- Chính thiếu gia dạy em lái xe ở tốc độ này mà!
Gia bảo nói với vẻ ngạc nhiên:
- Tôi dạy cậu sao?
Hào Tâm khẳng định:
- Đúng! Em hâm mộ thiếu gia mọi thứ nhưng em thích nhất vẫn là tài lái xe của thiếu gia,nếu bây giờ người lái là thiếu gia thì tốc độ không phải là 60km/h đâu mà phải là 80 hoặc 90km/h đấy!
Gia Bảo im lặng suy nghĩ “ Hèn gì mà anh ta bị tai nạn! Chắc lúc đó đang lao nhanh để chứng tỏ bản thân với mọi người trên đường nên mới bị tai nạn chứ gì! Đúng là đáng đời! Mà sao anh ta không chết đi cơ chứ? Nếu anh ta chết đi thì mình đã không khổ sở thế này!”
Khoảng nữa tiếng sau thì họ về tới nhà.Gia Bảo xem đồng hồ rồi thở phào nhẹ nhõm:
- May thiệt còn mười phút nữa phóng viên mới tới! Vậy mà mình cứ lo không kịp.
Ông Khôi lấy một cốc nước lọc đưa cho Gia Bảo, anh cầm lấy và uống hết trong một hơi.Ông Khôi nhìn thấy người Gia Bảo đầy mồ hôi nên bảo anh đi thay đồ nhưng Gia Bảo từ chối:
- Không sao đâu chú! Mồ hôi … át mà! Không cần phải thay đồ đâu!
Ông Khôi và Hào Tâm nghe thế thì nhìn nhau vẻ khó hiểu. Ít phút sau thì có tiếng chuông cửa,ông Khôi vội ra mở cổng còn Gia Bảo thì sửa lại tóc của mình và chiếc tai phone cho khỏi bị người khác phát hiện ra. Vì hôm nay không có vợ chồng của chủ tịch Lâm ở nhà nên các gia nhân đều đứng từ trong bếp nhìn ra phòng khách để quan sát xem cuộc phỏng vấn của thiếu gia mình như thế nào.Hai phóng viên ngồi xuống,bếp trưởng Duy Hào đem lên một ít hoa quả và hai ly sinh tố cho họ. HàoTâm đứng phía bên phải Gia Bảo,đây là vị trí của anh mỗi khi có cuộc phỏng vấn với các nhà báo hay các phóng viên. Một lúc sau thì họ bắt đầu cuộc phỏng vấn.Gương mặt của Gia Bảo khá căng thẳng,người ta có thể thấy anh nuốt nước bọt liên tục qua sự huyển động của yết hầu. Ông Khôi cũng quan sát thấy điều đó nên vội vào bếp lấy ra một ly sinh tố đu đủ đưa cho anh,Gia Bảo nhìn ông Khôi vẻ biết ơn. Anh uống gần hết ly sinh tố thì thấy vẻ mặt đã bớt căng thẳng hơn lúc nãy.Phóng viên cũng bắt đầu đặt câu hỏi:
- Sau khi kiểm tra hơn mười lần thì viện trưởng bệnh viện Sài Gòn
- ông Hình Thông Trung đã khẳng định anh sẽ có thể sống phần đời còn lại trong thể trạng thực vật. Nhưng sau đó anh lại tỉnh lại như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, các dấu hiệu chấn thương trên người trước đây cũng đã biến mất không một chút dấu vết,đó chỉ là sự may mắn hay anh có một bí quyết gì không?
Gia Bảo im lặng như chờ đợi câu trả lời từ phía Phương Nghi nhưng khoảng năm phút trôi qua mà tín hiệu từ chếc tai phone vẫn im bặt,Gia Bảo bắt đầu hoảng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi câu trả lời của mình từ hai người phóng viên.Anh ấp úng:
- Tôi …nghĩ rằng …
Đúng lúc đó thì chiếc điện thoại HTC trong túi rung lên rồi có tín hiệu kết nối sau vài giây, lúc đó dường như tảng đá trên lưng của Gia Bảo đã được Phương Nghi kéo xuống,anh thở phào nhẹ nhõm rồi nói với phóng viên:
- Thật xin lỗi nhưng phiền hai chị có thể nhắc lại câu hỏi được không?
Phương Nghi nói như ra lệnh:
- Cô không được gọi họ là chị hay anh mà phải gọi là các vị hay là hai vị hoặc quý báo. Nếu cô gọi như tôi nói thì họ sẽ cảm thấy được tôn trọng và chính cô cũng không tự hạ thấp mình.Cô hiểu chứ?
Sau khi nghe câu hỏi từ phía phóng viên thì Phương Nghi bình thản nói trả lời và Gia Bảo lặp lại lời cô:
- Tôi nghĩ rằng sự tỉnh lại của tôi sau tai nạn khủng khiếp đó đúng là một kỳ tích. Nhưng cũng không thể không kể đến sự nhiệt tình và làm hết trách nhiệm của những bác sĩ của bệnh viện đa khoa Sai Gòn cộng với sự tận tâm chăm sóc của mọi người trong gia đình,bạn bè và đặc biệt chính là sự ủng hộ của fan hâm mộ dành cho tôi trong thời gian ở bệnh viện. Nếu không có họ thì tôi đã không thể ngồi đây như ngày hôm nay và cũng nhân lần phỏng vấn này tôi xin gửi đến lời cảm ơn chân thành của mình nhất tới họ.Tới những người đã cho tôi cơ hội sinh ra một lần thứ hai trong đời.
Ông Khôi và cậu Tâm và mọi người đều gật đầu vẻ hài lòng trước câu trả lời đầy sắc sảo của Gia Bảo. An Na và bà Lan đứng trong bếp vỗ tay tán thưởng để cổ vũ cho Gia Bảo. Gia Bảo nhìn thấy chỉ gật đầu mỉm cười rồi tiếp tục cuộc phỏng vấn. Phóng viên nhìn Gia Bảo rồi hỏi:
- Trên mạng có một số nguồn tin nói rằng anh và chủ tịch câu lạc bộ fan online
- cô Điền Cao Lam có mối quan hệ trên mức bạn bè. Nguồn tin đó khẳng định cô Cao Lam là bạn gái bí mật anh mà anh hay nhắc tới và cũng là người giúp anh có một bức tường bảo vệ chắc chắn trên mạng khỏi các nguồn tin bất lợi, anh nghĩ sao về tin đồn này?
Gia Bảo im lặng một lúc rồi trả lời:
- Khi nói tới phụ nữ là nói tới những người đáng được bảo vệ,nâng niu và tôn trọng. Nếu như bây giờ tôi nói rằng tôi với cô Cao Lam có mối quan hệ trên mức bạn bè thì có nghĩa tôi đang tự lừa dối chính bản thân mình và cũng không tôn trọng cô ấy. Tuy chúng tôi chưa từng gặp mặt nhưng linh cảm cho tôi thấy trong tương lai cô ấy và tôi sẽ là những người bạn tốt của nhau,mà điều tôi có thể làm với bạn bè của mình là bảo vệ danh dự cho họ. Còn chuyện người bạn gái bí mật thì tôi xin được giữ riêng ình vậy!
Phóng viên hỏi tiếp:
- Được biết cùng ngày phiên tòa sơ thẩm được mở ra để xét xử Tiêu Hồ Quý người đàn ông đã gây ra tai nạn cho anh vào ngày 9/5 thì ngay sau đó phiên tòa cũng xét xử thiếu úy Lãnh Cao Duy nguyên là thiếu úy của phòng cảnh sát giáo thông TT21 và là người gây tai nạn ột cô gái tên Hà Phương Nghi. Sau khi xem xét kỹ lưỡng thì viện trưởng bệnh viện Sài Gòn cũng đã khẳng định tình trạng của cô bé đó rất giống với anh. Nhưng khi lên tòa thì mức án của ông Tiêu Hồ Quý chỉ bằng một nửa mức án của thiếu úy Lãnh Cao Duy. Tại sao lại có sự chênh lệch như vậy? Có phải gia đình anh đã làm đơn xin giảm án cho ông Tiêu?
“Là mình sao? Có vẻ như họ đang nói tới mình! Vậy cái người cảnh sát hôm đó mình thấy trên cầu chính là người đã gây tai nạn ình sao? Vậy anh ta đã chịu mức án như thế nào? Bây giờ chắc anh ta đã bị giam rồi phải không? Nhưng tai nạn đó … cũng là một phần do mình nữa mà …hôm đó sau khi nghe những lời của Wiliam thì mình đã rất buồn nên …”
Gia Bảo mãi nghĩ nên không nghe thấy tiếng của Phương Nghi nên cô đã hét lên như muốn vỡ cả loa điện thoại. Gia Bảo bất ngờ nghe thấy tiếng hét thì bưng tai lại,ông Khôi chạy tới lo lắng hỏi:
- Thiếu gia sao vậy? Cậu cảm thấy đau đầu hả?
Gia Bảo nhìn lên ông Khôi vẻ hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh rồi nói:
- Không sao ạ! Chỉ là có hơi nhức đầu một chút thôi! Chú đừng lo!
- Có cần tôi gọi bác sĩ Nhật Quốc tới không ạ!
Gia Bảo mỉm cười rồi nói vẻ chắc chắn:
- Không sao mà chú! Cháu cảm thấy ổn mà!
Phóng viên hỏi vẻ quan tâm:
- Có chắc là anh cảm thấy ổn không nếu không thì chúng ta có thể dừng cuộc phỏng vấn ở đây?
Gia Bảo chưa kịp trả lời thì Phương Nghi đã hét lên bên tai anh:
- Không được! Cô không được dừng buổi phỏng vấn lại.Cô cần chúng để giữ vững vị trí của tôi trong lòng fan hâm mộ!
Gia Bảo lắc đầu rồi mỉm cười thân thiện nói với phóng viên:
- Không cần đâu! Chúng ta cứ tiếp tục đi!
Gia Bảo trả lời một cách mướt mát:
- Chuyện mức án của ông Tiêu thì do toàn án quyết định nhưng kỳ thực thì gia đình tôi có làm đơn xin giảm mức án cho ông ấy.
Phóng viên hỏi nhanh:
- Lý do gì mà gia đình anh lại quyết định làm đơn xin giảm án cho người đã gây ra tai nạn với con trai mình?
Gia Bảo cũng trả lời nhanh không kém:
- Nếu như bắt ông ta phải chịu mức án cao nhất mà có thể làm tôi tỉnh lại ngay lúc đó thì không nói làm gì nhưng dù ông ta có phải đền cả cuộc đời mình giữa bốn bức tường đá thì cũng không thể cứu vãn được những gì đã xảy ra. Mạng sống là rất quý giá nhưng sự tự do có giá trị cũng không kém nếu như tôi đã không thể cứu vãn thì sao không cho người đàn ông họ Tiêu đó một lối thoát?
Phóng viên hỏi với vẻ thân thiện