinh doanh như chúng ta là vô cùng rất quan trọng! Một phút ngắn ngủi và đôi khi trở nên vô nghĩa đối với người khác nhưng riêng đối với chúng ta thì lại khác,với quãng thời gian đó chúng ta có thể thay đổi được vận mệnh của một con người,có thể làm luân chuyển được thế thái nhân tình.
Gia bảo nhìn xuống quan sát phản ứng trên gương mặt của các phóng viên và khách mời,sau đó anh nói tiếp vẻ tự tin hơn:
- Một phút chỉ có sáu mươi giây nhưng nó cũng có thể khiến ột người chiến thắng thành một kẻ bại trận và cũng có thể biến một người hành khất bên đường thành một tỷ phú trong biệt thự của mình.Chính vì vậy theo tôi thì tôn trọng thời gian là điểm thiết yếu đầu tiên chúng ta cần phải có để bước vào lĩnh vực đầy mạo hiểm này.
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang rộ lên khắp phòng,ông Châu gật đầu vẻ hài lòng với câu trả lời của Gia Bảo khiến cho anh cảm thấy nhẹ lòng và thở dài nhẹ nhõm.
Phóng viên tiếp tục đưa ra câu hỏi:
- Hiện giờ anh đang là một ca sĩ vậy anh đã bao giờ thử sức mình với kinh doanh chưa?
Gia Bảo trả lời rất nhanh và ngắn gọn:
- Hiện giờ thì tôi đang theo đuổi ước mơ của mình nhưng tương lai tôi chắc chắn sẽ thử sức mình ở vị trí của ba tôi. Và tôi hy vọng các vị ở đây lúc dó sẽ chiếu cố cho tôi!
Phóng viên gật đầu rồi hỏi nhanh:
- Nói đến kinh doanh là nói đến sự sinh sôi của đồng tiền,lợi nhuận thu về phải gấp nhiều lần so với số vốn ban đầu! Anh có suy nghĩ của mình về việc đó?
Gia Bảo im lặng một lúc rồi trả lời vẻ tự tin:
- Khi chúng ta bỏ ra một số tiền để đầu tư vào một vụ mua bán thì chắc hẳn ai cũng hy vọng số lãi thu về sẽ cao gấp mấy lần số vốn ban đầu.Tôi chưa một lần buôn bán hay kinh doanh đúng nghĩa nhưng tôi tự tin nói rằng nếu các vị ở đây đưa cho tôi số tiền một triệu đồng tôi sẽ có cách làm cho nó trong vòng một tuần sẽ sinh lãi ra gấp chín lần số vốn của nó.
Tiếng vỗ tay và những cái gật đầu vẻ hài lòng của các khách mời đã làm tăng thêm phần hãnh diện của ông Châu về đứa con trai của mình …
Buổi giới thiệu kết thúc,các doanh nhân lại chúc mừng ông Châu một cách đầy nhiệt tình:
- Thành thật xin chúc mừng ông! Ông không những đã là một tỷ phú mà còn có đứa con trai với một tài năng kinh doanh xuất chúng,đúng là hổ phụ sinh hổ tử!
Ông Châu vẻ mặt đầy tự hào nhưng lại nói với vẻ khiêm tốn:
- Ông quá khen! Gia Bảo còn nhỏ dại chỉ hy vọng sau này nó kế nghiệp tôi thì lúc đó sẽ được các vị đây quan tâm giúp đỡ giùm! Lâm Gia Châu tôi sẽ rất cảm kích!
Những người đàn ông vỗ vai Gia Bảo vẻ thân mật rồi nói:
- Con trai ông có gương mặt sáng loáng,vẻ thông minh hơn người chắc chắn sẽ là một nhân tài chỉ sợ lúc đó người cần giúp đỡ lại là chúng tôi chứ không phải cậu ấy!
Ông Châu gật đầu hãnh diện sau đó ông và Gia Bảo vào phòng riêng phía sau sân khấu,ông vỗ vai tự hào:
- Khá lắm con trai! Không hổ xanh là con của ba!
Gia Bảo rụt rè nói vẻ ái ngại:
- Dạ con cũng may mắn thôi ạ! Nhờ câu nói của ba lúc ở sân golf hôm qua nếu không thì con đã không biết làm thế nào nhưng lúc đó vì quá hồi hộp chắc nhớ không được chính xác lắm hy vọng không làm ba thất vọng!
Ông Châu cười vẻ khoái chí rồi nói:
- Không hề! Con làm ba tự hào không hết thì lấy đâu ra thất vọng cơ chứ?
Gia Bảo mỉm cười vẻ vui mừng vì ít ra anh cũng không khiến một người đáng kính như chủ tịch Lâm phải thất vọng.
… …
Phương Nghi trở mình thức dậy sau một giấc ngủ dài, cô gắng mở đôi mắt để tìm được cánh cửa và bước xuống nhà,Du Kiệt nhìn thấy đầu tóc của Phương Nghi rối bù lên trông không khác gì một tổ quạ,anh vội chạy vào phòng mình rồi lấy lược và đưa cho cô,nhưng Phương Nghi vẫn ngồi với đôi mắt nhắm nghiền nên Du kiệt đã tự tay chải cho em gái mình nhưng vừa chải được vài đường thì anh hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi! Tiểu Nghi! Tóc của em làm sao mà rụng dữ vậy?
Phương Nghi trả lời vẻ chậm rãi:
- Em cũng không biết nữa! Em vẫn dùng dầu gội cũ có thay đâu!
Du Kiệt nói như hét lên:
- Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi,cái dầu gội Pantene đó không có tác dụng như họ quãng cáo đâu!
Phương Nghi đưa tay dụi vào hai con mắt của mình cho tỉnh táo rồi nói:
- Nhưng em đang dùng X
- Men mà!Ai nói với anh em đang dùng cái dầu gội của đám con gái đó hả?
Du Kiệt như không tin vào tai mình,anh hỏi như để kiểm chứng lời nói của Phương Nghi:
- Em nói là …em đang dùng dầu gội X
- Men sao? Chính là loại mà mấy thằng nước Mỹ hay quãng cáo đó sao?
Phương Nghi trả lời vẻ thản thiên:
- Ừ! Chính là nó,em dùng nó mấy năm nay rồi!
Du Kiệt sửng sốt thầm nghĩ “Trời ơi! Em mình lại nói nhảm nữa rồi! Mình vừa thấy tháng trước nó xách hai chai Pantene từ siêu thị về mà sao giờ lại nói là dùng dầu gội của đàn ông từ mấy năm nay? Hay là vì mới ngủ dậy nên nó nói nhảm? Mình nên lên tận phòng tắm của nó kiểm tra mới được! ”
Nghĩ vậy nên anh vội vàng chạy lên phòng của Phương Nghi,anh hết sức bàng hoàng kinh ngạc khi bước vào phòng của cô em gái, anh nói như người mất hồn:
- Không thể tin được đến cả sữa tắm và lăn khử mùi con bé cũng dùng của đàn ông luôn sao? Mình cảm thấy lo quá! Có nên kể cho ba không nhỉ?
Du Kiệt bước xuống nhà rồi đến bên Phương Nghi nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Nghi nè! Thực ra cái dầu gội X
- Men đó không thích hợp với da đầu của em đâu hay là em đổi dầu gội đi lát nữa anh sẽ dẫn em đi siêu thị chọn được không?
Phương Nghi lắc đầu từ chối:
- Không được! Em chỉ thích dầu gội đó thôi chứ dùng mấy loại dành cho con gái em không quen!
Du Kiệt vẫn nhẹ nhàng:
- Nhưng em là con gái cơ mà! Vả lại còn là cô gái rất xinh đẹp mà một cô gái đẹp thì phải có một mái tóc dài và đẹp! Em nên dùng dầu gội của con gái để cho tóc mình mướt hơn và không còn rụng nữa!
Phương Nghi nói vẻ lúng túng:
- Đương nhiên em là con gái rồi! Nhưng không nhất thiết con gái phải dùng dầu gội của con gái! Tóc rụng thì có thể mọc lại mà chúng ta không nên ép bản thân làm những điều mình không thích.
Du Kiệt như giật mình nhớ lại lời dặn của bác sĩ “Tốt nhất là gia đình cứ để bệnh nhân làm bất cứ điều gì mình muốn,không nên ép họ vào khuôn khổ như trước ” Anh ngồi xuống bên cạnh Phương Nghi nói vẻ hối lỗi